Cô nhắm mắt nghĩ mình sắp tiêu đời rồi thì Lý Tống đột nhiên hét lên.
"Aaa..aaahh..."
Cô mở mắt ra liền thấy một thân hình cao lớn đang đi tới chỗ mình.
"Thiên...Thiên Vũ..." - Cô cuối cùng cũng gặp được anh, bao nhiêu nỗi kiềm nén của cô đều vỡ oà, cô càng khóc lớn hơn.
Hàn Thiên Vũ thấy vậy lập tức đau xót ôm Trần Đường Đường dỗ cô.
"Ngoan, bây giờ đã không sao. Có anh đây rồi " - Anh vừa nói vừa xoa đầu cô.
"Mẹ kiếp!" - Lý Tống vừa nãy bị Hàn Thiên Vũ đá một cước xuống đất bây giờ đang cố gắng đứng dậy.
Hàn Thiên Vũ liếc nhìn hắn ta bằng con mắt lạnh lẽo đến tột cùng. Xung quanh anh tỏa ra loại khí đáng sợ khiến Lý Tống rùng mình.
"Hừ, Hàn Thiên Vũ bây giờ cái gì tao điều không có nên không sợ gì hết. Cho dù chết tao thì chúng ta cùng chết. Ha Ha Ha Ha... " - Lý Tống cười một cách quỷ dị, miệng hắn đầy sủi bọt trắng.Sau đó ngã gục xuống.
" Tít tít tít "
Hai người lập tức nhìn về phía Lý Tống liền thấy có quả bom hẹn giờ trong người hắn.
Hàn Thiên Vũ lập tức phá còng cho Trần Đường Đường xong liền ôm cô chạy ra ngoài.
"BÙM!!!!! "
Khi Vương Phong và cảnh sát đến thì mọi thứ đều biến thành tro bụi."Thiên Vũ cậu cũng bị thương mau đi chữa vết thương đi. " Trịnh Khang nhìn Hàn Thiên Vũ nét mặt vẫn như cũ không nhúc nhích.
Trịnh Khang đã nghe Lãnh Hạo nói dạo này Hàn Thiên Vũ đang yêu một cô bé mười 16 tuổi.
Lúc ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thien-vu-anh-la-luu-manh/35305/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.