Chương trước
Chương sau
Trong viêm huyền cực địa chẳng thấy trời trăng gì cả, thế nên đông khứ xuân lai, hạ qua thu lại, từng vòng tuần hoàn như thế mà người ta đều không cảm nhận được gì cả.

Tại vùng đất biệt lập mà đám người Hàn Thiên dựng lên trong viêm huyền cực địa, nhờ có thủy hệ ma pháp của Nhược Mộng nuôi dưỡng, một khoảng cỏ cây tươi tốt trông vô cùng thích mắt vẫn luôn được duy trì.

Tu luyện không ngày tháng, đối với đám người Hàn Thiên mà nói, thời gian hiện tại không tính là thứ thiếu thốn, bọn họ đều còn quá trẻ, tu vi cao, thọ ngyên dài, dù ẩn cư mất trăm năm ngàn năm, bản thân cũng chẳng tính là đã quá già.

Dù cỏ cây nhờ vào ma pháp duy trì vẫn tươi tốt như thế, nhưng mái ngói ngã màu của những căn thạch ốc mà đám Hàn Thiên dựng lên lúc mới đến, cùng vài lớp rêu xanh bám bên ngoài hiên, cũng cơ bản cho thấy, thời gian đã qua khá lâu rồi.

Lúc này ở giửa mảng hoa cỏ xanh rờn ấy, một đôi tuyệt thế kỳ nữ đang nhàn nhã thưởng trà, dung mạo hai người này thế gian vô song, cổ kim hiếm người ngang hàng.

Nhan sắc ai nấy đều trạc ngoài đôi mươi, cái tuổi mà mọi thứ của con người ta đều đạt đến mức hoàn hảo, Nhược Mộng váy tím thướt tha, tiên nhan so với ngày xưa càng sắc xảo mặn mà, chút nét thiếu nữ sau cùng đã biến mất, thay vào đó là vẻ trưởng thành ổn trọng.

Đôi mắt nâu to tròn vẫn trong veo như mặt hồ thu, mái tóc màu hạt dẻ hơi xoăn nhẹ, dài qua eo hệt như một thác nước mềm mại đầy ảo mộng, nhẹ nhàng phũ lên tấm lưng tinh tế hoàn mĩ của nàng, chính bóng lưng đó, đã khiến Hàn Thiên tìm thấy nàng, cũng chỉ cần có thế, nàng đã khiến nhất đại mỹ nhân đại ninh đế quốc phải lu mờ.

Đông Phương Thái Ngọc ngày xưa vốn cũng đã khá trưởng thành, thời gian trôi qua chỉ làm nét trưởng thành càng thêm nồng đậm, nếu ngày xưa nhìn vào vẫn biết nàng lớn tuổi hơn Nhược Mộng một chút, thì giờ đây trông cả hai đã ngang tuổi nhau rồi.

Đông Phương Thái Ngọc vận váy đỏ đầy nổi bậc, mái tóc dài màu tím phũ lên thân trên như một tấm áo choàng đầy kiêu kỳ, bộ dáng yêu cơ lúc nào cũng hiện nét quyến rũ từ tận xương tủy, vóc người tuyệt mỹ, từng đường cong trên thân thể đều có thể giết người, sức hấp dẫn đã đạt mức đỉnh cao, xo với hôm xưa càng thêm nổi trội.

Thời gian qua vì nhiều lý do mà quan hệ giữa Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc này đã không còn căng thẳng như trước, thế nhưng nếu có ai đó vô tình đả động đến vấn đề nhạy cảm của người còn lại, một trận khẩu chiến chắc chắn sẽ xảy ra.

Cơ mà theo thời gian lâu dần, cả hai cũng dần biết được ý tứ của đối phương, cộng thêm ai nấy đều cảm thấy vô vị với cuộc chiến tranh dai dẳng này, nên tình hình cũng dần hòa hoãn lại, đến mức có thể cùng nhau uống một li trà, trò chuyện về nhân sinh.

Chậm rãi hớp một ngụm trà nhỏ, Đông Phương Thái Ngọc bình thản quan sát dáng vẻ tu luyện đầy nam tính của Hàn Thiên, giọng hân hưởng nói.

-mới đó mà đã năm năm trôi qua rồi đấy, tất cả chúng ta đều thay đổi, cả hắn cũng thế, xo với hôm xưa, bản thân hắn càng khôi vĩ hơn một chút, tuấn tú thêm một chút, dù chuyện gì xảy ra, hắn vẫn bình tĩnh đến kỳ lạ, khiến người ta bất giác muốn dựa dẫm vào để bản thân bớt đi nhiều lo nghĩ, càng cảm nhận thêm được một chút sự an toàn quý giá.

