🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thiên an thành mấy trăm năm qua đều là lãnh địa của Phí gia, bất quá sau trận tai kiếp mười năm trước, Phí gia toàn bộ đều bị tận diệt, gia tộc lớn thứ hai thiên an thành lúc đó là tộc Hồng Yến theo đó quật khởi trở thành thế lực đứng đầu.

Hồng yến gia kỷ cương nghiêm minh, tộc trưởng là Hồng Yến Hoàng lại rất biết cách đối nhân xử thế, lo liệu trong ngoài vô cùng ổn thỏa, sau hơn mười năm đảm nhận chức vị thành chủ thành thiên an, liền đã biến tòa thành này từ một tòa thành nhỏ ngoài biên ải, vươn mình khoát một bộ dáng phồn hoa hơn gấp bội lần.

Thiên an thành lúc này đã mở rộng hơn trước gấp mười bốn lần diện tích, nhân khẩu cũng đông đến hai trăm vạn, trong thành nhà cửa san sát, hoạt động kinh doanh buôn bán vô cùng nhộn nhịp, xo với mấy tòa thành lớn loại hai ở các quận trung tâm đế quốc cũng không có mấy khác biệt.

Từ hồi Hồng Yến gia tiếp quản thiên an thành, phủ thành chủ đã chuyển về nơi này, Hồng Yến gia hôm xưa chỉ là một khu đình viện rộng vài chục mẫu, giờ đã lớn hơn trăm mẫu, bên trong đình viện sơn son thếp vàng, mái ngói lưu ly xanh mát, bộ dáng giàu có thịnh vượn hơn ngày xưa không biết bao nhiêu lần mà kể.

Hiện tại chỉ tính gia nhân tạp dịch đã có hơn năm trăm, tính thêm cả lưu dân được phủ thành chủ cưu mang, cùng đội hộ về riêng thuộc Hồng Yến gia, cùng một phần đội hộ vệ chung của cả thiên an thành, lúc này tại Hồng Yến gia tối đa có thể đạt đến năm sáu ngàn người lưu trú

Phủ chính của Hồng Yến gia người ra kẻ vào vô cùng tấp nập, thiên an thành càng lúc càng lớn, Hồng Yến Hoàng hiện bận rộn hơn rất nhiều lần, cũng may tộc Hồng Yến thời này trên dưới một lòng, Hồng Yến Hoàng cũng hào phóng chia sẽ bớt quyền lực cho những người có khả năng, thành thử vẫn chưa bận đến chết.

Hôm nay đang ngồi duyệt công văn ở đại sảnh, liền có người vào báo ngoài cổng có ba cao nhân tự xưng là đến từ Thiên Vũ Quán muốn cầu kiến.

Thiên vũ quán vốn là y quán nhỏ hôm xưa do Lý Thiên Vũ mở, sau khi nàng chết, đám Vũ Vệ Túc Chi vì muốn tưởng nhớ nàng, nên đã lấy tên nàng đặt cho y quán ấy.

Mười mấy năm trôi qua, Thiên Vũ quán ở dưới sự chèo chống của đám trẻ ngày nào, nay đã trở thành một đại thế lực ngầm không thể xem thường tại thiên an thành, ai cũng biết thiên vũ quán không nuôi binh lực riêng, thế nhưng những người đứng đầu bên trong y quán ai ai cũng tuổi trẻ tài cao, vừa đôi tám đôi chín mà thực lực đều đã đạt đến đại võ sư cảnh giới, trong đó Lục Yên quán chủ cùng Hồng Ngạn phó quán chủ thực lực còn đạt đến trình độ võ vương cảnh giới, ở tại thiên an thành chỉ xếp sau Hồng Yến Hoàng, một thế lực có nhiều cường giả như thế ở thiên an thành không ai dám động vào kể cả là phủ thành chủ.

Cái bề nổi ấy thôi đã khiến bao người dè chừng, càng không nói đến những đại nhân vật chống lưng có dây mơ rễ má với Thiên Vũ quán, hôm xưa ai cũng biết, tự tại vương nổi danh khắp đông bộ châu, là nghĩa đệ của đương kim hoàng đế đại ninh, người trên thân lập tam đại kỳ công hãn mã chính là có xuất thân từ thiên vũ quán này.

