Chương trước
Chương sau
Lời vừa dứt Hàn Thiên liền nhìn Đông Phương Thái Ngọc với ánh mắt kỳ quái hỏi.

-không phải cô đang ở trên chiến trường với người của mình sao??, thế nào còn có thể xuất hiện ở chổ này vậy??

Đông Phương Thái Ngọc thoáng nhìn Hàn Thiên một cái, sau khi xác định hắn đã không còn gì đáng ngại, liền trở giọng tức giận nói.

-ả nữ hoàng Vũ Lệ Na đáng chết kia đã sắp xếp tất cả, ả muốn ta chết trên chiến trường, thế nên đã âm thầm thay đổi tin tình báo, sáng nay nhánh quân của ta nhận được nhiệm vụ tiêu diệt một toán thiên nghiệp quỷ chỉ vài trăm tên, thế nhưng đến lúc giao tranh thực sự, thì gần đó vẫn còn hai toán thiên nghiệp quỷ khác vẫn đang tìm kiếm mục tiêu cướp bóc.

-trong lúc giao tranh, nhánh quân của ta liền bị hai toán thiên nghiệp quỷ kia phát giác rồi công kích đến, chúng ta ba mặt thọ địch, dù bản lĩnh thông thiên đến đâu cũng khó mà thoát được.

-trong lúc nguy cấp, ta đã lệnh cho toàn quân tự do rút lui, bởi vì có chút hiểu biết về thiên nghiệp quỷ vực, thế nên ta đã lựa chọn trốn đến chổ này, riêng những người khác ta không rõ tình hình của bọn họ như thế nào nữa rồi.

-trước lúc toàn quân rút lui, lực lượng của bọn ta đã bị tổn hại thảm trọng, hiện tại hậu phương rối ren, mà tiền tuyến lại đầy rẫy quân địch, những tướng lĩnh trong nhánh quân của ta, e là đều lành ít dữ nhiều.

-sau đó ta nhờ tấm bùa truyền tin của ngươi, ta mới có thể tìm gặp cả hai, lại nói các ngươi cũng rất may mắn, có thể thoát khỏi tay Đa Nguyên, tên này thực lực đã tấn thăng đến ngang võ hoàng, trong khắp vụ huyễn phù sinh thiên này, hiện đã không còn ai có thể cản bước hắn nữa.

Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, cả ba con người ở đây đều rơi vào một hồi trầm mặc, tình hình của bọn họ hiện tại, có thể nói là trên trời dưới đất đều không còn đường nào cả.

Sau phút tĩnh tâm lại, Hàn Thiên liền cất tiếng hỏi.

-cô không định tìm lại người trong Đông Thị à???, sau khi tứ tán, không chừng vẫn còn một số người còn sống sót đấy!.

Đông Phương Thái Ngọc chợt xua tay đáp.

-tìm lại bọn họ làm gì nữa chứ?, từ đầu không phải mục đích của chúng ta khi tạo nên đông thị, chỉ là để tự bảo toàn cho mình hay sao???, hiện tại vụ huyễn phù sinh thiên rơi vào hỗn loạn thế này, chúng ta đến bản thân còn chẳng thể tự bảo toàn, làm gì còn hơi sức lo cho người khác nữa chứ?.

-đám người kia hiện cũng như chúng ta thôi, là sống hay chết, đều phải xem vào bản sự của chính mình mà thôi.

Lời này của Đông Phương Thái Ngọc lại khiến cả bọn rơi vào trầm mặc, trầm mặc bởi vì bọn họ hiện đã không còn nghĩ ra được bước tiếp theo, bản thân mình nên làm gì nữa.

Đợi một lát sau, tiểu kim long chợt truyền âm cho cho cả đám nói.

-ta cảm thấy nơi này hỏa nguyên chi khí cực kỳ nồng đậm, nói không chừng có thể tìm thấy viêm huyền cực địa tại đây, nếu thế thì tu vi đang trì trệ của Hàn Thiên ngươi có thể tháo gỡ được đấy.

