Triệu Nhất Gia lạnh giọng nói: “Chú Ba, chú đưa Triệu Vân Sâm qua Thụy Sĩ, tôi không đồng ý. Ông cụ cũng không nỡ rời xa cháu trai. Tuy chú là chủ nhân, nhưng cũng không thể nào đi ngăn cản tình cảm gia đình, huống hồ bên phía Châu Mỹ hình như có phần bất mãn về cậu, tôi cảm thấy tốt nhất chú nên giải quyết êm đẹp bên đó trước đi.”
“Không phiền anh cả bận lòng. Tôi là chủ nhân, mọi người trong Triệu gia đều thuộc phạm vi quản lý của tôi, nếu anh cả muốn đi ngược lại mệnh lệnh của tôi thì cũng được thôi, cứ xử lý theo gia quy là được.” Nói xong Triệu Húc Hàn đứng dậy.
“Triệu Húc Hàn!” Triệu Nhất Gia tức giận gầm lên.
Triệu Húc Hàn quay đầu, lạnh lùng nhìn ông ta.
“Chú vì người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt đó mà thật sự muốn làm như vậy sao?” Triệu Nhất Gia tức đến đỏ mặt.
Triệu Húc Hàn nheo mắt nói: “Vân Sâm là thế hệ tiếp theo của nhà họ Triệu. Anh cho rằng bây giờ để thằng bé học hành dốt nát, ngày nào cũng tụ tập với đám anh em của nó, tiếp xúc với ma.túy là tốt sao? Đừng để đến lúc không thể cứu vãn anh mới biết thế nào là đau xót!”
“Cái gì! Ma.túy!??” Triệu Nhất Gia trợn mắt, vẻ mặt không dám tin.
“Nếu nó không phải là cháu trai của tôi, anh nghĩ tôi đưa nó đi Thụy Sĩ đơn giản vậy sao?” Triệu Húc Hàn dứt câu thì xoay người bỏ đi.
Triệu Nhất Gia vốn đã khập khiểng một chân đứng không vững, vừa nghe thấy suýt nữa đã ngã khụy, gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4227070/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.