Ánh mắt thoáng nhìn sang cảnh vật bên ngoài tỏa yêu tráo, Nhược Mộng chợt tỏ nét quan tâm nói.

-mấy ngày trước minh thần nhãn của huynh ấy đã luyện đến sơ thành, gần đây bắt đầu có dấu hiệu đột phá tu vi, quá trình này chắc chắn dẫn đến thiên tượng dị biến.

-hành tung của chúng ta, rốt cuộc cũng sẽ không ẩn giấu được nữa.

-yêu nữ cô đã chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi chổ này chưa???.

Ánh mắt thoáng hiện vẻ tự tin, Đông Phương Thái Ngọc đơn giản đáp.

-ta thì có gì cần phải chuẩn bị đâu chứ??? thu lại tỏa yêu tráo một cái, liền có thể rời đi ấy mà.

-năm năm nay viêm thần mãng cùng tặc long kia cũng đã đột phá đến thất giai yêu thú, tu vi của chúng ta cũng tiến triễn nhiều, lúc này gặp lại Đa Nguyên, cả đám đã thừa sức đánh với hắn một trận, chúng ta cũng chẳng cần phải bị động như ngày đó nữa.

-chỉ là nghĩ đến cảnh không còn kéo được tiểu mĩ nhân cô vào xuân mộng nữa, ta đây quả thực đáng tiếc a.

Thần sắc của Nhược Mộng đang bình thường, sau lời của Đông Phương Thái Ngọc liền đỏ lựng lên trông thấy.

Mấy năm qua lợi dụng liên kết tâm thức của đồng tâm thuật, Đông Phương Thái Ngọc trong lúc buồn chán đã tưởng tượng ra những cảnh sắc không đứng đắng, nhằm trêu đùa cả Hàn Thiên lẫn Nhược Mộng.

Với thân phận là chủ nhân của xuân nguyệt lâu, dù vẫn là xử nữ, nhưng kinh nghiệm về mảng phong hoa nam nữ của Đông Phương Thái Ngọc đã cao hơn cả núi, bản thân nàng cũng từng va chạm quấn quýt với không ít mỹ nữ.

Tưởng tượng chân thực đến mức nào mà Đông Phương Thái Ngọc không thể nghĩ ra được, ban đầu là tràng cảnh Hàn Thiên cùng nàng ân ái khiến Nhược Mộng tức đến mức dừng ngay đồng tâm thuật.

Dần về sau tràng cảnh bắt đầu đặc sắc hơn, có lúc là cảnh Nhược Mộng bị nữ chủ là Đông Phương Thái Ngọc thụ sủng, công cụ đặc thù và những cách ân ái biến tấu đủ kiểu đủ loại, có lúc lại là lôi cả Hàn Thiên vào tạo nên tràng cảnh ba người cùng lúc đầy kích thích.

Lúc khác lại là cảnh một mình Nhược Mộng bị một đám nam tử ức hiếp chuẩn bị thất thân đến nơi, dù là cảnh gì, thì ngay lúc chúng chưa kịp bắt đầu, liền đã bị Nhược Mộng ngăn lại, thế nhưng một vài hình ảnh vụn vặt vẫn kịp lưu giữ trong đầu cả Hàn Thiên và Nhược Mộng, làm họ chấn thương tâm lý không ít.

Kết quả đã có mấy lần hai nữ tử này suýt thì đánh nhau thực sự, may mắn vẫn còn Hàn Thiên ở đấy khuyên ngăn, hiện Đông Phương Thái Ngọc nhắc lại những việc kia xem như trò vui, quả thực khiến Nhược Mộng vừa thẹn vừa giận, may mắn thay nàng vẫn kìm chế được, chỉ dùng giọng nhẹ nhàng mà sắc bén như dao đáp.

-một ngày nào đó, có thể giữa ta và Hàn Thiên sẽ xảy ra những chuyện như vậy thật, còn những kẻ không có được điều ấy như yêu nữ cô, thì chỉ có thể tự thỏa mãn mình bằng trí tưởng tượng viễn vông kia thôi.