Lời này của tiểu kim long như ánh đuốc giữa trời đêm, thoáng chốc mở ra hi vọng và mục tiêu cho tất cả những người ở đây, giây lát sau, Đông Phương Thái Ngọc cũng chợt cao hứng nói.

-đúng thế, nếu có thể tìm được viêm huyền cực địa, viêm thần mãng của ta có thể nhanh chóng tiến giai, chỉ cần nó đạt đến thất giai yêu thú, thực lực của ta sẽ nhanh chóng tăng tiến.

-nếu Hàn Thiên ngươi may mắn luyện thành thần thông mới làm tu vi đại tiến, ba chúng ta liên thủ thứ nhất có thể đối đầu với Đa Nguyên mà không quá thất thế, thứ hai có thể thử tìm đường thoát khỏi vụ huyễn phù sinh thiên này.

Dường như đã tìm được mục tiêu chung, cả ba người bọn Hàn Thiên liền nhanh chóng bàn kế hoạch tìm kiếm viêm huyền cực địa, đám người Hàn Thiên đều là những cá nhân có bản sự cao thâm, trí tuệ càng là thế gian hiếm có, ngồi lại một chỗ, chẳng mấy chốc đã có thể đưa ra một kế hoạch sơ bộ.

Lấy chổ này làm điểm mốc, ba người bọn Hàn Thiên sẽ chia nhau ra tìm kiếm theo ba hướng khác nhau, cuối ngày sẽ trở về nơi này báo cáo tình hình, nếu tìm được nơi khả nghi, tất cả sẽ cùng đến đấy do thám, trong quá trình tìm kiếm nếu xảy ra nguy hiễm gì, liền sẽ thông tri cho nhau biết để kịp thời đến ứng cứu.

Kế hoạch sơ bộ đã có, sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau, đám người Hàn Thiên bắt đầu chia ra hành động, thiên nghiệp quỷ tộc có nằm mơ cũng không ngờ đến, trong lúc phần lớn bọn chúng đều đang xuất hành càn quét khắp nơi trên vụ huyễn phù sinh thiên, thì ngay tại quê nhà của chúng, lại có một đám người không biết sống chết, đang âm thầm lùng sục khắp nơi, cố tìm ra suối nguồn sinh mệnh của cả thiên nghiệp quỷ tộc.

Một tuần sau đó, tình hình giao tranh ở trên vụ huyễn phù sinh thiên bắt đầu có sự chuyển biến, thiên nghiệp quỷ dưới sự dẫn dắt của Đa Nguyên liên tục dành được những chiến thắng áp đảo trước thánh dực tộc.

Sau khi nhận ra mình dần thất thế trong cuộc chiến này, thánh dực tộc liền đưa ra một quyết định không ai lường trước được, toàn thể thánh dực tộc cùng những ai còn sinh sống đồng loạt di tản khỏi thánh dực vực lẫn trốn sâu vào trong vụ huyễn phù sinh thiên.

Dù đó là một quyết định khó khăn, và cũng mang đến rất nhiều nhục nhã, thế nhưng Vũ Lệ Na và cao tầng thánh dực tộc không thể không đưa ra quyết định này, bởi lẽ bọn họ thừa thông minh để hiểu ra, nếu cứ ở mãi một nơi lớn và nổi bậc như thánh dực vực, Đa Nguyên cùng binh đoàn của hắn sớm muộn cũng sẽ đánh đến nơi.

Đối mặt với Đa Nguyên lúc này, thánh dực tộc muốn thắng liền phải trả một cái giá cực kỳ đắc, bởi thế cho nên thánh dực tộc phải lựa chọn rút vào những tiểu đảo hoang vắng trên vụ huyễn phù sinh thiên, từ đó lợi dụng ưu thế tìm được đường tốt trong huyễn vụ, lợi dụng địa hình và vụ yêu để tiêu hao từ từ thiên nghiệp quỷ.

Chỉ cần còn bảo toàn được lực lượng, thánh dực tộc có thể dốc sức tài bồi cho những thế hệ kế tiếp, chờ mong trong số họ sẽ xuất hiện một người đạt đến thực lực cấp võ hoàng, đủ sức dẫn dắt thánh dực tộc giành lại vinh quang.

