Hơi lạnh trên cơ thể Triệu Húc Hàn cũng từ từ tan biến, anh hờ hững nói: “Tôi đâu có bảo em từ bỏ công việc.”
“Ah!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngừng khóc, kinh ngạc nhìn anh.
“Ăn nhanh đi!” Triệu Húc Hàn nói xong ba chữ đó thì cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
“Thật sao? Cảm ơn anh Hàn. Sau này tôi sẽ cố gắng tập luyện để bản thân có thể tránh khỏi nguy hiểm.” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng, vội vàng cầm đũa lên ăn cơm, khẩu vị cũng tốt lên hẳn.
“Anh Hàn, món cá này ngon lắm, anh ăn thử đi.” Kỷ Hi Nguyệt cười xán lạn.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn chỉ đáp lại một tiếng, nhưng đôi đũa vẫn vươn tới đĩa cá.
Kỷ Hi Nguyệt vừa ăn vừa nhìn khuôn mặt đẹp trai của Triệu Húc Hàn, càng nhìn càng vui vẻ, ăn cũng ngon miệng hơn.
Triệu Húc Hàn bị cô nhìn thì cả người không được thoải mái, trong lòng cũng có chút bối rối.
Vốn dĩ anh đã chuẩn bị lời lẽ để dạy dỗ cô, nhưng khi nhìn thấy cô khóc thì sự nóng nảy trong người đã biến mất.
Sức ảnh hưởng của người phụ nữ này đối với anh càng ngày càng lớn, mặc dù có chút lo lắng cho bản thân nhưng hình như anh cũng không bài xích, quan trọng nhất là trong lòng anh còn cảm thấy có chút thích thú.
“Khoảng thời gian này nhớ tập luyện cho tốt, ngày mười sáu này sẽ đến thủ đô.” Triệu Húc Hàn ăn cơm xong thì đứng lên nói với Kỷ Hi Nguyệt.
“Ngày mười sáu? Không thành vấn đề!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng gật đầu, đã hứa với Cố Cửu thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4227084/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.