Triệu Vân Sâm nhìn An Hoa, bàn tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chẳng lẽ thật muốn tôi đi Thụy Sĩ sao? Tôi sẽ không đi!" Nói xong anh ta chậm rãi ngồi xuống, oán hận nhìn chằm chằm cửa lớn, trong đầu nghĩ mình không thể vĩnh viễn bị Triệu Húc Hàn đè đầu cưỡi cổ, ít nhất anh ta cũng là một trong những người được đề cử của thế hệ sau. Thì ra nhà họ Triệu vốn có quy định rằng, mỗi đời gia chủ của nhà họ Triệu sẽ được chọn ra từ thế hệ con cái, cho nên người nối nghiệp tiếp theo của Triệu Húc Hàn chính là người đồng trang lứa với Triệu Vân Sâm. Mà Triệu Húc Hàn còn chưa kết hôn, không có con trai, 60 tuổi sẽ phải thoái vị, cho dù có lập tức kết hôn, sinh con, cũng ít hơn anh ta cả 20 tuổi. Huống chi nếu gia chủ phạm sai lầm lớn, rất có thể sẽ bị phế vị, chỉ cần có 5 trên 8 người đứng đầu tám khu vực lớn trên toàn cầu của nhà họ Triệu đồng ý là được. Triệu Vân Sâm cúi đầu, trong đôi mắt tràn ngập oán hận, anh ta lập tức lấy điện thoại gọi đến một dãy số. "Cha, tối nay cha đến chung cư của con, con có việc muốn nói với cha." Triệu Vân Sâm gọi điện thoại cho Triệu Hằng Sinh- cha của anh ta. An Hoa liếc nhìn cậu chủ nhà mình một cái, trong mắt không chứa bất cứ cảm xúc nào. Trên xe, Kỷ Hi Nguyệt ngồi ở bên người Triệu Húc Hàn, cười hệt như hồ ly, bởi vì một chữ ‘thơm” kia có thể chứng minh Triệu Húc Hàn đối xử với cô vô cùng tốt, thậm chí có thể nói là vô cùng cưng chiều. Trở lại tiểu khu Phong Nhã, Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ về phòng đi ngủ, hiện tại cô có thể yên tâm, đời này cô đã biết vuốt thuận lông mào của Đại Ma Vương ở chỗ nào rồi, ha ha. Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt hoàn thành huấn luyện hoàn xong, lết một thân đau nhức đến Đài Truyền Hình, Liễu Đông lập tức vội la lên: "Chị Nguyệt." Gọi xong còn ghé đầu đến nói nhỏ, "Ngô Phương Châu bị thương." "Cái gì? Sao lại thế này? Bị thương khi nào? Chắc không phải đi điều tra ra hai tên trộm kia rồi bị gì chứ?" Kỷ Hi Nguyệt hết hồn. Liễu Đông gật đầu nói: "Không quá rõ, em cũng vừa mới biết, hình như là chuyện xảy ra vào năm giờ sáng nay, em không dám nói với lão đại, muốn hỏi chị trước xem có nên báo tin này hay không?" "Chúng ta đi thăm Ngô Phương Châu trước." Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt bất an.
"Được, để em đi gọi anh Mập!" Liễu Đông vội vàng nháy mắt ra hiệu với anh Mập bên kia. Ba người đang định rời đi, Cố Du Du vui vẻ chạy tới, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt thì nói: "Tiểu Nguyệt, mọi người đi đâu, có tin rồi hả?" Liễu Đông cười mỉa nói: "Chị Du Du, tin mới của chị con chưa lắng xuống đâu." "Ha ha, còn không phải nhờ Tiểu Nguyệt sao." Tin tức giải trí của Cố Du Du quả thực cô cùng hot, ngọc nữ thanh thuần biến thành gái điếm ai cũng có thể làm chồng, loại tin tức này luôn không thiếu nhất chính là nhiệt độ và bình luận. "Chúng tôi còn có chút việc, đi thôi!" Kỷ Hi Nguyệt nói xong liền đi. Cố Du Du nhìn ba người rời đi, nhíu mày, còn chưa xoay người, chỉ thấy Trần Thanh lén lút đi ra, nhìn cô ta một cái rồi đi theo ba người Kỷ Hi Nguyệt. "Anh Trần, anh đang làm gì?" Cố Du Du kinh ngạc rồi vội đuổi theo anh ta. "Cố Du Du, cô bớt lo chuyện bao đồng đi." Trần Thanh vào thang máy khác đi xuống. Cố Du Du thất thần đứng trước cửa thang máy, anh Hâm đi tới nhẹ giọng nói với cô ta: "Có phải anh Trần bám theo Vương Nguyệt không ?" "Hình như là vậy, nhưng đi bám theo đồng nghiệp Đài Truyền Hình nhà mình để lấy tin, có vẻ hơi quá đáng rồi đi?" Cố Du Du nhíu mày nói. Anh Hâm liếc mắt nhìn Cố Du Du một cái, lời này được thốt ra từ miệng cô ta đúng là không quen, có phải là cô ta chưa từng làm loại chuyện này đâu, chẳng qua sau này bị người ta khuyên từ bỏ, chuyển sang theo dõi phóng viên của Hương Thành mà thôi. "Hiện tại anh Trần và Vương Nguyệt không hợp nhau, Cố Du Du, cô đứng về phía Vương Nguyệt phải không?" Anh Hâm liếc nhìn cô ta một cái, nói. ……….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]