Chương trước
Chương sau
Đã hai ngày trôi qua từ lúc biến cố kinh hoàng ở diệt yên vương phủ xảy đến, ngày hôm đó, tổng cộng đã có mười khách nhân bỏ mạng, hầu hết trong số đó là tôn tử thế gia đến diệt yên vương phủ dự tiệc.
Những tôn tử thế gia này tuy không phải nhân kiệt hàng đầu của thế hệ trẻ tại đế đô, thế nhưng nhiều người trong đó lại là truyền nhân trực hệ của gia tộc mình, gia tộc hạng hai ở đế đô thiên phúc đã có quyền lực ngang với phủ thành chủ của một tòa thành lớn thông thường.
Mà một lần để chết những mười mạng người, cho dù là hào môn hiễn hách như diệt yên vương phủ cũng không thể dẹp yên được chuyện này, để thích khách có thể trà trộn vào trong phủ, một lần liền bắt cóc hơn ba mươi khách nhân quan trọng.
Diệt yên vương phủ sau chuyện này, đã lập cáo tạ lỗi với toàn thể gia quyến những người bị hại, cùng với đó là bỏ ra vô vàn tài bảo, viếng tang lễ của những nạn nhân xấu số đã chẳng may bỏ mạng, diệt yên vương gia cùng già trẻ lớn bé trong phủ đều đến từng nhà để bày tỏ lòng tiếc nuối.
Về phần mình, diệt yên vương gia đã ban lệnh điều tra hết danh sách của những người đến dự yến tiệc hôm đó, xin lệnh khám xét toàn bộ đế đô, dồn hết tâm sức quyết tróc nã cho được tòng phạm.
Ngày hôm đó nếu không phải viện binh đến kịp lúc, không ai dám tưởng tượng việc gì sẽ xảy ra tiếp theo, lần đó đã bắt sống được một tên thích khách, diệt yên vương phủ đã xin ân điển của hoàng thượng, trực tiếp tham gia việc khảo sát phạm nhân với đại hình bộ, đối với vấn đề tìm ra hung thủ, cả đế đô quả thực đều vô cùng chú tâm.
Hàn Thiên mấy hôm nay đều viện cớ dưỡng thương, đã xin được học viện cho nghĩ ngơi mấy ngày, bất quá dù mang tiếng dưỡng thương, thế nhưng mục đích thực sự của hắn chính là điều tra thân thế của đám sát thủ kia, Hàn Thiên hắn là người trong cuộc, tất nhiên nắm bắt được một số điểm mấu chốt, hai ngày này hắn quả thực không rảnh rỗi như người ta vẫn nghĩ một chút nào.
Lúc này đang là khoảng giờ dần, Hàn Thiên vừa điều chỉnh lại chút thương thế cuối cùng xong, lúc này đang ngồi ở bàn trúc cạnh ao cá trước nhà nghĩ ngơi, trận chiến vừa rồi, hắn quả thực đã gồng mình chống đỡ cho cả chục mạng người.
Dù là luyện thể giả với sức hồi phục khủng bố, thế nhưng do chưa đạt đến thần thông kỳ, vậy nên xương cốt của Hàn Thiên hắn vẫn chưa hoàn toàn được tôi luyện xong, trận chiến vừa qua, hắn có bị mấy nhát đao làm tổn thương đến gân cốt, những vết thương này đều do hồn khí tứ, ngũ cấp gây nên, do không thể đơn giản chữa khỏi, vậy nên Hàn Thiên hắn mới cần điều dưỡng ngót hai ngày.
Trong lúc Hàn Thiên đang bận chỉnh lý mớ manh mối trong đầu, ngoài cổng nhà chợt có người đến thăm, Hàn Thiên hắn chậm rãi nhìn qua, thì ra là Lưu Mộ đến chơi, Lưu Mộ bây giờ đã coi chỗ này như nhà hắn, vậy nên không cần Hàn Thiên mời, hắn đã rất tự nhiên ngồi ở ghế đối diện.
Hàn Thiên thấy Lưu Mộ lần này có mang đến một xấp giấy tờ, tròng mắt khẽ đảo, Hàn Thiên bình thãn hỏi.
-là tài liệu điều tra của vụ án vừa qua à?, có phát hiện gì đặc biệt không?.
Ánh mắt Lưu Mộ thoáng nét lo lắng, lát sau hắn chậm rãi nói.
