Triệu Húc Hàn không thích Kỷ Hi Nguyệt ủ rũ. Anh nhớ hôm qua cô vẫn còn ý chí chiến đấu sôi sục với Úy Tư Lý và Cố Cửu, sao mới qua hơn một ngày đã ủ dột mệt mỏi như vậy rồi.
Kỷ Hi Nguyệt ngước đầu lên nhìn anh: “Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, đừng để ảnh hưởng đến khẩu vị. Tôi sẽ tự xử lý.”
“Nói!” Triệu Húc Hàn bỗng nhiên thốt lên một tiếng, dọa cho cái muỗng uống canh trên tay Kỷ Hi Nguyệt rơi xuống bát, phát ra âm thanh lẻng kẻng.
Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi, đại ma vương đúng là đại ma vương, cô đành phải kể lại chuyện của Hương Thành ngày hôm nay.
Trần Húc Hàn nghe xong thì hờ hững nói: “Đây là cạnh tranh. Là do bản thân em quá chủ quan, không thể trách người khác được.”
Kỷ Hi Nguyệt chu miệng nói: “Tôi biết rồi, cho nên tôi đang tự kiểm điểm.”
“Muốn đánh bại đối thủ thì phải tìm được tin tức có sức ảnh hưởng mạnh hơn.” Triệu Húc Hàn tiếp tục nói.
“Tôi hiểu, tôi sẽ nổ lực.” Kỷ Hi Nguyệt được dạy bảo thì gật đầu.
“Sau này mỗi buổi tối tăng thêm nửa tiếng học kỹ năng tự vệ.” Triệu Húc Hàn lãnh đạm nhìn cô.
“Hả! Tại sao? Tôi, cơ thể vẫn còn đau nhức.” Kỷ Hi Nguyệt than thở, nhưng Triệu Húc Hàn phớt lờ cô.
Triệu Húc Hàn cũng biết yêu cầu Kỷ Hi Nguyệt như vậy là quá cao, nhưng nghĩ đến chuyện cô tiếp xúc với tin tức càng ngày càng nguy hiểm, hơn nữa sắp tới còn phải đối phó với ông cụ của Cố Cửu, vả lại ở bên cạnh anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4227065/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.