Triệu Húc Hàn lúc này đang đứng trước cửa sổ sát sàn, trong lòng cũng rất mâu thuẫn. Món quà như thế này đối với người bình thường mà nói thì quả thực quá siêu việt lạ thường. Anh bỏ ra số tiền lớn để làm hai ám khí như vậy là quyết định đưa cô vào vòng nguy hiểm sao? Nhưng cô không học được cách đối phó với nguy hiểm thì sau này làm sao có thể kề vai sát cánh với anh?
Có phải đối với cô như vậy là quá tàn nhẫn không?
Nhưng cô thích làm phóng viên, công việc này cũng tương đối nguy hiểm. Vì để cô có thể an toàn mà trưởng thành, anh không thể không tàn nhẫn một chút với cô.
Chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt của cô tỏ ra băn khoăn, không biết sao anh lại cảm thấy rất khó chịu.
Sự đơn thuần của cô vốn dĩ không nên dính dáng đến hai từ nguy hiểm đúng không?
Tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Húc Hàn thoát khỏi mạch suy nghĩ, “Vào đi.”
Kỷ Hi Nguyệt bước vào cười tươi nói: “Anh Hàn, cảm ơn món quà của anh nhé, tôi rất thích. Ra ngoài ăn cơm tối thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt có chút chán nản, cho dù không thích thì cô cũng không nên biểu hiện ra ngoài như vậy, suy cho cùng cũng là quà tặng, huống hồ gì Triệu Húc Hàn là hoàn toàn nghĩ cho sự an toàn của cô.
Nhớ đến chuyện kiếp trước bị Tần Hạo đẩy xuống lầu, nếu cô sớm ý thức được sự nguy hiểm, có lẽ chuyện đó đã không xảy ra.
Triệu Húc Hàn xuất hiện mang theo sự cưỡng ép đã khiến cô nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4227020/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.