Câu nói này của Nhược Mộng quả thực có tính sát thương không nhỏ với Đông Phương Thái Ngọc, bởi dù nàng đã cố gắng năm năm, dùng đủ mọi thủ đoạn câu dẫn, Hàn Thiên đối với nàng vẫn bộ dáng không mặn không nhạt ấy, cơ bản ngoài tình bằng hữu chiến hữu thì chẳng còn chút tiến triễn nào.

Ngày ngày nhìn cảnh Hàn Thiên cùng Nhược Mộng tâm sự trìu mến với nhau, dù là một người quyết đoán, thích che đi tâm cảnh thực bằng vẻ đùa cợt nhỡn nhơ như Đông Phương Thái Ngọc, cũng không nhịn được mà thực sự ấm ức trong lòng.

Đang định trả đũa Nhược Mộng vài câu cho bỏ tức thì đối phương chợt lo lắng lên tiếng đổi chủ đề.

-mấy năm qua tình hình trong vụ huyễn phù sinh thiên đang cực kỳ hỗn loạn, thiên nghiệp quỷ gần như đã nắm giữ được hoàn toàn nơi này, đẩy thánh dực tộc đến bước đường cùng, phải liên tục lẫn trốn trên các hoang đảo xa xôi nhất.

-hiện tại không còn nơi nào là an toàn nữa, mà Hàn Thiên huynh ấy lại sắp đột phá đến nơi, không tìm được vị trí an toàn để huynh ấy đột phá, ta thực sự không an tâm chút nào.

Đáy mắt thoáng tỏ nét kỳ quái, Đông Phương Thái Ngọc đơn giản đáp.

-không phải chỉ cần ra ngoài tìm một chổ kín đáo chút là được rồi hay sao???, như cái lần cô đột phá võ vương cảnh giới ấy, hay là lúc viêm thần mãng cùng tặc long kia đột phá thất giai yêu thú, chúng ta chẳng phải đều che giấu được đấy thôi

Thoáng thở dài một hơi, giọng Nhược Mộng dần nghiêm trọng nói.

-mọi chuyện không đơn giản như yêu nữ cô nghĩ đâu, Hàn Thiên huynh ấy tu luyện công pháp nghịch thiên, ngay lúc đột phá thần thông kỳ cảnh giới đã dẫn đến chín đạo lôi đình đánh xuống, uy lực dường như là muốn trực tiếp giết chết huynh ấy, không chừa chút đường sống nào vậy.

-khi huynh ấy đột phá bản mệnh thần thông cảnh giới, liền là chín chín tám mươi mốt đạo lôi kiếp giáng hạ, uy lực như muốn hủy điệt cả khu rừng mà ta cùng huynh ấy lựa chọn để đột phá, tràng cảnh chấn động ấy yêu nữ cô không tưởng tưởng được đâu.

-người bình thường tu luyện muốn gặp phải thiên kiếp, thông thường phải đạt đến mức đột phá võ vương thực lực trở lên, bản thân ta lúc đột phá ma pháp vương cảnh giới cũng dẫn đến bốn mươi chín đạo lôi kiếp, hai năm trước đột phá võ vương cảnh giới, cũng dẫn đến năm mươi bảy đạo lôi kiếp, cả yêu nữ cô và Hàn Thiên huynh ấy đều phải rất nổ lực mới che giấu được động tĩnh kia.

-còn Hàn Thiên bây giờ, huynh ấy chính là đột phá tu tiên đạo cùng luyện thể đạo cùng lúc, ta có cảm giác động tĩnh gây ra sẽ cực kỳ chấn động, dù có trốn đến nơi nào của vụ huyễn phù sinh thiên, thì cũng đều không che giấu được.

-thế nên lần này chúng ta phải chuẩn bị cho thật tốt, tránh trường hợp cố gắng năm năm, tất cả đều đem đi đổ sông đổ biển, cả ba toàn bộ đều bị Đa Nguyên diệt sát.

Đông Phương Thái Ngọc không ngờ sự tình Hàn Thiên đột phá còn có thể gây nên động tĩnh lớn đến như vậy, ngay bản mệnh thần thông cảnh giới đã dẫn đến tám mươi mốt đạo lôi kiếp.

Lần này đột phá ngũ hành thần thông cảnh giới, sẽ còn tạo ra tình huống kinh động đến mức nào nữa kia chứ, thế nên vấn đề nơi đột phá này, không thể tính toán qua loa được.

