Chương trước
Chương sau
Túc chi chỉ muốn Hàn Thiên sớm nhận chổ tiền vốn thuộc về hắn, để nàng được nhẹ lòng, nên chỉ cần Hàn Thiên đồng ý, dù hắn không cho nàng lại cái gì, nàng đều sẽ vui vẻ đón nhận, huống hồ hồn kim là một thứ rất quý giá, gần đây Túc Chi cũng đang muốn có được loại quặng khoáng này để chế tạo khôi lỗi.

Hàn Thiên hiện cho nàng hơn trăm cân hồn kim, quả thực khiến Túc Chi vô cùng vui mừng, lập tức cảm tạ rối rít, đám người xa nhau lâu ngày mới gặp lại, quả thực có vô vàn chuyện để nói, trong lúc mọi người còn đang hàn huyên tâm sự, bên ngoài chợt có một nữ tử vận trang phục hạ nhân, đi đến mộc đình chổ cả đám đang ngồi.

Hàn Thiên vừa liếc mắt nhìn một cái, liền biết nữ tử này cũng là một con khôi lỗi do Túc Chi tạo ra, chắc là để giúp nàng đưa tin và làm mấy chuyện lặt vặt.

Khôi lỗi nữ hình kia vừa đến cách chổ Túc Chi tầm một trượng thì chợt mở miệng cất tiếng nói, rất nhanh một giọng nữ trang nhã êm tai được cất lên.

-kính thưa gia chủ, ban nãy có một người do thần võ minh phái đến đưa tin, nguyên văn như sau.

“tham kiến Hàn trưởng lão, ta biết ngài đang nghe ta nói, bởi vì người của thần võ minh chúng ta ở tại Thiên An thành đã báo tin ngài trùng hiện đại ninh về tổng bộ, mấy hôm nay cả tổng bộ đều ngóng trông sự trở về của Hàn trưởng lão”

“hôm nay ngài trở về đế đô, ban nãy lại còn lộ ra khí tức, các trưởng lão trong hội đồng liền cảm nhận được, năm năm thiếu toàn quyền trưởng lão mất tích, trên dưới thần võ minh đều đứng ngồi không yên”

“nay trưởng lão đã trở về, nếu có thời gian hãy trở về thần võ minh một chuyến, hội đồng trưởng lão rất muốn gặp lại người”

Lời của người truyền tin kia đến đây cũng hết, Hàn Thiên coi như đã nắm được tình hình, nếu thần võ minh không đến mời, Hàn Thiên hắn cũng sẽ sớm về đó, dù sao ở đế đô này, thần võ minh cũng là nơi thân thiện yên ổn nhất trừ nhà của hắn ra, sau khi sắp xếp chuyện nhà một lượt, Hàn Thiên cũng nên đến thần võ minh thỉnh an đám lão già kia một lần rồi.

Nghĩ đoạn liền ngồi thêm với đám Túc Chi một chốc rồi cũng khởi hành đến thần võ minh.

Năm năm Hàn Thiên rời đi, thần võ minh dựa vào danh tiếng và những gì mà hắn để lại cũng phát triển cực kỳ bền vững, thời loạn thế giặc cướp nổi lên khắp nơi, công việc cho thuê võ giả của thần võ minh làm ăn rất khá, cộng thêm danh tiếng của Hàn Thiên, số người nối gót hắn gia nhập thần võ minh rất là nhiều, bây giờ trở lại chốn này, không khí nhộn nhịp tấp nập quả thực khác hẵn với lần đầu Hàn Thiên đến đây.

Lần này trở về, Hàn Thiên ở tại thần võ minh bị quây cho tối tăm mặt mũi, trước là bị mười mấy vị trưởng lão trong minh hỏi han đủ thứ, sau khi nghe Hàn Thiên hắn bị rơi vào nơi tuyệt địa có vào không có ra như vụ huyễn phù sinh thiên, về sau còn chạm trán với thiên nghiệp quỷ tộc, tàn dư từ nhân ma đại chiến mấy vạn năm trước, cuối cùng phải trầy trật lắm mới từ tây lĩnh trở về đông bộ châu được.