-diệt yên vương phủ cùng đại hình bộ, hoàng mệnh ti đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi, làm việc cật lực suốt hai ngày qua mà không có nhiều tiến triễn cho lắm, thân thế của đám sát thủ nọ đến nay vẫn như một đám sương mù không có lời giải đáp.
Vừa nghe xong lời này, nét mặt Hàn Thiên liền có nét không dám tin nói.
-sao có thể như thế được, ở trong đế đô gây ra sự tình lớn như thế, hoàng thất và các phương thế lực khác là thống lĩnh tuyệt đối tại đây, lý nào đến một chút manh mối cũng không tìm ra?, còn nữa, chẳng phải chúng ta đã bắt sống được một tên sát thủ hay sao?, chẳng lẽ với thủ đoạn của mình, đại hình bộ lại không moi được thông tin nào?.
Hàng loạt câu hỏi của Hàn Thiên làm Lưu Mộ bối rối, khẽ hít sâu một hơi, hắn bình tĩnh đáp.
-chúng ta đã điều tra theo rất nhiều hướng, thông tin thu thập được cực kỳ nhiều, nhưng truy cho cùng thì những thông tin thu thập được, đều chẳng thể giúp ta lần ra hang ổ của đám sát thủ kia.
Nói đến vấn đề này, ánh mắt Hàn Thiên liền có chút lo lắng hỏi.
-tình hình này, đám sát thủ có thể sẽ sớm tẩu thoát khỏi đế đô, chẳng biết hoàng thất cùng diệt yên vương phủ đã tiến hành những bước giới nghiêm như thế nào rồi?.
Lần này thì Lưu Mộ có phần tự tin đáp.
-sau khi đám người Hàn huynh đệ bị bắt đi, toàn bộ đế đô đều đã bị giới nghiêm, tất cả các nhiệm vụ vận chuyển hàng hóa vật tư ra vào thành đều do quân đội hoàng thất đảm nhận, chưa hết vì tính chất vụ việc cực kỳ quan trọng, thế nên hoàng thất đã không tiếc động quốc lực.
-quân đội của đại ninh có hơn trăm vạn, lực lượng tinh anh thực lực cấp đại võ sư trở lên liền có hơn hai mươi vạn người, lần này ngoài phong tỏa đế đô, hoàng thất còn điều động mười vạn tinh binh, hai mươi vạn binh sĩ phổ thông, hàng hà sa số pháp bảo cùng khí giới cảnh giác, chẳng những lập thành phòng tuyến bao quanh đế đô ở bán kính một ngàn dặm, mà toàn bộ những dao động của pháp trận dịch chuyển trong khu vực này đều được theo dõi.

-chỉ cần có động tĩnh thất thường của trận pháp dịch chuyển, chắc chắn không thể qua mắt được các chốt canh phòng san sát như nêm của quân đội, đám sát thủ kia nếu dám dùng pháp trận dịch chuyển ra ngoài phòng tuyến, hang ổ của chúng nhất định bị phát giác, chúng ta hiện tại có thể coi như bắt rùa trong rọ, nếu còn không diệt được hang ổ đám tàn dư kia, danh dự của hoàng thất đại ninh thực sự đã bị bôi bác cực nặng rồi.
Nghe được những lời quả quyết của Lưu Mộ, Hàn Thiên thoáng yên tâm nói.
-nếu đã phong tỏa các đường chạy trốn của đám sát thủ kia, vậy thì tình hình điều tra của các huynh thế nào rồi?, có thể nói cho ta nghe sơ lượt một chút chăng?
Lưu Mộ trước vấn đề này cũng không giấu diếm nói.
-Hàn huynh đệ dù gì cũng là người trong cuộc, lại có công trực tiếp cứu mạng hàng chục khách nhân hôm ấy, chút tình báo này, chúng ta sẽ không giấu diếm cậu, đây toàn bộ đều là tư liệu cùng ghi chép điều tra, Hàn Thiên cậu cứ từ từ mà xem, nếu có phát hiện đột phá gì, công lao của cậu nhất định được hoàng thất tưởng thưởng xứng đáng.
Hàn Thiên sau đó liền nhận xấp tài liệu từ tay Lưu Mộ, kế đó hắn chậm rãi xem kỹ từng tờ, sau khoảng hai khắc, toàn bộ thông tin điều tra được từ vụ án nọ, Hàn Thiên đều đã nắm rõ.
Tóm gọn tình hình, thì vào ngày hôm đó, trong lúc yến tiệc đính hôn của Thái Văn Toàn sắp kết thúc, một đám sát thủ huyết y bất ngờ xuất hiện, chúng bố trí pháp trận, bắt cóc hơn ba mươi quan khách tại yến tiệc khi đó đến một không gian mật, dưới chân một ngọn núi.