Thiên nghiệp quỷ dù lợi hại, thế nhưng bọn chúng không thể sống quá xa thiên nghiệp quỷ vực, bởi lẽ đó là nguồn cơn sức mạnh của chúng, rời khỏi thiên nghiệp quỷ vực quá lâu, thiên nghiệp quỷ sẽ không thể duy trì thực lực của mình, bởi thế nên chúng chỉ có thể mượn thiên nghiệp quỷ vực làm nơi bành trướng từ từ ra bên ngoài, chỉ cần thánh dực tộc rút vào trong làn huyễn vụ, thiên nghiệp quỷ tộc muốn tìm bọn họ, sẽ phải rời xa hang ổ trong thời gian dài.

Từ đó dẫn đến lực lượng bị dàn trãi và suy yếu dần, thánh dực tộc có thể bằng vào đó mà đưa ra chiến thuật đánh du kích, từ từ tiêu hao sức mạnh của binh đoàn thiên nghiệp quỷ.

Do thể trọng quá lớn, vì thế nên trong cuộc đại di cư này, cả thánh dực vực lẫn thiên không dực quốc đều bị thánh dực tộc bỏ lại, duy chỉ có tam tinh đảo mang ý nghĩa tâm linh quá lớn và có thể trọng nhỏ, là có thể lôi theo được, vì thế cho nên, ba hòn đảo nhỏ kia đã được đem theo cùng toàn thể người của thánh dực tộc, trong cuộc di cư đồ sộ nhất lịch sử kia.

Tin tình báo này là Hàn Thiên tình cờ nghe được thông qua một số đào binh hoạt động gần thiên nghiệp quỷ vực, sau đó hắn cũng tự đến kiểm tra một lần, thánh dực vực cùng thiên không dực quốc, quả nhiên đều trở thành một vùng hoang địa bị thiên nghiệp quỷ chiếm đóng.

Thánh dực tộc đã rơi vào bước đường cùng, Hàn Thiên hắn cũng chẳng thể trông chờ thêm điều gì từ họ, chỉ thầm cầu chúc họ có thể sớm tìm được nơi trú ẩn mới, từ đó tạo cơ sở đánh lui thiên nghiệp quỷ để đám người bọn Hàn Thiên hắn có thể bình ổn mà sống trên vụ huyễn phù sinh thiên này.

Tình hình dù có thế nào, mục đích của đám người Hàn Thiên vẫn không thay đổi, tìm kiếm viêm huyền cực địa là mục tiêu tối cần thiết, nếu đã tìm hết thiên nghiệp quỷ vực mà vẫn không thấy, vậy chỉ có thể nói là Hàn Thiên đối với nơi này vô duyên, đoạn đường phía sau, hắn chỉ có thể cố dựa vào tu tiên đạo để tấn thăng đến thực lực võ hoàng, sau đó tìm đường trở về đông bộ châu mà thôi.

Thánh dực vực quả thực rộng lớn, đám người Hàn Thiên lại có quá ít nhân thủ, trong lúc tìm kiếm lại còn phải cố ẩn tàng tồn tại của mình với đám thiên nghiệp quỷ nhỏ yếu đang hoạt động trên bề mặt nữa, thành thử hai tuần trôi qua, cả đám vẫn chưa tìm thấy chút manh mối nào về viêm huyền cực địa.

Bất quá đến ngày thứ hai mốt, vừa tròn ba tuần tính từ ngày cả đám bắt đầu tìm kiếm, Đông Phương Thái Ngọc chợt có thu hoạch bất ngờ, đêm đó lúc trở về căn cứ, nàng liền đề cập đến chuyện bản thân đã mò ra được hang ổ của thiên nghiệp quỷ.

