Kỷ Hi Nguyệt và dì Dương đứng ở khu trung tâm, mấy người phụ nữ chạy đến ân cần thăm hỏi, Kỷ Hi Nguyệt bị nói thành cháu gái của một ông bạn già của chú Tiền, mới từ nước ngoài trở về, cho nên mọi người cũng không đi dò thám thân phận của Kỷ Hi Nguyệt, chỉ cho rằng cô gái này đúng là một viên sao sáng trong đám tiểu thư danh viện. Hấp dẫn vô số ánh mắt đàn ông, rất nhiều đại gia dẫn theo con trai đến tìm hiểu Kỷ Hi Nguyệt, còn chủ động đến gần chào hỏi nữa. "Dì Dương, con xin dì chuyện này." Nụ cười trên mặt Kỷ Hi Nguyệt đã cứng ngắc, cười nói với dì Dương. "Tiểu Nguyệt, con đừng khách khí với dì, có việc cứ nói." Dương Linh vỗ tay cô cười nói. Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói: "Dì Dương, dì cũng biết mẹ con mất đã 11 năm, hiện tại con đã trưởng thành, cũng đã hiểu chuyện, thời gian ở bên cha cũng không nhiều, cho nên con muốn giúp cha con tìm một người bầu bạn?" Dương Linh cực kì kinh ngạc nói: "Tiểu Nguyệt, con thật sự không ngại cha con tìm một người vợ khác sao?" "Không ngại, chủ yếu là nhân phẩm tốt, thật lòng với cha con là được." Kỷ Hi Nguyệt nhìn giữa đại sảnh có rất nhiều người thích hợp với cha cô, cô cảm thấy Triệu Húc Hàn làm chuyện này rất được, trở về nhất định phải tán dương Đại Ma Vương một phen mới được. "Được được được, đứa bé ngoan, cha con quả thật rất vất vả, con có thể nghĩ như vậy rất tốt, hôm nay có rất nhiều danh môn thục nữ đến đây, dì sẽ lưu ý cho con, giới thiệu vài người cho cha con làm quen, xem cha con thích ai thì dì sẽ giật dây giúp cho." Dương Linh nói. "Cảm ơn dì Dương, mắt nhìn người của dì thì con rất yên tâm." Kỷ Hi Nguyệt kéo cánh tay Dương Linh, miệng cười tươi như hoa, quan hệ giữa hai người rất tốt quả thật không khác gì mẹ con. "Dì ơi, bạn con đến rồi, con đi chào một tiếng." Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Chu Dân dẫn theo Trần Manh Manh đến đây được một lát, cô cũng nên đi chào hỏi, chỉ là không thấy cái tên ghê tởm Đới Thành Công kia đâu thôi. Dương Linh nói được rồi thả cô đi, Kỷ Hi Nguyệt liền tiến vào đoàn người đến gần hai người nọ. Bởi vì yến hội đã rất nhiều người, một đám đều quần áo sặc sỡ, nho nhã lễ độ, quả nhiên rất hợp với một buổi yến tiệc sinh nhật.
Chu Dân dẫn theo Trần Manh Manh cầm ly sâm banh, đang nói gì đó với cô nàng, Trần Manh Manh thì cười si ngốc. Chu Dân nhanh chóng ráo riết lùng sục bóng dáng Kỷ Hi Nguyệt trong đám người, bởi vì Kỷ Hi Nguyệt có giá những 30 vạn trong mắt anh ta cơ mà. Khó lắm mới nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, lại phát hiện cô đang đi về phía anh ta và Trần Manh Manh, cười đến xinh đẹp động lòng người, khiến trái tim anh ta cũng không tự chủ được mà nhảy lên. Người phụ nữ này quá đẹp khí chất tốt, làn da mịn màng, tóc gợn sóng dài đến eo, vừa gợi cảm lại vừa thanh thuần, giống như tinh linh trên trời, chỉ cần là người đàn ông nhìn thấy thì đều phải thảng thốt động lòng. Chu Dân thấy Kỷ Hi Nguyệt đi về phía anh ta thì có chút thụ sủng nhược kinh. Chẳng lẽ lần trước gặp mặt, cô vừa thấy đã có ý với anh ta rồi? Thế thì đúng là trời cũng giúp anh ta. "Manh Manh, cậu đến rồi à." Kỷ Hi Nguyệt đi đến trước mặt bọn họ, cười nói với Trần Manh Manh. Thật ra Trần Manh Manh nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt xinh đẹp lóa mắt đi tới, cho nên mới không nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của bạn trai mình. "Tiểu Nguyệt, cậu, cậu đẹp quá, trời ạ, tớ còn tưởng tớ nhìn thấy tiên nữ hạ phàm chứ!" Trần Manh Manh nhất thời giữ chặt tay Kỷ Hi Nguyệt nhìn trái nhìn phải, hâm mộ không thôi. "Manh Manh, đêm nay cậu cũng rất đẹp." Kỷ Hi Nguyệt không thèm nhìn Chu Dân, nhưng nhìn cách ăn mặc đặc biệt đêm nay của Trần Manh Manh thì vẫn có thể nhìn ra cô ấy rất có ý với Chu Dân. ……….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]