Sau khi thoát ra được, Hàn Thiên đã có tìm hiểu qua, ngọn núi nọ tên Khã Lý, là một ngọn núi vô cùng bình thường trong rất nhiều ngọn núi bình thường khác quanh đế đô, đám sát thủ chọn ngọn núi đó để xây dựng căn hầm bí mật kia, hẵn là vì nơi đó vắng vẻ và ít người qua lại.
Trong tài liệu điều tra ước đoán, từ diệt yên vương phủ đến chổ khách nhân bị bắt tới, chiều dài tổng cộng một trăm năm mươi ba dặm, có thể bố trận dịch chuyễn xa đến thế, đám người diệt yên vương phủ khi truy tìm quả thực đã gặp không ít khó khăn.
Từ tàn tích của cuộc chiến có thể điều tra sơ bộ về nguồn gốc của đám sát thủ kia, pháp trận chúng dùng để che mắt người ngoài gọi là tỏa ma trận, một trận pháp khá nổi tiếng trong giới hắc đạo đông bộ châu, từ thông tin này cũng không thể khoanh vùng được một nhóm đối tượng nào cả.
Về việc điều tra danh sách khách nhân, ngoài những người được mời, trong yến tiệc đó quả thực cũng chẵng có ai đáng ngờ cố ý trà trộn vào, canh phòng của diệt yên vương phủ nghiêm mật, đám sát thủ kia rõ ràng là nhờ pháp trận dịch chuyển mà tới, trong số khách nhân đến dự tiệc không có người tình nghi cũng là chuyện bình thường.
Thế là một hướng điều tra nữa lại đi vào ngõ cụt, lần đó may mắn thu được hai xác chết cùng bắt sống được một tên sát thủ, hoàng thất điều tra từ những tư liệu này, kết quả tên sát thủ bị bắt sống dù chịu trọng hình tàn nhẫn cỡ nào, thì cũng vẫn chẳng hé răng nửa lời, không biết chúng do ai đào tạo, trên thân thể cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì.
Cho dù dùng hình tàn nhẫn đến đâu, tên sát thủ nọ vẫn chỉ trơ trơ như không cảm nhận được gì cả, đến phút cuối cùng, một ma pháp sư chuyên làm nhiệm vụ điều tra thần hồn của phạm nhân được cữ đến, trong lúc tinh thần lực hùng hậu của ma pháp sư này xâm nhập vào thức hải của tên sát thủ kia, hắn liền nhanh chóng lăn ra ngất.
Còn tên sát thủ kia thì đột nhiên tử vong không thể cứu chữa, sau khi ma pháp sư kia tĩnh dậy, hắn ta báo cáo rằng ở trong thức hải của đám sát thủ này đã được đại năng giả bố trí phong ấn, chỉ cần có ngoại nhân cố ý dò xét thần hồn của tên sát thủ này, phong ấn ấy lập tức nổ tung, khiến tên sát thủ rơi vào tay địch hồn phi phách tán ngay lập tức.
Người dò xét nếu không có tinh thần lực mạnh, hậu quả xấu nhất có thể là cùng chết với tên sát thủ đang dò xét hoặc si ngốc cả đời, may mắn ma pháp sư kia có tinh thần lực cực kỳ cao, tu vi vượt xa tên sát thủ đó hai đại cấp bậc nên mới thoát được một kiếp.
Kết quả từ chỗ tên sát thủ bị bắt sống không thể điều tra thêm được gì, mà từ thi thể của chúng, số thông tin thu được lại càng ích ỏi, ngoài việc tuổi tác đều còn rất trẻ, loanh quanh độ hai mươi, cả ba thi thể sát thủ thu được đều có tu vi không đồng nhất, công pháp sữ dụng đều là mật tịch kinh điển của giới hắc đạo.
Tất cả thông tin điều tra đều đi vào bế tắc, khó trách Lưu Mộ than thở rằng kết quả điều tra chẳng đi đến đâu, sau khi Hàn Thiên đọc xong tư liệu, Lưu Mộ liền đánh tiếng nói.
-sau cuộc điều tra này ta có thể khẳng định hai điều, thứ nhất đám sát thủ này là từ một tổ chức cự kỳ khủng bố đào tạo nên, bản tính tàn nhẫn, thủ đoạn ác ôn với cả người của mình và địch nhân, một tổ chức như thế, ngoài huyết nhận điện ra, bản thân ta chẳng nghĩ được thế lực nào khác khả dĩ có thể đào tạo được một nhóm sát thủ chuyên nghiệp đến thế.
