Nữ sát thủ cũng bị du khách va chạm tránh né, nhưng cô ta một kích không trúng, bắt đầu đi theo du khách ra bên ngoài.
Bên hông Kỷ Hi Nguyệt hơi đau, cô duỗi tay sờ lên, một tay đầy máu. Cô vội vàng dùng khí công chữa trị một chút, ít nhất không cho bản thân chảy máu quá nhiều. Có điều cô có cảm giác chỉ bị thương tới chút da lông, không có đâm trúng điểm yếu, nếu không cô sẽ đau chết mất.
Trong tiếng kêu thảm thiết ồn ào, bên trong giống như chiến trường hỗn độn, người đều chạy ra bên ngoài, ít rất nhiều, nhưng cũng có vài du khách bị thương, tránh ở góc hoặc vì đau đớn mà dựa vào khóc thút thít kêu to.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn về phía Thiết Quý Hoành bên kia, đã nhìn không thấy anh ta. Bởi vì sơn động có rất nhiều khúc rẽ, còn có vòm cầu trống rỗng, nhưng cô có thể nghe được tiếng đánh nhau, tiếng ném rơi đồ vật. Mà mỗi lần tựa hồ là lúc ném đồ vật thì lập tức có tiếng thét chói tai của các du khách khác.
Ngẫu nhiên còn có tiếng súng, sau tiếng súng chính là tiếng kêu thảm thiết, nhưng không phải của Thiết Quý Hoành.
Kỷ Hi Nguyệt cảm giác mấy kẻ bắt cóc thật điên cuồng tàn bạo, hoàn toàn mặc kệ lữ khách mà tùy ý nổ súng.
“Chạm vào!” Sau một tiếng này, hình như là tiếng sơn động sập. Trong nháy mắt, Kỷ Hi Nguyệt cũng hơi sợ hãi, vội vàng chạy ra bên ngoài, cũng may lữ khách gần đó cũng chạy ra bên ngoài.
Vừa quay lại cô đã thấy một mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4227998/chuong-1115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.