Thiết Quý Hoành tức khắc dở khóc dở cười, nói: “Tiểu Nguyệt, em là công phu sư tử ngoạm hả? Kia chính là ẩn môn Tôn thị hơn hai trăm năm, hang ổ nằm trong một sơn mạch lớn ở New Zealand. Bên trong rốt cuộc có tình huống thế nào thì không ai biết, nhưng có thể ẩn nấp trong núi lớn hơn trăm năm, thực lực này tuyệt đối không thể khinh thường.”
“Thiết gia chủ nói không sai.” Triệu Húc Hàn nói: “Tựa như Triệu gia chúng ta, hang ổ của nguyên lão cũng phi thường bí ẩn. Triệu gia chủ như anh cũng không thể biết rõ bên trong có bao nhiêu người luyện khí công.”
“Chắc không nhiều lắm nhỉ, nếu không thế giới không đã sớm rối loạn rồi?” Kỷ Hi Nguyệt hơi kinh ngạc, nói.
“Có lẽ rất nhiều, nhưng lại có quy củ trói buộc. Tôn gia hiển nhiên càng ngày càng cuồng vọng tự đại, cho nên nếu là lần này chúng ta giết sạch mười tên sát thủ thì đó tuyệt đối sẽ là một sự đã kích lớn đối với Tôn gia.” Giọng Triệu Húc Hàn lạnh lùng: “Còn những chuyện khác, say này chúng ta hãy nói.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, tâm mình quá lớn, không thể quá mức tự đại tự mãn. Lỡ đâu thật sự có rất nhiều cường giả khí công thì cho dù cô có lợi hại hơn nữa, chung quy cũng sẽ thất bại, còn sẽ liên lụy rất nhiều người mà cô quan tâm.
“Được, vậy một đám đưa tới cửa, giết trước rồi nói.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn hai người nói, ngay sau đó cười: “Hai anh đều đã thay đồ huấn luyện, không đánh một trận à?”
“Đánh! Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4228037/chuong-1154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.