-thứ hai, đám sát thủ này có thể giống như Hàn huynh đệ nói, là do được âm thầm bồi dưỡng trong lòng đế đô, bởi lẽ chúng ta đã rà soát toàn bộ cao thủ từ cấp đại võ sư trở lên, có hoạt động ra vào đế đô trong mười năm gần đây, toàn bộ không một ai có đặc điểm nhận dạng giống với chúng cả.
-có thể qua mắt hoàn thất đào tạo được một đám sát thủ ghê gớm bực này, những tên cầm đầu chắc chắn có một hang ổ không nhỏ tại đế đô, nếu không tìm được hang ổ này, tiêu diệt tận gốc bọn chúng, đây sẽ là một mầm họa cực kỳ lớn.
Hàn Thiên nghe xong lời của Lưu Mộ liền bình tĩnh bổ xung một câu.
-toàn bộ đế đô đã bị phong tỏa, hơn nữa vòng ngoài cách ngàn dặm cũng đã được quân đội bao vây, nếu đám sát thủ kia còn lưu lại đây, sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm ra, vấn đề hiện tại chỉ là thời gian mà thôi, đế đô quá rộng lớn, muốn truy xét tường tận từng tất đất ở đây, e là với tiềm lực của hoàng thất cũng không thể hoàn thành một sớm một chiều.
Lưu Mộ thoáng thở ra một hơi nói.

-cũng mong là như thế, đám sát thủ kia một ngày chưa trừ, đế đô tất chưa thể an ổn.
Dường như nhớ ra được gì đó, Lưu Mộ chợt tiếp.
-suýt nữa thì quên mất, hôm nay ta đến đây để triệu Hàn huynh đệ cùng Nhược Mộng cô nương vào cung diện thánh, phụ hoàng ta đã nghe triều thần bẩm tấu về chiến tích của hai người, hôm nay vừa lúc tang lễ của các nạn nhân vừa lắng xuống, phụ hoàng ta muốn nhân dịp này ghi công trọng thưởng cho hai người.
Lưu Mộ vừa dứt lời, Hàn Thiên liền thoáng trầm ngâm nói.
-Nhược Mộng giờ này có lẽ đang ở trong dịch cư của nàng ấy tại học viện, nếu hoàng đế bệ hạ đã muốn triệu kiến chúng ta, vậy thì mời Lưu Mộ huynh cùng ta đến Lý Khố đại học viện mời nàng ấy cùng đi vậy.
Dứt lời Hàn Thiên cùng Lưu Mộ liền rời khỏi khu chính nam đi thẳng lên hướng bắc, Lưu Mộ mỗi lần xuất hành đều mang theo một cỗ kiệu lớn do yêu thú chuyên chở trên lưng, do tình hình bất ổn tại đế đô gần đây, xa giá của hắn lúc nào cũng có một đội ngũ hơn mười võ tông hộ tống, thông thường khi đến nhà Hàn Thiên, Lưu Mộ sẽ để kiệu và hộ vệ ở một khu vực gần bên ngoài.
Lần này Hàn Thiên hắn được vinh hạnh ngồi cùng xa giá với Lưu Mộ, hắn rốt cuộc cũng chứng kiến được cái gì gọi là tôn tử hoàng tộc thật sự?.
Xa giá của Lưu Mộ do một con yêu thú hình ngựa với đầu giống một loài cổ long chuyên chở, con yêu thú này cao gần một trượng, người dài hai trượng, khắp người nổi lên từng khối cơ nhục chắc khỏe, cổ kiệu xa của Lưu Mộ toàn bộ đều được làm từ gỗ quý và bảo thiết, nếu nói nó có thể chống được công kích của cao thủ cấp võ tông, Hàn Thiên cũng chẳng bất ngờ.
Quan trọng là trước sau cổ kiệu này đều có mái hiên cho hộ vệ ngồi, phía trước sáu người chia làm hai hàng ngồi hai bên, phía sau tương tự cũng có sáu người, phía trước một người có khí tức mạnh nhất làm phu xe, tất cả đều có khí tức cấp võ tông.
Cỗ xa giá này quả thực cực kỳ hùng tráng, nếu Lưu Mộ không phải là tam hoàng tử của đế triều, e là Hàn Thiên hắn chẳng bao giờ có được phúc phận đi thử trên cỗ kiệu xa hoành tráng bực này.