Tự tại vương Trước lập uy với Vạn Kiến đế quốc tại Đông hoa thần lĩnh, sau phò trợ tân vương lên ngôi, cuối cùng thống lĩnh tam quân liên tục giành chiến thắng trên chiến trường, dù hiện tại không rõ sống chết, nhưng đại danh kia vẫn còn khiến nhiều người khiếp sợ, Thiên Vũ quán theo đó cũng có được uy danh ngầm không ai dám động đến.

Hồng Yến gia trước khi lên nắm quyền đã có giao tình sâu đậm với Thiên Vũ quán, sau mười mấy năm giao tình ấy chỉ càng sâu thêm chứ không vơi đi chút nào, nay nghe có người tự xưng đến từ Thiên Vũ quán, lại chưa rõ danh tính, Hồng Yến Hoàng cũng không dám xem thường, dù thật dù giả đều phải đến kiểm chứng một phen.

Hồng Yến Hoàng cước bộ khá nhanh, chỉ khoảng mười nhịp thở đã từ trong đại sảnh đi ra đến cổng lớn, từ xa xa ông ta đã nhìn thấy ba cao nhân mà người dưới trướng báo lên.

Cả ba dáng người đều vô cùng tinh mỹ, tựa như nhân trung long phụng, dù cách rất xa cũng có thể cảm nhận được sự bất phàm ấy, khiến bước chân Hồng Yến Hoàng không nhịn được phải đi nhanh hơn để nhìn cho rõ.

Hồng Yến Hoàng sống qua nhiều năm, nhãn quan cố nhiên cao thâm vô cùng, nam nhân thân hình cao lớn cường hãn kia, dù đã qua nhiều năm, dung mạo thay đổi không ít, bất quá Hồng Yến Hoàng vẫn nhận ra được, hắn không ai khác chính là Hàn Thiên, không ngờ sau năm năm hắn vẫn còn sống trở về Đại Ninh.

từ sâu trong thâm tâm Hồng Yến Hoàng thoáng toát lên một niềm hạnh phúc vô tận, không phải vì điều gì cả, chỉ đơn giản nghĩ đến tình cảnh của Đại Ninh hiện tại, việc Hàn Thiên trở về đã làm Hồng Yến Hoàng thấy hạnh phúc rồi.

Chỉ trong nháy mắt Hồng Yến Hoàng đã đến trước mặt Hàn Thiên, còn Hàn Thiên thì đã sớm biết ông đến từ lâu, hai người vừa nhận ra nhau, cảm xúc ai nấy đều chực dâng trào.

Nét mặt Hàn Thiên thoáng vẻ trìu mến hiếm gặp, hướng Hồng Yến Hoàng nói.

-bá bá đã lâu không gặp, hôm nay ta về thăm người đây.

Hồng Yến Hoàng như nghẹn lời, một thành chủ như ông ta rơi vào cảnh này, quả thực quá hi hữu, Hồng Yến Hoàng đối với Hàn Thiên đã sớm xem như người thân trong nhà, nay hắn bình an trở về, quả thực khiến ông vui đến khó mở lời, lặn mất một lúc chỉ có thể vỗ vai hắn đơn giản nói.

-về được thì tốt, về được thì tốt, năm năm trước nghe tin ngươi gặp nạn trên chiến trường, ngươi không biết ta đã buồn đến mức nào đâu.

Nói đoạn lại hướng ánh mắt kinh diễm khó tả hướng đến Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc hỏi.

-hai vị cô nương này là…

Vì để tránh nhiều chuyện phiền toái, cả Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc đều đội nón tre có mạng lụa, để làm ẩn đi dung mạo bất phàm của cả hai, đối với các tu chân giả mà nói, cho dù là vách tường đúc bằng đồng bọn họ cũng có thể dùng thần niệm dò xét qua được, càng không nói đến một tấm mạng che mỏng.

