Hàn Thiên Vũ nhẹ nhàng đặt Trần Đường Đường xuống giường xong liền lập tức cúi đầu xuống ngậm lấy môi cô mà ngấu nghiến thể hiện biết bao nhiêu sự nhớ nhung yêu thương không sao tả được.
Đầu lưỡi linh hoạt của anh thuần thục tấn công quấn lấy lưỡi của cô. Trần Đường Đường cố chống cự nhưng vô ích nên đành để Hàn Thiên Vũ hôn cho thoả mãn.
Nhưng cô đã lầm, anh hết hôn môi rồi tiếp đến chậm rãi trượt xuống cổ. Hàn Thiên Vũ gặm nhắm chiếc cổ trắng xinh đẹp của cô như món ăn yêu thích tạo ra những dấu hôn khắp cổ Trần Đường Đường.
Tâm trạng của Trần Đường Đường bây giờ vừa vui vừa lo sợ. Vui vì bây giờ có thể gặp Hàn Thiên Vũ nhưng cũng lo sợ anh không kiềm chế bản thân thì sẽ ảnh hưởng bảo bối trong bụng không những vậy ba mẹ cô mà thấy dấu hôn khắp người của mình thì Trần Đường Đường có trăm cái miệng cũng không ngụy biện được.
"Ah!!! Đau. Hàn Thiên Vũ sao anh...Á...anh anh cởi đồ em ra từ khi nào?" Đang suy nghĩ cô cảm giác ngực mình hơi đau nhìn xuống thì thấy Hàn Thiên Vũ đã cởi sạch đồ mình ra.
"Đường Đường tâm trung vào. Em đang suy nghĩ đến tên trúc mã kia sao? Đáng phạt." Hàn Thiên Vũ không vui khi thấy cô không chú ý đến mình nên cắn nhẹ lên ngực cô.
"Hàn Thiên Vũ em đang mang thai đó!" Trần Đường Đường xấu hổ hai tay vô lực để lên vai Hàn Thiên Vũ nói.
Câu nói của cô khiến cho Hàn Thiên Vũ suýt chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thien-vu-anh-la-luu-manh/2156099/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.