Ngay lúc này Hàn Thiên liền đột nhiên tĩnh lại, đôi mắt của hắn vẫn đen tuyền sâu thẵm như ngày nào, thế nhưng hiện càng thêm sắc bén lãnh tĩnh, khi hắn dò xét người khác, đôi mắt ấy giống hệt hai vầng mặt trời chói lọi, sáng rực và mạnh mẽ, dường như nhìn xuyên tất cả mọi suy nghĩ của người trước mặt.

Khi hắn trầm tư, ánh mắt ấy lại như hai chiếc hố đen không đáy, dù có là ai đi nữa, cũng không dò xét được từ sâu trong đôi mắt ấy đang có những toan tính gì, tuy bề ngoài vẫn bình thường thế thôi, nhưng sự bình thường ấy chỉ là cái vỏ bọc cơ bản, thực tế bên trong cả đồng tử và con ngươi trên đôi mắt kia đều đã được tam đại thần hỏa tôi luyện thành minh thần nhãn, chỉ cần Hàn Thiên khu động, liền có thể bộc phát ra uy năng vốn có.

Vừa tĩnh lại sau thời gian tu luyện dài, Hàn Thiên liền nhìn Đông Phương Thái Ngọc và Nhược Mộng nói.

-mấy ngày nay tu vi của ta đã đạt đến mức bảo hòa, hiện tại bắt đầu có dấu hiệu náo động, hẵn là sắp đột phá đến nơi, đợi sau khi ta đột phá, tất cả có thể cùng rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên này rồi.

Ngay lúc này, Nhược Mộng liền nói ra sự quan ngại của bản thân từ nãy đến giờ, nghe xong lời này, Hàn Thiên liền mỉm cười nói.

-sau khi minh thần nhãn đạt đến sơ thành, huyễn vụ trong vụ huyễn phù sinh thiên không còn là vật cản đối với ta nữa, duy chỉ có thiên nghiệp quỷ tộc, cùng với bầy vụ yêu là hơi đáng ngại.

-vì thế nên chúng ta không thể trực tiếp ra ngoài ngay, mà ta cần phải đột phá tu vi ngay lập tực để tránh đêm dài lắm mộng.

Nét mặt tỏ nét quan ngại, Đông Phương Thái Ngọc trực tiếp nói.

-ngươi quả nhiên lựa chọn lập tức đột phá, nhưng như thế cũng đem lại nguy cơ cực kỳ to lớn cho chúng ta đấy, vị trí đột phá, Hàn Thiên ngươi đã chọn được chưa???

Khóe môi thoáng nở nụ cười nhạt, Hàn Thiên đơn giản đáp.

-cần gì phải đi đâu nữa, cứ trực tiếp đột phá ở đây là được.

Lời nói của Hàn Thiên tuy nhẹ nhàng, nhưng lúc lọt vào tai Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc, liền làm cả hai phải chấn kinh không thôi, Nhược Mộng rất nhanh đã lên tiếng nói.

-huynh nghĩ gì vậy???, nếu tìm một nơi hẻo lánh trong vụ huyễn phù sinh thiên để đột phá, ít nhất với sự ngăn trở của huyễn vụ, chúng ta cũng sẽ có được một chút ít thời gian trước khi tình huống đột phá chủ chốt diễn ra.

-bằng như đột phá ngay tại nơi này, gần như ngay lập tức cả đám chúng ta sẽ bị phát hiện, đến lúc đó huynh đang ở trong giai đoạn dễ bị tổn thương nhất, Đa Nguyên nếu trở về kịp, nhất định xuống tay hạ sát huynh ngay lập tức.

Trước mối lo của Nhược Mộng, Hàn Thiên vẫn cực kỳ bình thản đáp.

-giả dụ như việc ta đột phá không thể nào che giấu được, hơn nữa thời gian sẽ không ngắn, nàng nghĩ trong vụ huyễn phù sinh thiên còn nơi nào an toàn hơn chổ này nữa không???

Lời này của Hàn Thiên quả thực đã khiến cho Nhược Mộng phải bình tâm suy nghĩ kỹ lại một lượt, quả thực nàng đã vì quá lo lắng cho an nguy của Hàn Thiên, mà quên mất vài điểm mấu chốt, đợi lúc cả Nhược Mộng và Đông Phương Thái Ngọc đều đã nhận ra vấn đề, Hàn Thiên liền cười nhẹ đáp.

-cả hai đừng quên chúng ta đang ở trong viêm huyền cực địa, là mệnh căn của cả thiên nghiệp quỷ tộc, nơi này vừa có cấm chế bảo vệ, vừa là địa điểm vô cùng trọng yếu.