Tao ngộ li kỳ như thế, khiến cho đám lão gia hỏa hàng vạn tuổi ở đây không khỏi vừa kinh hãi vừa lo lắng, như thể sợ Hàn Thiên bị gì, cả đám người đòi bắt mạch, kẻ thì tặng bảo vật di độn, phòng thủ, cả đám cứ tự trách nếu ngày xưa Hàn Thiên có nhiều thủ đoạn bảo mệnh hơn một chút, thì sẽ chẳng dễ dầu gì mà bị khu trục ma kính của Trần Lãng đưa đến tận Tây Lĩnh xa xôi.

Chi nhánh Thần võ minh ở đại ninh xưa nay giống như thần long vô thủ, cả đám không ai chịu phục ai, mãi thì ông trời mới đưa một tuyệt thế kỳ tài đến làm thiếu toàn quyền trưởng lão, tương lai dẫn dắt cả đám đoàn kết thành một thể thống nhất, dù chưa chính thức trở thành toàn quyền trưởng lão, nhưng những dấu hiệu tích cực mà Hàn Thiên mang lại cho thần võ minh đã khiến ai nấy đều tin rằng.

Tương lai của thần võ minh ở dưới sự dẫn dắt của Hàn Thiên sẽ phong mang đại phát, Thế mà suýt chút nữa vị thiếu toàn quyền trưởng lão đáng quý kia đã bị đoạt mất khỏi tay họ, cái suýt mất rồi có lại sẽ khiến người ta trân quý hơn bội phần, thành thử mấy lão già kia có biểu hiện quá trọng yếu đối với Hàn Thiên, cũng không phải chuyện bất hợp lý.

Sau khi bị đám lão già quấy rầy một chập, Hàn Thiên vừa ra khỏi phòng hội nghị của trưởng lão, thì liền bị một đám tiểu yêu vây lấy, gần như trên dưới thần võ minh đều hứng thú với những gì mà Hàn Thiên hắn đã trãi qua trong năm năm lưu lạc.

Cứ nhất quyết bắt hắn kể lại cho họ nghe một lượt, ắc hẵn là nghe xong để đem về làm chủ đề tám chuyện ra oai mấy ngày tới đây mà, từ hồi rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên đến nay, Hàn Thiên đã kể cố sự của bản thân mấy bận, kể mãi mà hắn cảm giác như mình hành văn như mây trôi nước chảy, sắp viết sách kiếm tiền được đến nơi rồi vậy.

Hàn Thiên bị đám người ở thần võ minh quây đến gần tối trời mới về được, chậm rãi tản bộ trên con phố đông đúc, hắn thi thoảng lại đưa ánh mắt có phần hoảng sợ nhìn về phía sau, lòng thầm sợ sẽ lại có đám người hâm mộ cuồng nhiệt nào đó vẫn còn bám đuôi xin hắn kể cố sự nữa.

Cứ thấp thỏm tản bộ như thế dưới ánh chiều tà, Hàn Thiên bất giác dừng ngay trước cửa một tửu điếm vì bị mùi thức ăn thơm lừng từ bên trong thu hút, thoáng nhìn qua biển hiệu, tứ phương tửu quán, phía dưới góc bên phải của biển hiệu lại có đồ hình một chiếc hồ lô lồng vào một tòa lầu các khá nguy nga, đấy là biểu trưng cho sự hợp tác ăn chia lợi nhuận giữa những tửu điếm bán đồ ăn và rượu của Hàn Thiên hắn, còn nhân viên phục vụ bên trong là của xuân nguyệt lâu.

ồ thì ra đây là một tửu quán do Hàn Thiên hắn là chủ sở hữu đây mà, mấy mươi cái tửu quán tương tự thế này trong kinh thành, Hàn Thiên hắn cũng không hơi sức đâu mà nhớ cho hết được.

nếu đã vô tình đi ngang qua chổ này, dừng lại khảo sát một chút tình hình sinh ý của tửu quán mình mở, âu cũng là một ý tưởng không tồi, nghĩ đoạn Hàn Thiên liền niệm chú quyết bao phũ bản thân bằng một chút huyễn thuật, như thế này những thực khách bình thường sẽ không quá chú ý đến Hàn Thiên hắn, nếu có nhìn vào hắn thì bọn họ cũng chỉ thấy đây là một người khách vô cùng bình thường mà thôi.