Bất quá nếu tu sĩ như Nhược Mộng hay Đông Phương Thái Ngọc đã cố tình che đi dung mạo của mình, thì bản thân liền mặc định dùng một cái thuật pháp che mắt bên ngoài rồi, cho dù có dùng thần niệm dò xét, thì nếu thực lực không cao hơn các nàng, người khác không tài nào nhìn rõ được dung mạo ẩn sau mạng che, bởi thứ thực sự che mắt người khác không phải là nó.

Dù đã che dung mạo thực, nhưng chỉ với vóc dáng hoàng mỹ kinh tâm của mình, Nhược Mộng cũng Đông Phương Thái Ngọc vẫn làm cho một người chính trực như Hồng Yến Hoàng phải kinh diễm không thôi, dưới thắc mắc của ông, Hàn Thiên rất nhanh đã chỉ tay vào Nhược Mộng lên tiếng giới thiệu.

-có thể bá bá đã nghe danh rồi, nàng ấy tên Nhược Mộng là đạo lữ của ta, ở đế đô người ta hay gọi nàng ấy là thiên mộng đế cơ.

Nói đoạn lại chỉ tay sang Đông Phương Thái Ngọc tiếp.

-còn đây là Đông Phương Thái Ngọc, một người bằng hữu tình cờ ta quen được

-cả hai mau chào Hồng Yến Hoàng bá bá một chút, thuở thiếu thời ông ấy đã từng giúp đỡ ta rất nhiều, là một người khiến ta vô cùng kính trọng.

Với người hiểu phép tắc như Nhược Mộng, dù Hàn Thiên không nói, nhưng chỉ cần nhìn cái cách hắn tôn kính với Hồng Yến Hoàng như vậy thôi, thì Nhược Mộng ắc cũng sẽ dành cho đối phương sự tôn kính giống hệt như thế, đợi Hàn Thiên giới thiệu xong, Nhược Mộng nàng đã cuối nhẹ người, chùn gối xuống một chút coi như chào hỏi, sau đó nhẹ giọng nói.

-Nhược Mộng bái kiến Hồng Yến bá bá, ở đế đô ta đã từng được nghe Hàn Thiên nói về người rất nhiều lần, hôm nay được gặp, phong thái của bá bá, quả thực khiến tiểu nữ vô cùng thán phục.

Nhược Mộng hiểu lễ đã đành, đằng này đến Đông Phương Thái Ngọc cũng đột nhiên ngoan ngoãn đến lạ, Hàn Thiên bảo cô ta chào Hồng Yến Hoàng một cái lấy lệ, Đông Phương Thái Ngọc lại vái một vái rất trịnh trọng, giọng cũng êm dịu nói.

-ra mắt bá bá, ta là tri kỷ của Hàn Thiên ở đế đô, bá bá quản lý được thiên an thành, biến một nơi nhỏ bé như thế trở thành bộ dạng ngày hôm nay, quả thực danh bất hư truyền a.

Nhận được lời tán thưởng từ hai đại mỹ nữ như thế quả thực khiến một người già như Hồng Yến Hoàng cũng có chút nhiệt huyết trong lòng, bất quá ông vẫn giữ thái độ khiêm tốn đáp.

-đâu có đâu có, nếu không nhờ Hàn Thiên năm đó đánh bại được cha con Phí gia, tạo dựng căng cơ cho tộc Hồng Yến tại thiên an thành, thế thì Hồng Yến Hoàng ta đến nay còn sống hay không cũng khó nói.

-càng không tính đến việc trở thành thành chủ thiên an thành mà làm gì.

-nhắc đến chuyện năm đó, mất mát Lý y sư quả thực khiến ta vẫn còn đau đáu đến tận bây giờ, Hàn tiểu huynh đệ, Hồng Yến gia ta quả thực nợ cậu quá nhiều.

Hồng Yến Hoàng vô tình nhắc đến tiểu y sư làm cho tâm cảnh của Hàn Thiên cũng thoáng ngậm ngùi, đã mười mấy năm trôi qua rồi, bất quá nhớ đến chuyện năm đó, trong tim Hàn Thiên hắn vẫn như có một vết thương âm ỉ, nếu ngày đó hắn có thực lực như bây giờ, chỉ cần một ánh nhìn, liền có thể đưa cha con Phí Nhất Nam về thành cát bụi trong tích tắc, tiểu y sư cũng không cần phải chết oan ức như thế.