-nếu ta đột phá tại nơi này, lôi kiếp đánh xuống sẽ bị cấm chế bên ngoài ngăn cản không ít, dù Đa Nguyên có phát hiện ra, hắn cũng sẽ vì ném chuột sợ vỡ đồ quý, nhất định không dám động thủ quá mạnh bạo.

-với tình hình đó, hai người cùng tiểu kim long và viêm thần mãng sẽ nhẹ được rất nhiều áp lực, chỉ cần ta đột phá thành công, lúc đó trực tiếp đấu với Đa Nguyên hay rút lui, chúng ta đều có thể chủ động được.

Ngẫm nghĩ thật kỹ lại mọi khía cạnh, suy tính này của Hàn Thiên quả thực là rất hợp lý kín kẻ rồi, cho dù Nhược Mộng có chủ ý khác, cũng không thể cao minh bằng, hành động kia tuy mạo hiễm, nhưng cũng rất đáng thử.

Sau khi không còn ai phản đối nữa, Hàn Thiên liền quyết định, từ đêm nay hắn sẽ bắt đầu quá trình đột phá tu vi luôn.

hóa thần kỳ cảnh giới chủ yếu tăng cường khả năng cảm ngộ ngũ hành nguyên khí trong thiên địa, ngoài ra còn giúp nguyên anh phát triển thêm một chút, trở thành hình hài của một tiểu hài đồng khoảng mười tuổi, khả năng cảm ngộ ngũ hành nguyên khí của hóa thần kỳ cảnh giới vừa hay trợ giúp quá trình tu luyện thần thông thuật của Hàn Thiên.

Từ nguyên anh kỳ trở lên, hóa thần và luyện hư không có quá nhiều đột biến khiến bản chất tu luyện thay đổi, tu luyện từ nguyên anh kỳ đến luyện hư kỳ đỉnh phong chỉ là quá trình tích lũy lượng, dẫn đến biến đổi lớn về chất ở giai đoạn cuối cùng, khi đột phá chỉ cần sữ dụng tâm pháp, khu động toàn bộ linh lực cất trữ trong nguyên anh, kích thích nguyên anh tiến hóa lên hình thái càng cao hơn.

Sau khi đột phá luyện hư kỳ, nguyên anh của tu sĩ càng thêm hoàn thiện, từ hình dáng hài đồng phút chốc sẽ trở thành hình dáng thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, lúc này khả năng dung nạp linh lực của nguyên anh sẽ càng lớn, khả năng cảm ngộ ngũ hành chi khí cũng càng mạnh mẽ, sau khi nguyên anh tiến hóa, bản thân sẽ hoàn toàn trống rỗng, lúc này tu sĩ chỉ cần hấp thu linh khí, chuyển hóa thành linh lực, lấp đầy lại nguyên anh mới tiến hóa, như thế coi như đã đột phá thành công.

Ngày sau trong quá trình tu luyện lên cao, nguyên anh sẽ càng thêm hoàn thiện, đến luyện hư đỉnh phong nguyên anh sẽ phát triễn đến mức gần như là một bản sao hoàn hảo của thân xác bên ngoài, từ điểm này đến khi đạt tới hợp thể kỳ, quá trình tu tiên sẽ có sự khác biệt to lớn.

Đồng dạng bản mệnh thần thông cảnh giới khi đột phá đến ngũ hành thần thông cảnh giới, cũng chỉ là quá trình tích lũy về lượng, cho đến khi đạt đến ngũ hành thần thông cảnh giới đỉnh phong, chuẩn bị hoàn thành thiên thứ hai trong tứ thiên luyện thần thể, và bước vào thiên thứ ba kim thần pháp tướng, luyện thể đạo của Hàn Thiên mới có biến đổi về chất.

Mà năm năm qua cả luyện thể đạo cùng tu tiên đạo của Hàn Thiên đều đã chạm đến bình cảnh từ lâu, sau thời gian tích cóp lại càng thêm chín muồi, chỉ cần đạt mức đột phá, liền sẽ tự khắc hanh thông.

Dưới sự thủ hộ của Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc, cộng với trợ giúp từ viêm thần mãng và tiểu kim long, quá trình đột phá của Hàn Thiên diễn ra vô cùng thuận lợi, sau một đêm đã đại công cáo thành, ngay lúc này ba người hai yêu cũng ý thức được, thời khắc nguy hiễm nhất cũng đã đến, thiên kiếp của Hàn Thiên đã sắp phũ xuống đến nơi rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.