Hàn Thiên dưới làn huyễn thuật ung dung bước vào tứ phương tửu quán, vừa vào đến cửa, một trong mười nữ phục vụ lúc nào cũng túc trực ở cửa quán liền chào đón Hàn Thiên cực kỳ nhiệt tình.

Những nữ phục vụ này đến từ xuân nguyệt lâu, ai nấy đều vận y phục bó sát, chân áo qua đầu gối lại xẻ một đường thật sâu lên phía trên, làm lộ ra một bên đùi trắng nỏn nà, cổ áo lại xẻ ngược xuống một đường làm nổi bật lên hẻm núi sâu hút mị nhân, dù không hở hang quá táo bạo nhưng từng đó cũng cực kỳ lôi kéo ánh nhìn của nam tử rồi.

Xuân nguyệt lâu hoạt động chủ yếu về đêm, nên ban ngày những nữ ca kỹ này không có chuyện gì làm, có thể đến những tửu điếm do Hàn Thiên mở để làm phục vụ quán kiếm thêm thu nhập.

Thực sự mà nói thì nếu không phải đã rơi vào bước đường cùng, cũng chẳng có nữ tử nào lại cam nguyện bán thân, để người khác chà đạp lên thân thể và lòng tự tôn của mình cả, bình thường nữ tử tại xuân nguyệt lâu muốn sống thanh bạch, cũng chỉ có thể làm ca kỹ hoặc phục vụ bưng bê trà nước kiểu này thôi.

Cơ mà một cái xuân nguyệt lâu dù có lớn đến mấy, cũng không cần nhiều ca kỹ, vũ nữ, nhạc công, hay là phục vụ bưng bê trà nước đến như vậy, mà cái gì nhiều quá thì giá trị rẻ rún, thế nên những nữ tử làm các công việc thanh bạch này, ở tại xuân nguyệt lâu thu nhập chẳng có bao nhiêu, sau cùng cũng sẽ chọn cách bán thân cầu tiến.

Mà nhờ chuỗi tửu điếm do Hàn Thiên mở, nhu cầu ca kỹ nhạc công và phục vụ quán ở bên ngoài đột nhiên tăng cao, thu nhập của những nữ tử làm việc trong sạch này phút chốc có sự cải biến tốt lên trông thấy, thành thử bọn họ đã xem đây như công việc chính, xuân nguyệt lâu giờ thành nơi ở và nơi học nghệ của họ mà thôi.

Bình thường ở trong xuân nguyệt lâu tùy tiện bốc ra mười nữ tử, thì liền có năm người nguyện ý dùng thân thể tiếp khách, nhưng nay thì mười người thuộc xuân nguyệt lâu chỉ còn ba người nguyện ý làm việc này, không phải vì số người nguyện ý dùng thân thể phục vụ nam nhân giảm, mà là do những người mới đến càng đông hơn, bọn họ chủ yếu đến xuân nguyệt lâu để học nghệ, sau đó ra ngoài làm các công việc trong sạch hơn, những ai tích góp được chút vốn sẽ có thể tự mở ra cho mình một chương mới trong cuộc đời, không cần phải sống theo ý người khác nữa.

Nhờ vậy mà Hình ảnh của xuân nguyệt lâu trong mắt người ở đế đô cũng không còn quá nhơ nhuốc và bần tiện như trước nữa, Hàn Thiên dùng minh thần nhãn nhìn qua nữ phục vụ tiếp đón hắn, lại bao quát một lượt tất cả những nữ ca kỹ, vũ công, nhạc công và phục vụ bàn khác trong tửu điếm.

Liền cảm thấy khá hài lòng, đa phần người từ xuân nguyệt lâu đến đây làm đều có đời tư trong sạch, bọn họ hoặc vẫn là xử nữ, hoặc đã lập gia thất nhưng chung thủy, bản thân chỉ sinh hoạt chuyện vợ chồng với lão công của mình, chứ không phải loại đàn điếm từng ngủ qua với nhiều nam nhân.

Chỉ có một số ít từng bán thân cầu tiền tài, hoặc đang kiếm sống bằng cách này, bất quá số ít này vẫn biết an phận, không chủ động câu dẫn khách nhân, chỉ ẩn tàng thái độ, chú tâm vào công việc đang làm.