Bất quá chuyện đã qua không thể vãn hồi, Hàn Thiên chỉ có thể cười nhẹ nhìn Hồng Yến Hoàng nói.

-cố sự giữa ta và bá bá, có nói đến cả ngày cũng không hết, dù vậy chúng ta cũng không thể cứ ở ngoài cổng mà ôn lại chuyện cũ cả ngày như thế chứ?.

Hồng Yến Hoàng thoáng vỗ tay lên trán một cái rõ mạnh đáp.

-ấy chết ta quên mất, Hàn tiểu huynh đệ lâu ngày đến thăm, lại không sớm mời vào phủ thiết đãi yến tiệc, người làm bá bá như ta thật thất trách quá.

Nói đoạn lại hướng các hạ nhân phía sau hạ lệnh.

-người đâu, lập tức tổ chức đại tiệc theo quy cách trịnh trọng nhất cho ta, người hôm nay đến thăm Hồng Yến gia ta, xo với đương kim hoàng đế cũng không có gì khác biệt.

Chỉ lệnh vừa ban xuống, hạ nhân trong phủ đã tất bật sửa soạn, cơ mà dù gấp rút, bất quá hành động của một đám người kia vẫn cực kỳ quy cũ nề nếp, trước lau dọn bàn ghế trải thảm đỏ mời đám Hàn Thiên vào đại sảnh trước, sau lại bắt đầu chuẩn bị các món ăn từ dưới bếp, và các tiết mục nhạc nghệ.

Hàn Thiên lần này trở về không muốn để quá nhiều người biết chuyện, nên chỉ dặn Hồng Yến Hoàng đừng làm rình rang, trong tộc Hồng Yến người nào từng có giao tình với Hàn Thiên hắn thì mới mời đến, ngoài ra đừng mời người ngoài.

Thế nên tiệc rượu hôm nay trong Hồng Yến gia diễn ra khá bí mật, hạ nhân chỉ biết tộc trưởng đang tiếp một đoàn khách quý cùng các cao tầng thân tín trong tộc tại đại sảnh, còn nội tình ra sao thì chẳng có ai biết.

ở Hồng Yến gia Hàn Thiên chỉ biết vài người cộm cáng khi trước, thế nên buổi tiệc hôm nay quanh đi quẩn lại cũng không có đến ba mươi người góp mặt, nhưng thế này lại hợp ý Hàn Thiên, hắn đi thăm lại cố nhân, những người cần gặp thì gặp là được, còn những người chưa từng gặp, không xuất hiện cũng tốt.

với vị thế của Hàn Thiên hiện tại, Hồng Yến Hoàng cứ nằng nặc để hắn ngồi ở bàn lớn của ông, bất quá Hàn Thiên cũng không phải kẻ thích khoa trương, nên chọn ngồi ở bàn bên phải cùng đám Nhược Mộng và Đông Phương Thái Ngọc.

hai nữ tử này vừa cởi mạng che, bắt đầu ăn ít trái cây, cả đại sảnh liền lặng ngắc như tờ, ngay cả những nhân vật đỉnh cao trên đại lục như Lưu Mộ hay tiên hoàng đế đại ninh, dưới mắt kinh qua bao nhiêu mỹ nữ, thì lúc mục thị dung nhan của Nhược Mộng còn phải kinh diễm vài giây.

Thế thì một đám người của Hồng Yến gia loanh quanh ở quận Kiến Đinh nhỏ bé, vì được diện kiến qua dung nhan của cả Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc, mà thất thần mất mấy nhịp thở, thì cũng là chuyện bình thường.

Dung nhan tuyệt mỹ của Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc, đừng nói nam nhân, đến cả nữ nhân còn không kìm lòng được mà đâm ra yêu thích, trong lúc u mê vì hai dung nhan kinh thế hãi tục ấy, vài người đã vô tình làm rơi mất ly rượu ở trên tay khiến không khí trở nên khá buồn cười.

