Triệu Húc Hàn đứng lên, bước tới sô pha bên cạnh ngồi xuống, lười biếng nói: “Kỷ Hi Nguyệt đang ở đây, không phải anh muốn mượn cô ấy một bữa sao?”
Cố Cửu giật mình: “Nhanh vậy sao? Vẫn còn nữa tháng cơ mà.”
“Đến lúc đó cô ấy không rãnh thì anh đừng trách tôi.” Triệu Húc Hàn thờ ơ liếc anh ấy một cái.
Cố Cửu vội vàng gật đầu: “Cô gái này quả thực rất bận.Được rồi, cậu gọi qua đây đi.”
Triệu Húc Hàn gửi tin nhắn cho Kỷ Hi Nguyệt, sau đó nói với Cố Cửu đã ngồi xuống: “Cô ấy sẽ qua đây với một người đàn ông. Anh nhớ bắt bẻ người đàn ông đó cho tôi.”
Cố Cửu cau mày, bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Người anh em, đây mới là mục đích chính cậu gọi tôi đến đây đúng không? Có phải cậu ghen quá rồi không?”
“Cứ làm theo lời tôi là được.” Triệu Húc Hàn ném cho anh ấy một ánh mắt sắc bén.
Chốc lát sau, Kỷ Hi Nguyệt mang Tiền Giang Thành vẫn đang hăng hái tới trước cửa phòng bao của Triệu Húc Hàn.
“Kỷ tiểu thư, cậu chủ đang ở bên trong. Cố Cửu thiếu gia cũng đã tới.” Tiêu Ân đẩy cửa ra.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, không biết Cố Cửu đến đây để làm gì.
Hôm nay Cố Cửu mặc một bộ đồ trắng thoải mái, bím tóc nhỏ cũng được chải chuốt gọn gàng, ngũ quan nhìn rất sáng sủa, tính ra cũng là một người đàn ông bảnh bao đẹp trai, hơn nữa khí chất trên người anh ấy hoàn toàn tương phản với Triệu Húc Hàn.
Nho nhã mà thanh cao, tựa như lan trong rừng vắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4227053/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.