Lại nói Minh thần nhãn không chỉ đơn giản là nhìn thấy những sự vật thực tế hiện hữu, nó còn có thể nhìn sâu vào linh hồn vào tâm thức của người khác, chỉ cần tu vi của chủ thể xo với Hàn Thiên đủ chênh lệch, bọn họ liền trở nên trong suốt dưới minh thần nhãn theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Minh thần nhãn có thể đơn giản nhìn xuyên qua cơ thể da thịt của chủ thể, để trông thấy từng mạch máu nội tạng bên trong, chẩn đoán thương thế và bện tật, hoặc nhìn thẳng vào tâm trí của chủ thể để thấy quá khứ và tâm tư của họ, nhìn vào nguyên thần để hiểu được tính cách và bản ngã của chủ thể, từ đó hiểu ra cách người đó bị ảnh hưởng bởi thất tình lục dục như thế nào.

Nếu người đó vẫn còn là xử nam xử nữ, bản tâm tất nhiên trong sạch hơn những ai từng ăn nằm với nhiều người, nguyên thần bị tính tà dâm ảnh hưởng, trở nên vẫn đục, cũng không nhất thiết cứ ân ái với nhiều người thì bản tâm nhất định bị vẫn đục, nếu phàm nhân ân ái với tu sĩ có tu vi cao hoặc với thần tiên, bọn họ tất nhiên không bị nhiễm phải trọc khí thấp kém, nguyên thần không bị vẫn đục.

Bởi lẽ thần tiên là những thể thăng hoa cả về tinh khí thần, ân ái với thần tiên thì bản thân còn nhiễm được thanh khí của họ, làm sao nguyên thần bị vấy bẩn cho được???.

Nhưng tu sĩ cấp cao hay thần tiên thì làm quái gì phải dùng tiền để mua vui xác thịt tại thanh lâu???, còn những kẻ đến thanh lâu giải tỏa ham muốn xác thịt, thì toàn là những tên xấu xí hôi hám, có kẻ làm đồ tể, thích khách, hoặc sát nhân, có kẻ tham quan bại hoại, có kẻ chuyên làm phường trộm cắp hay mạo hiễm giả sống nay chết mai

Những kẻ đến thanh lâu mua vui xác thịt nếu người không xấu thì tâm xấu, tâm không xấu thì khí không lành, tóm lại là trọc khí nhiều, tham sân si quá nặng, nữ tử thanh lâu tiếp xúc nhiều với thể loại này, nguyên thần còn trong sạch được hay sao???.

Minh thần nhãn nhìn được tinh khí nguyên thần, còn diễn giải thứ nhìn thấy như thế nào, phải dựa vào cảm ngộ chữ đạo của tu sĩ, nếu quăng minh thần nhãn cho một tên phàm phu tục tữ, hắn cũng không thể hiểu được đạo lý nhìn người trong phút chốc cho được.

Lại nói Hàn Thiên được nữ phục vụ kia hướng dẫn đến một bàn trống, góc bàn này cũng khá đẹp, mặt nhìn thẳng về phía khán đài ở trung tâm tửu quán, nơi lúc nào cũng có vô số nhạc công, ca kỹ, vũ cơ đang biểu diễn, ai nấy đều dung mạo như hoa, thanh thoát yểu điệu, được những mỹ nữ này biểu diễn góp vui, thực khách dùng bữa cũng ngon miệng hơn, nhiều người xem trãi nghiệm đến tứ phương tửu quán ăn giống như một lần đi du lịch thưởng ngoạn vậy.

Hàn Thiên dựa vào thực đơn được thiết kế tỉ mỉ trên bàn, bản thân rất nhanh đã chọn được vài mọn đặc sản và một bình rượu tốt, nữ phục vụ ban nãy cẫn thận ghi những món Hàn Thiên chọn vào giấy, sau đó đưa vào thực phòng, cảnh tượng rất yên tĩnh sang trọng, hoàn toàn không giống không khí ồn ào lời qua tiếng lại ở các tửu quán đông nghịt người thông thường.

Đây cũng chính là cách kinh doanh do Hàn Thiên đề ra, bản thân hắn vốn thích dùng bữa trong sự yên tĩnh không xô bồ, thế nên mới nghĩ ra cách gọi món bằng giấy bút, vừa không ồn ào vừa có thể đem ra đối chứng với khách nhân nếu có bất đồng ý kiến.