Phí Thu Diệp là phu nhân của Hồng Yến Hoàng nhìn thấy Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc dung nhan khuynh đảo thiên địa như thế, tự biết nhi nữ của mình đã hoàn toàn vô vọng, sực nhớ đến chính sự, bà liền hướng Hàn Thiên hỏi.

-năm năm trước ta nghe thấy Hàn tiểu huynh đệ gặp nạn ở đông hoa thần lĩnh, nghĩ rằng đã lành ít dữ nhiều, không ngờ cậu vẫn có thể lành lặn trở về, hơn nữa thực lực còn tinh tiến vược bậc, quả thực là một điều cực kỳ may mắn.

-những năm qua Hàn tiểu huynh đệ đã lưu lạc đến đâu???, gặp phải những sự tình gì???, không biết có thể nói qua cho chúng ta một lượt để tỏ tường được chăng???.

Vấn đề này Hàn Thiên cũng không cần phải giấu diếm, đành đem hết tao ngộ của mình trong năm năm qua kể ra một lượt, từ việc hắn bị khu trục ma kính đưa đến tận vùng Tây Lĩnh xa xôi, đến việc bị kẹt lại trong vụ huyễn phù sinh thiên không thoát ra được.

Sau đó là chuyện của thánh dực tộc cùng thiên nghiệp quỷ, nói hết một tràng cũng gần một khắc, ai nấy nghe xong đều kinh ngạc không thôi, trong tình cảnh khốn khó như thế, mà Hàn Thiên vẫn có thể vượt qua rồi vạn dặm trường hành, trở về đông bộ châu được, bản lĩnh này quả thực khiến ai nấy đều phải nể sợ.

Câu chuyện mà Hàn Thiên kể ra đã khiến người của Hồng Yến gia phải bàn tán mất một lúc lâu, dự là những năm sau đó, thiên an thành sẽ lại có một truyền kỳ để những văn nhân kể chuyện trong trà quán đem ra nói.

Việc của mình cũng đã nói xong, dù hơi lo lắng, nửa muốn nghe nửa lại không, Hàn Thiên vẫn hướng Hồng Yến Hoàng lên tiếng hỏi.

-những năm qua tình hình chiến sự giữa đại ninh và Vạn Kiến thế nào rồi???, còn đám Hồng Yến Linh ở đế đô nữa, bọn họ vẫn ổn cả chứ???.

Nhắc đến vấn đề trọng đại này, mặt Hồng Yến Hoàng liền hiện nét trang nghiêm đáp.

-nhờ có kỵ ma đan của Hàn tiểu huynh đệ, đại ninh của chúng ta trước quân vạn kiến vẫn không quá thua thiệt.

-tuy ở thế hạ phong xo với vạn kiến, bất quá nhờ có tài thao lượt của đương kim hoàng đế, đại ninh ta vẫn cầm chân được quân vạn kiến tại đông hoa thần lĩnh, không để mất một tấc đất nào vào tay quân thù cả.

-còn đám Hồng Yến Linh, tuy vẫn chưa tốt nghiệp tại lý khố đại học viện, cộng thêm việc bản thân là nữ tử, không bắt buộc phải xuất chinh ra chiến trường.

-cơ mà vì đại nghĩa, con bé và đám đồng học cùng khóa vẫn đăng ký tham gia chiến đấu, dù vai trò trong quân không quá lớn, nhưng mấy năm qua cũng gây dựng được chút danh tiếng.

-à đúng rồi Hồng Yến Linh cùng Túc Chi muội muội của Hàn tiểu huynh đệ, chính là ở cùng một đại đội do nữ kỵ sĩ Lam Thu dẫn đầu đấy.

-năm năm qua những nữ hài bọn họ cũng tự thành lập ra một nhánh Thanh Uyển quân, cùng tham gia chiến đấu với các quân đoàn chủ lực chính của đại ninh.

-tình hình chiến tranh hiện tại, có thể nói là toàn dân toàn quân đều phải cố hết sức mình rồi, Hồng Yến Hoàng ta cai quản ở một tòa thành xa xôi hẻo lánh, bất quá nếu lần trưng binh tới quận chủ phủ có lệnh xuống.

-ta chắc cũng sẽ cùng ra chiến trường với mấy đứa nhỏ các cháu đấy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.