Do tìm lâu ngày mà vẫn không thấy kết quả, Đông Phương Thái Ngọc liền nghĩ, thiên nghiệp quỷ sinh ra từ hỏa nguyên chi khí nồng đậm, vậy thì khả năng hang ổ của bọn chúng sẽ có chứa hỏa nguyên chi khí vô cùng nhiều, mà nơi có nhiều hỏa nguyên chi khí, rất có thể sẽ là nơi có viêm huyền cực địa.

thiên nghiệp quỷ là bá chủ nơi này, ngoài bọn chúng ra, không còn một giống loài sinh linh nào có thể cạnh tranh ngôi vị bá vương tại thiên nghiệp quỷ vực.

Nếu đã có thời gian dài tìm kiếm, thiên nghiệp quỷ chắc chắn sẽ tìm được chốn có hỏa nguyên chi khí nồng đậm nhất, cũng tức là nơi có khả năng xuất hiện viêm huyền cực địa nhất, suy nghĩ theo hướng đó, hang ổ của thiên nghiệp quỷ rất có thể sẽ là nơi chứa viêm huyền cực địa, thế nên Đông Phương Thái Ngọc đã bí mật theo dõi hoạt động của một đám thiên nghiệp quỷ, kết quả là đã tìm ra được hang ổ của bọn chúng.

Vừa đến gần nơi này, viêm thần mãng trên người Đông Phương Thái Ngọc liền reo lên sung sướng, hiễn nhiên là đã có cảm ứng, mục tiêu đã hoàn thành, Đông Phương Thái Ngọc liền tức tốc trở về thông báo cho Hàn Thiên cùng Nhược Mộng biết về phát hiện mới này.

Sau một hồi bàn bạc, cả đám liền quyết định sẽ đến hang ổ của thiên nghiệp quỷ một lần để do thám thử, nếu thực sự có thể tìm được viêm huyền cực địa, sẽ tính kế lâu dài sau.

Mục tiêu đã có, sau một đêm chấn chỉnh trạng thái, đám Hàn Thiên liền khởi hành lên đường, theo chân Đông Phương Thái Ngọc đi về hướng Tây tầm ba ngàn dặm, trước mắt đám người Hàn Thiên, số núi lửa còn hoạt động liền nhiều lên trông thấy, lượng hỏa nguyên chi khí trong không trung cũng ngày một nhiều, cảm nhận được thay đổi này, làm tâm khảm của Hàn Thiên thoáng xao động, viêm huyền cực địa, thứ hắn tìm kiếm trên khắp Đại ninh đều không có chút dấu vết, thế nhưng nếu có thể tìm thấy nó ở chổ này, tu vi trì trệ của hắn, nói không chừng có thể tháo gỡ rồi.

Phi hành thêm mấy trăm dặm nữa, Đông Phương Thái Ngọc liền nhanh chóng đáp xuống đất, sau đó thận trọng nói.

-đến đây liền đã có rất nhiều thiên nghiệp quỷ hoạt động rồi, nếu để chúng phát hiện, e là cả bọn sẽ gặp rất nhiều khó khăn, từ đây chúng ta chỉ nên đi bộ thôi, ai có thủ đoạn ẩn tàng khí tức nào thì dùng đi, tránh rắc rối không mong muốn xảy ra.

Đám người Hàn Thiên đều là những cá nhân có thân thủ mau lẹ, thế nên dù ẩn tàng khí tức di chuyển trên bộ, cả đám vẫn đạt được tốc độ rất cao, căn bản đi trên những địa hình dốc núi như đi trên đất bằng, hoàn toàn không có điểm khác biệt.

Chỉ thoáng chốc sau liền đã men theo các sườn núi lửa, di chuyển thêm được vài trăm dặm về hướng tây, dọc đường đi đã chạm mặt không ít thiên nghiệp quỷ, chủ yếu là những tên có thực lực quá yếu, không đủ khả năng ra chiến trường.

Thế nhưng đám Hàn Thiên cũng không dám để bản thân bị phát hiện, chỉ cần khiến điều đó xảy ra, cả đám sẽ có nguy cơ gặp phải vây công của hàng vạn đầu thiên nghiệp quỷ, rất có khả năng sẽ kéo theo những tên càng mạnh hơn xuất hiện.