Ngoài điểm này ra thì các bàn trong tửu quán được bố trí xa nhau, bàn này cách bàn kia hơn nửa trượng và chia ra từng ô vuông vắn bởi các dãy hàng rào gỗ thấp, tuy có thể đơn giản phi thân bước qua, nhưng nếu không muốn sinh sự, chả khách nhân nào lại vượt qua hàng rào để đi đến bàn của người khác khi không được hoang nghênh cả.

Người ở đế đô nhìn chung đều có văn hóa và học thức cao, thể loại côn đồ chợ búa tất nhiên không thường gặp tại nơi này, mà nếu thực sự có côn đồ chợ búa đến tửu quán của Hàn Thiên ăn, không lẽ uy danh của tự tại vương và thiếu toàn quyền trưởng lão của thần võ minh không đủ lớn để làm đám côn đồ kia dè chừng???.

Nữ phục vụ kia sau khi đưa danh sách món ăn mà Hàn Thiên chọn vào bếp, bản thân liền trở lại vị trí của mình ở ngoài cửa lớn để chờ đón khách nhân tiếp theo, trong thực phòng thức ăn của Hàn Thiên rất nhanh đã được làm xong.

Người đem thức ăn ra bàn cho Hàn Thiên lại là một nữ tử xinh đẹp khác, nhưng ăn vận đơn giản và tối màu hơn, Hàn Thiên một mình ăn uống thưởng rượu, vừa ăn vừa bình phẩm thức ăn và rượu được bán trong tửu quán của mình.

Uhm mùi vị thức ăn quả thực không tệ xo với mặt bằng chung, nhưng đầu bếp nấu ăn này hình như mới vào nghề, kinh nghiệm còn hơi yếu, cái món thịt ba chỉ xào chua ngọt này bỏ đường hơi nhiều, vị chưa chuẩn, còn cái món gà hấp tỏi kia thì canh lửa chưa đến, gà chưa đủ độ mềm.

Rượu thì công thức đã khá chuẩn, nhưng thời gian ủ có vẻ hơi vội, nên vị vẫn chưa thực sự đạt đến độ chín mùi, Hàn Thiên vừa ăn vừa bình phẩm trong lòng như thế, cũng phải thôi, với trù nghệ và tạo nghệ đỉnh lưu của bậc lão làng như hắn, làm sao rượu và thức ăn do cấp dưới làm có thể khiến Hàn Thiên hắn tấm tắc khen lấy khen để cho được?.

Cơ mà không tấm tắc khen cũng không đại biểu là rượu thịt này không đủ tầm để đem ra kinh doanh, xo với rượu thịt ở nơi khác, đồ ăn ở tửu quán của Hàn Thiên nói ngon số hai, thì không nơi nào dám xưng số một cả.

Hôm nay về lại đế đô thấy nơi này vẫn bình an nhộn nhịp như vậy, Hàn Thiên cũng yên tâm trong lòng, Lưu Mộ cũng không còn ở hoàng cung, hắn có đến hoàng cung cũng chẳng để làm gì, thôi thì nhà cũng đã về thăm, mấy lão già ở thần võ minh cũng đã chào hỏi, hoàng cung không còn Lưu Mộ, không đến cũng được.

Đợi qua ngày mai Hàn Thiên hắn sẽ trở lại chiến trường thăm nghĩa huynh cũng chẳng sao, bây giờ chắc tin Hàn Thiên hắn trở về đã đến tai Lưu Mộ ngoài tiền tuyến rồi, không biết lão ca này mấy năm qua thay đổi như thế nào nữa???.

Đang suy nghĩ mông lung, từ bên ngoài liền có một vị nam tử khí độ cực kỳ bất phàm đi vào trong quán, bất quá tứ phương khách điếm bình thường đều rất đông khách nhân, lúc này lại còn là giờ cao điểm nên không còn phòng trống, vị nữ phục vụ đang loay hoay, không biết nên để cho vị khách mới đến chờ người ở một bàn gần đó ăn xong rời đi, hay là xin ghép bàn với những chổ đang có ít người, thì nam tử nọ đã chủ động đi đến bàn của Hàn Thiên cất giọng nhã nhặn nói.

-hôm nay khách đông quá, tứ phương quán không còn bàn trống nữa, ta thấy vị huynh đài này đang ngồi một mình, không biết có thể cho ta xin ghép bàn được chăng???.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.