Bộ đàm quân sự vang lên tạp âm điện tử, Hạ Tâm ấn nút nhận máy xong, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Tình hình thế nào rồi?”
Một giọng nói ở đầu dây bên kia lập tức vang lên: “Sếp, Hắc Trạch Minh đã vào khu dân cư Hoa Huy để trú ẩn. Chúng tôi không dám tiến hành cuộc truy nã vì sợ ảnh hưởng đến người dân. Xin chỉ thị.”
“Số người thương vong của mình và của địch thế nào?” Mồ hôi trên trán Hạ Tâm Lan vẫn đang ứa ra.
“Bên chúng ta bị thương ba người, đang được đưa vào bệnh viện, không có người thương vong. Bên bọn buôn lậu m.a tú.y đã chết năm người, bắt sống được ba người, còn bốn người trốn thoát.”
Hạ Tâm Lan khẽ nhíu mày: “Trước tiên cứ phòng thủ ở khu dân cư, đừng hành động hấp tấp. Lập tức thông báo cho Cục thành phố, triển khai thêm nhân lực, đồng thời lặng lẽ sơ tán người dân. Nhớ giám sát chặt chẽ. Không được để cho Hắc Trạch Minh trốn thoát lần nữa!”
“Rõ!” Bên đó nói xong liền ngắt máy.
Hạ Tâm Lan thở hắt ra một hơi, sau đó nhìn Kỷ Hi Nguyệt và Lý Đỉnh, nói: “Tình hình rất nghiêm trọng. Hắc Trạch Minh đang trốn trong một tòa nhà dân cư. Lần này chỉ e là lại thương tổn đến người vô tội.” Sắc mặt cô ấy đã tái nhợt, biểu cảm cũng vô cùng nặng nề.
Kỷ Hi Nguyệt hỏi: “Tòa dân cư nào?”
“Cô muốn làm gì? Đừng có đi.” Hạ Tâm Lan lập tức cảnh giác, sau đó định xuống giường.
Kỷ Hi Nguyệt biến sắc: “Vậy cô muốn làm gì? Đừng nói cũng muốn đi đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4227816/chuong-933.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.