Kỷ Hi Nguyệt cảm nhận được nỗi bi thương từ anh, thầm nghĩ một đứa trẻ 8 tuổi, mất mẹ, sau đó liền bắt đầu được huấn luyện một cách tàn nhẫn, đó không phải là thứ người thường có thể chịu đựng được.
Thảo nào nụ cười không bao giờ hiện diện trên khuôn mặt anh.
Đột nhiên Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy anh thật đáng thương, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu và đau lòng thay anh.
“Đứng dậy đi, cho em 30 phút tắm rửa sạch sẽ, sau đó tôi sẽ đến phòng em.” Triệu Húc Hàn cúi đầu nhìn cô một cái rồi quay đi.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, trong đầu chợt lóe lên một cái, sau đó trở mình, chịu đựng đau nhức đi xuống lầu tắm rửa.
“Cô Kỷ, ông chủ bảo cô ngâm nước ấm mười lăm phút.” Thím Lý vừa chuẩn bị nước tắm cho cô xong.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, sau đó lại cười khổ nói: "Thím Lý, thím có thể đợi chút rồi thoa cao xoa bóp cho tôi được không?"
Thím Lý cười nhẹ nói: "Ông chủ nói sẽ tự mình xoa cho cô.”
"Thím Lý, tôi đây chẳng phải là đang sợ cái đó sao.” Kỷ Hi Nguyệt sợ hết hồn, trong đầu lại nghĩ đến ánh mắt khát máu và tàn bạo vào đêm đó của kiếp trước.
“Đừng sợ, ông chủ thật ra là người rất tốt.” Thím Lý cười, “Hơn nữa, không ai có thể thay đổi những việc mà ông chủ đã quyết định.” Nói xong bà ấy liền đi ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt hét lên một tiếng, cởi bỏ quần áo và ngâm mình trong nước ấm.
Cảm giác thoải mái khiến cô nhất thời quên đi lo lắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/1515494/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.