Do số lượng thiên nghiệp quỷ ngày càng nhiều, nên tốc độ di chuyền của đám Hàn Thiên cũng ngày càng chậm, cẫn thận len lỏi thêm mười dặm nữa, trước mặt bọn họ rốt cuộc cũng xuất hiện nơi cần đến.

Chín ngọn hỏa sơn cao chót vót, mỗi ngọn đều trên dưới một vạn trượng, chúng quây lại với nhau, tạo thành một thung lủng sâu hoắm ở trung tâm, dù cách đó hàng trăm dặm, thì bằng mắt thường, đám người Hàn Thiên cũng có thể thấy rõ, từng cái sơn động lởm chởm là nơi cư trú của thiên nghiệp quỷ ở trên một ngọn hỏa sơn gần nhất, còn những ngọn xa hơn, cơ bản là quá lớn, quá hùng vĩ để đám người Hàn Thiên có thể lưu tâm hết.

Dù cách hang ổ của đám thiên nghiệp quỷ hơn trăm dặm, thế nhưng Hàn Thiên vẫn có thể cảm nhận được lượng hỏa nguyên chi khí cực kỳ nồng đậm từ nơi đó phát ra, bất giác trong lòng hắn liền nảy sinh một niềm tin cực kỳ mãnh liệt.

Rằng tại trung tâm thung lũng do chín ngọn hỏa sơn kia tạo thành, hắn sẽ có thể tìm thấy viêm huyền cực địa, đã đi đến chổ này, đám người Hàn Thiên cố nhiên không thể bỏ cuộc, thế nhưng số lượng thiên nghiệp quỷ trong sào huyệt quá đông, bọn Hàn Thiên muốn đột nhập vào trong đó mà không gây ra động tĩnh gì, e là rất khó.

Ngay lúc này, Đông Phương Thái Ngọc liền cười nhẹ cất tiếng.

-đã đến lúc bảo bối của ta ra tay rồi, Nhược Mộng mỹ nhân, nếu ta có thể giúp tất cả vào trong đó an toàn, thì đạo lữ của ngươi, ta xin được phép chiếm dụng vài đêm nhé.

Đông Phương Thái Ngọc vừa nói dứt câu, Nhược Mộng vẻ mặt liền hiện nét tức giận ẩn ẩn, bất quá đây là vùng sát với căn cứ địch, nên dù tức giận thế nào, Nhược Mộng vẫn cố ém giọng cho nhẹ nhất có thể nói.

-đừng tưởng chỉ có mình cô sở hữu bản sự đó, nếu ta cũng giúp được Hàn Thiên vào trong đó an toàn, yêu nữ cô có thể đừng xuất hiện trước mặt chúng ta nữa hay không???.

Hàn Thiên rất nhanh đã đánh hơi được mùi hỏa dược sắp cháy, ngay lập tức hắn liền nghiêm giọng nói.

-thực ra ta cũng có thể tự mình vào đó mà không cần đến thủ đoạn của ai cả, thế nên hiện tại không phải lúc đem việc này ra đùa giỡn đâu, ai có thủ đoạn gì hay thì cứ lấy ra đi, bởi đại quân thiên nghiệp quỷ không có mục tiêu chiến tranh, rất có thể sẽ trở lại sào huyệt bất cứ lúc nào đấy.

Giọng Hàn Thiên đã căng lên, Đông Phương Thái Ngọc cũng không còn tâm trạng đùa giỡn nữa, rất nhanh nàng đã lấy ra hồn khí cửu phẩm tỏa yêu tráo, sau khi dùng nó bao phũ lấy cả ba, Đông Phương Thái Ngọc liền tự tin đáp.

-tỏa yêu tráo này vừa có thể phòng thủ, vừa có thể khiến chúng ta biến mất trước mắt kẻ khác, dùng nó lẻn vào trong hang ổ của thiên nghiệp quỷ, chỉ cần cẫn thận một chút, cả đám chắc sẽ không để lộ dấu vết nào đâu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.