Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày nói: "Manh Manh, cha tớ vừa nói cho tớ biết cha nuôi của Chu Dân không phải người tốt, tớ cho cậu xem." Nói xong cô lại cho Trần Manh Manh xem phần tài liệu kia.
Trần Manh Manh nhìn xong sắc mặt trắng xanh nói: "Làm sao cha nuôi Chu Dân có thể là người như thế, không được, tớ phải bảo anh ấy rời ra tên cặn bã như thế mới được."
Nói xong cô nàng định đi, nhưng lại bị Kỷ Hi Nguyệt kéo lại.
"Manh Manh, cậu ngốc quá, cậu quen biết Chu Dân mới bao lâu, kia là cha nuôi anh ta, cậu cho rằng anh ta sẽ tin cậu sao? Hơn nữa, lỡ anh ta đã sớm biết cha nuôi anh ta là loại người đó thì sao?"
Trần Manh Manh nhìn sắc mặt nghiêm túc của Kỷ Hi Nguyệt, thất thần nói: "Thế, tớ phải làm sao bây giờ?"
"Nếu cậu không thoải mái thì tớ gọi người đưa cậu về nhé?" Kỷ Hi Nguyệt thật muốn cô ấy nhanh chóng rời khỏi nơi này, tuy cô sẽ luôn chú ý đến cô ấy nhưng vẫn phải phòng vạn nhất.
"Không, không được, Chu Dân hiếm khi dẫn tớ ra ngoài, nếu tớ đi anh ấy nhất định sẽ tức giận, hơn nữa trước đó anh ấy còn nói, sau khi kết thúc sẽ dẫn tớ đi ăn khuya." Trần Manh Manh lắc đầu.
"Được rồi, tớ cũng không còn cách nào, nhưng cậu cẩn thận nàn cha nuôi anh ta đó.” Kỷ Hi Nguyệt biết có khuyên cũng vô dụng, "Đi thôi, bánh ngọt nơi này rất ngon, đến đây ăn nhiều chút."
"Ừ, đúng rồi, Tiểu Nguyệt, cha cậu đâu? Ồ, ở bên kia à!" Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/1515512/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.