Lan Khê đưa di động của mình cho Kỷ Hi Nguyệt nhìn thử. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy trong hình là người đàn ông Trung Quốc với bộ ria mép, mái tóc bóng mượt chải ngược ra sau, nhìn khá giống với mấy nhân vật đóng trong Bến Thượng Hải xã hội cũ.
Ông ta trông khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, thân hình gầy còm, rất dễ nhận dạng.
“Đây là bản đồ của sòng bạc Thánh Nguyên, cô nhớ xem kỹ đường rút lui.” Lan Khê gửi cho cô, sau đó nói: “Bất luận cô ra từ cửa trước hay cửa sau thì tôi cũng ở trong con hẻm tối đợi cô. Nếu cô có thể dụ được ông ta qua bên đây rồi mới ra tay thì quá tốt, còn nếu không được, cô cứ gõ cửa sau rồi đi ra ngoài, gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ tới cửa sau đón cô.” Lan Khê vừa nói vừa đưa tay chỉ xung quanh.
Kỷ Hi Nguyệt quan sát một hồi lâu, sau nói gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, nhưng có thể là thời gian sẽ hơi lâu đấy.”
“Không sao, cứ giữ liên lạc. Nhưng cô phải tuyệt đối cẩn thận nhé.” Lan Khê dặn dò Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười: “Tôi hiểu rồi, chị yên tâm.”
Nói xong Kỷ Hi Nguyệt xuống xe, bên ngoài chiếc váy body màu đen là một chiếc áo khoác cao cấp màu be, đạp lên đôi giày cao gót bước đi trong bóng tối lờ mờ dưới ánh đèn đường, trông cô giống hệt như một vị phu nhân quý phái, tự tin bước thẳng tới lối vào sòng bạc.
Càng đến gần sòng bạc, lượng người cũng đông hơn. Khách ngoại quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4227898/chuong-1015.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.