Chương trước
Chương sau
Kỷ Hi Nguyệt cũng rất tức giận, lập tức hỏi: "Manh Manh, trong điện thoại của cậu có tài liệu gì không?"
“Có những bức ảnh của tớ và cậu, còn có cả Chu Dân nữa. Trời ơi, người phụ nữ này sẽ không phá khóa chứ?” Trần Manh Manh lo lắng nói, “Nếu cô ta nhìn thấy gương mặt thật của cậu thì sao?”
Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt trở nên khó coi, tuy rằng khi cô ở bên cạnh Trần Manh Manh thì không hề có dáng vẻ giống như cô chủ nhà họ Kỷ, nhưng cũng không khác mấy, so với Vương Nguyệt bây giờ thì đúng là hơi khác biệt.
Ngộ nhỡ Ngụy Tiêu Tiêu nhận ra cô, có khi nào sẽ đến Cảng Long vạch trần không?
Tuy rằng đây cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng nhất định sẽ mang đến rất nhiều chỉ trích, hơn nữa nếu biết cô xinh đẹp thế này, đại ma vương Triệu Húc Hàn kia sẽ không tiếp tục để cô làm công việc này nữa.
Mặc dù không biết anh có thực sự thích cô hay không. Nhưng từ chuyện của Triệu Vân Sâm, có thể thấy anh rất quan tâm đến cô, chắc chắn sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ người đàn ông nào chạm vào cô.
Nhưng cô luôn cảm thấy tình cảm của Triệu Húc Hàn dành cho mình rất kỳ quái, đây cũng là một câu đố mà cô luôn trăn trở trong đầu.
"Tiểu Nguyệt, phải làm sao đây? Hay là đến nhà tìm cô ta." Trần Manh Manh nói.
Kỷ Hi Nguyệt cũng rất rối, nghĩ đi nghĩ lại mới nói: “Tạm thời chắc chắn cô ta chưa mở được điện thoại đâu, cho nên chúng ta phải tìm được cô ta càng sớm càng tốt. Chưa chắc cô ta đã ở nhà, đúng rồi, tớ có số điện thoại của cô ta!”
Kỷ Hi Nguyệt nhớ ra bức ảnh mà cô đã gửi cho cô ta.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gõ một tin nhắn và gửi đi: "Ngụy Tiêu Tiêu ... Cô lấy trộm điện thoại di động của Trần Manh Manh, mời cô lập tức trả lại, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Tin nhắn đã được gửi đi, bên kia chưa nhắn lại ngay.
“Cô ta nhất định sẽ trả lời.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy người như Ngụy Tiêu Tiêu nhất định sẽ trả lời.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã có tin nhắn tới: "Hóa ra lúc trước cô chính là người đã gửi ảnh! Vương Nguyệt!"
“Là tôi, mang điện thoại di động của Trần Manh Manh đến đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.” Tin nhắn lại được gửi đi.
Ngụy Tiêu Tiêu ở bên kia im lặng một lúc.
“Báo cảnh sát đi, tôi cứ không trả đấy, để thử xem trong điện thoại này có cái khỉ gì nào!” Ngụy Tiêu Tiêu ra vẻ không quan tâm lắm.
“Chờ đấy!” Sau khi để lại hai từ đó, Kỷ Hi Nguyệt gọi thẳng cho Ngô Phương Châu và nhờ anh ta giúp đỡ.
Rất nhanh sau đó, đồng nghiệp của Ngô Phương Châu là Tiểu Lục đã đến đài truyền hình hỏi thăm, sau khi xem xong đoạn video giám sát, liền nói: "Ngụy Tiêu Tiêu đang ở đâu?"
"Chắc là ở nhà, tôi biết nhà cô ta ở đâu."
Kỷ Hi Nguyệt đưa Tiểu Lục đang khoác trên mình bộ đồng phục cảnh sát và Trần Manh Manh tới tầng 23 Tòa D trong khu chung cư Phong Nhã.

Gõ cửa hồi lâu mà không có ai trả lời.
Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt rất khó coi, cô biết rất có thể Ngụy Tiêu Tiêu đã đến cửa hàng điện thoại để mở khóa rồi.
“Vương Nguyệt, trong điện thoại đó có gì thật sự rất quan trọng sao? Tiểu Lục thấy vẻ mặt cau có của Kỷ Hi Nguyệt thì vội vàng hỏi.
Vì được Ngô Phương Châu nhờ cậy, nên anh ta cũng muốn cố gắng hết sức.
“Vâng, còn có cách nào không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi Tiểu Lục.
“Có, tôi sẽ bảo anh em tìm định vị điện thoại của Ngụy Tiêu Tiêu, cô đợi một lát.” Tiểu Lục đi qua một bên gọi điện thoại.
“Ngàn vạn lần đừng để cô ta nhìn thấy ảnh của cậu, tớ cảm thấy người phụ nữ này nhất định sẽ gây chuyện.” Trần Manh Manh lo lắng nói.
Kỷ Hi Nguyệt an ủi cô ấy, nói: "Đừng lo lắng, không sao đâu."
Mặc dù Kỷ Hi Nguyệt cũng rất lo lắng, nhưng nếu thật sự bị lộ thì cũng không còn cách nào.
………..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.