Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày nói: "Manh Manh, cha tớ vừa nói cho tớ biết cha nuôi của Chu Dân không phải người tốt, tớ cho cậu xem." Nói xong cô lại cho Trần Manh Manh xem phần tài liệu kia. Trần Manh Manh nhìn xong sắc mặt trắng xanh nói: "Làm sao cha nuôi Chu Dân có thể là người như thế, không được, tớ phải bảo anh ấy rời ra tên cặn bã như thế mới được." Nói xong cô nàng định đi, nhưng lại bị Kỷ Hi Nguyệt kéo lại. "Manh Manh, cậu ngốc quá, cậu quen biết Chu Dân mới bao lâu, kia là cha nuôi anh ta, cậu cho rằng anh ta sẽ tin cậu sao? Hơn nữa, lỡ anh ta đã sớm biết cha nuôi anh ta là loại người đó thì sao?" Trần Manh Manh nhìn sắc mặt nghiêm túc của Kỷ Hi Nguyệt, thất thần nói: "Thế, tớ phải làm sao bây giờ?" "Nếu cậu không thoải mái thì tớ gọi người đưa cậu về nhé?" Kỷ Hi Nguyệt thật muốn cô ấy nhanh chóng rời khỏi nơi này, tuy cô sẽ luôn chú ý đến cô ấy nhưng vẫn phải phòng vạn nhất. "Không, không được, Chu Dân hiếm khi dẫn tớ ra ngoài, nếu tớ đi anh ấy nhất định sẽ tức giận, hơn nữa trước đó anh ấy còn nói, sau khi kết thúc sẽ dẫn tớ đi ăn khuya." Trần Manh Manh lắc đầu. "Được rồi, tớ cũng không còn cách nào, nhưng cậu cẩn thận nàn cha nuôi anh ta đó.” Kỷ Hi Nguyệt biết có khuyên cũng vô dụng, "Đi thôi, bánh ngọt nơi này rất ngon, đến đây ăn nhiều chút." "Ừ, đúng rồi, Tiểu Nguyệt, cha cậu đâu? Ồ, ở bên kia à!" Trần Manh Manh thấy Kỷ Thượng Hải, "Tớ có nên đến chào hỏi không?" "Không cần, tớ còn chưa đến chào hỏi cha tớ, vẫn không nên để người ta biết được thân phận của tớ." Kỷ Hi Nguyệt cười nói. "Cậu đúng là kỳ lạ, rõ ràng là cô chủ nhà họ Kỷ người người hâm mộ, lại cứ không muốn để người ta biết." Trần Manh Manh thật sự không hiểu. Kỷ Hi Nguyệt ôm cô nàng nói: "Như vậy mới tốt, bằng không tất cả mọi người đều đến làm quen với tớ, tớ sẽ rất mệt." Trần Manh Manh trợn trắng mắt, nói: "Nơi này thật xa hoa, còn có rất nhiều dì xinh đẹp nữa, không phải cậu muốn chọn mẹ kế sao? Có nhìn trúng ai chưa?" "Không phải tớ đang quan sát sao." Quả nhiên ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt di chuyển quanh mấy dì xinh đẹp, có mấy người rất thuận mắt, nhưng cô không cần lo lắng, dì Dương nhất định sẽ để ý chuyện này.
"Tiểu Nguyệt!" Đột nhiên một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai xuyên qua đám người chạy đến. Kỷ Hi Nguyệt quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông toàn thân quần áo màu xanh lam thoải mái, thân cao 1m8 vô cùng đẹp trai. "Anh Giang Thành?" Kỷ Hi Nguyệt trừng to mắt, không thể tin mới có mấy năm không gặp, người đàn ông này đã trở nên đẹp trai như vậy, hơn nữa nụ cười vẫn thân thiết sáng lạn như ánh mặt trời trước đây. "Ôi trời, mẹ anh không nói anh còn không biết em trở nên xinh đẹp như vậy!" Tiền Giang Thành vui vẻ nói. "Cắt, dì không nói em cũng biết anh sẽ đẹp trai như vậy!" Kỷ Hi Nguyệt vội vươn tay, hai người cụng nắm đấm với nhau như trước kia. Nhưng một giây sau, cả người Kỷ Hi Nguyệt đã bị Giang Thành ôm vào trong ngực. Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, Giang Thành hưng phấn nói: "Anh đúng là rất nhớ em đó, nếu không phải bị tống ra nước ngoài, nói không chừng chúng ta đã là một đôi rồi!" "Anh Giang Thành." Kỷ Hi Nguyệt đẩy anh ta ra nói, "Anh có cả một đống bạn gái, đừng có đùa em nữa." "Đùa gì đâu, trước đây không lâu em còn là cô dâu mới của anh đó." Tiền Giang Thành nhìn cô cười nói. Kỷ Hi Nguyệt nhất thời trợn trắng mắt, một tay đấm vào vai anh ta nói: "Đừng nói hươu nói vượn, chuyện kia có thể coi là thật sao, anh cũng đừng thấy em xinh đẹp mà hủy đi tình bạn giữa chúng ta...!" Tiền Giang Thành nhất thời cười ha hả nói: "Được được được, em thật đúng là cái gì cũng dám nói, anh rất vui, nào, chúng ta ngồi xuống tán gẫu, đây là bạn em đúng không, cùng nhau lại đây ngồi đi." Nói xong anh ta lôi kéo Kỷ Hi Nguyệt đi, Kỷ Hi Nguyệt lập tức bắt lấy tay Trần Manh Manh, ba người ngồi vào một cái ghế dài. ……..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]