Trong kiệu xa của Lưu Mộ cực kỳ rộng rãi, Hàn Thiên cùng hắn ngồi đối diện, khoảng cách ở giữa đủ để ba người dàng hàng ngang mà đi không vấn đề, ngoài ra tốc độ của yêu thú chuyên chở kiệu xa cũng cực kỳ cao, không đến một khắc liền đã từ khu chính nam đi đến khu chính bắc.
Sau khi đón Nhược Mộng, kiệu xa của Lưu Mộ liền tiến thẳng về hoàng thành, phong cảnh trong hoàng thành Hàn Thiên cũng đã thấy qua mấy lần, bất quá hoàng cung thì hắn chưa được vào bao giờ.
Nhìn một mảng tường vàng ngói ngọc tú lệ phía xa xa, Hàn Thiên trong lòng không khỏi dấy lên một trận tò mò, trong lúc đang mông lung suy nghĩ, một tòa lầu các cao hơn mười trượng, tú lệ nằm trên một đoạn đại lộ ở đế đô làm Hàn Thiên không khỏi để tâm,
Cột đỏ lầu son, rèm hoa đèn gấm, khách nhân ra vào nườm nượp, dù chỉ thoáng qua trong nháy mắt, thế nhưng tấm biển lớn xuân nguyệt lâu hoa lệ như thế, Hàn Thiên nhất định không thể nhìn nhầm.
Thì ra đó là nơi phong hoa nhất đế đô, nơi tập hợp của vô số mỹ nữ nổi tiếng “xuân nguyệt lâu”, nhìn thấy nơi này, trong lòng Hàn Thiên dường như lóe lên một cảm nghĩ gì đó, bất quá trước mặt Lưu Mộ cùng Nhược Mộng, Hàn Thiên hắn vẫn không tỏ ra nét gì thất thố.
Hoàng cung của đại ninh đế quốc rốt cuộc đã ở ngay trước mắt, do có thân phận của Lưu Mộ treo trên đầu, thế nên Hàn Thiên và Nhược Mộng không gặp chút khó khăn đã có thể vào thẳng đến sân lớn của tử cấm thành.
Sau khi đến trước chính điện khoảng hai trăm trượng, cho dù Lưu Mộ là tam hoàng tử cũng không dám tiếp tục ngồi kiệu, Hàn Thiên Nhược Mộng cùng Lưu Mộ bước xuống đi bộ từ đó vào chính điện.
Dọc đường vào chính diện chính là hai hàng quân sĩ, khí chất cực kỳ sâm nghiêm, Hàn Thiên âm thầm dò xét, đám người này toàn bộ đều là cao thủ cấp võ tông, có thể đưa ra lợi ích đủ để cường giả võ tông chịu bỏ thân phận làm hộ vệ thường trực trước chính điện, hoàng thất đại ninh đế quốc quả thực không hề tầm thường.
Nhìn một mảng lầu son gác tía, ngói ngọc lưu ly, đền vàng điện bạc trong hoàng cung, lòng Hàn Thiên không khỏi dấy lên một tràng cảm khái, ngay cả nền đá dưới chân hắn cũng là dùng bạch ngọc thiên sơn mà lát lên, cả khoảnh sân trong tử cấm thành đều ánh lên một màu sáng trắng cao quý, độ xa hoa bậc này, một thảo dân như Hàn Thiên hắn quả thực không dám nghĩ đến.
Trong lúc vẫn còn cảm khái trong lòng, cổng lớn chính điện đã ở trước mắt Hàn Thiên và Nhược Mộng, nhìn hai chữ Ninh Triều đầy khí phách trên cao, Hàn Thiên có thể cảm nhận được, người viết tấm biển son kia chắc chắn có thực lực cùng đế tâm vô cùng mãnh liệt, hào khí vương giả trong hai chữ lớn kia, cho đến lúc này vẫn chiếu rọi khắp vạn dặm đại ninh, khiến cho lân bang ngoại quốc không thể xâm phạm.
Thái Giám tổng quản đứng ngoài cỗng lớn vừa tuyên một câu.
“tam thái tử Lưu Mộ, tự tại vương Hàn Thiên, thiên mộng đế cơ Nhược Mộng, cùng đến diện thánh”.
Toàn bộ không gian rộng lớn cùng mọi sự chú tâm của quần thần trong triều đường dường như đều được Hàn Thiên bên ngoài này cảm nhận được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.