Chương trước
Chương sau
Câu nói của Nhược Mộng nhất thời làm Hàn Thiên thoáng lặng người, đường đường là một kẻ có thực lực võ tông, lý nào lại không thể vượt qua được một thử thách nhỏ do đại võ sư đặt ra?, nghĩ ngợi một lát Hàn Thiên liền khó tin hỏi.
-nàng dường như biết được thân phận của cây đàn kia đi?, nó thực sự có tác dụng thần kỳ như lời vũ cơ áo vàng nọ khẳng định à?.
Nhược Mộng thoáng nhìn xung quanh, sau khi cảm thấy không có ai ở quá gần chỗ này, nàng liền hạ thấp giọng nói.
-cây đàn nọ quả thực không phải là phàm vật, nó được gọi là lục ngạn phù sinh, do một danh gia chế đàn cực kỳ nổi tiếng gọi là Huyễn Ly tạo tác nên, bốn ngàn năm trước người chế tác cây đàn này đã ứng kiếp mà chết, tương truyền trong đời ông ta chỉ chế tác được ba cây đàn như thế này, vậy nên lưu truyền đến nay mỗi cây đàn Lục Ngạn Phù Sinh đều có giá hơn hai trăm vạn linh thạch, tuyệt đối là một bảo vật cực kỳ đáng tiền.
-mà lục ngạn phù sinh là người đời dựa vào đặc tính của tiếng đàn rồi đặt cho tên này, ngạn vốn là loài chim sẽ bay về nơi ấm áp để tránh rét, khi mùa đông ở miền bắc đến, chúng sẽ di cư về phương nam, rồi đến khi mùa đông ở phương bắc kết thúc chúng lại bay về, cả đời chúng cứ cật lực truy đuổi theo quang mang cho đến lúc chết, nay đây mai đó phiêu phù vô định như đóa phù dung.
-mà chữ lục trong lục ngạn phù sinh ám chỉ đến lục dục của con người, con người thực ra cũng giống như loài chim ngạn kia, cả đời mãi mãi truy cầu những thứ mà mình muốn đạt được, nhưng mà giống như loài chim ngạn, dù bay đến đâu thì thứ chúng cần vẫn không ở lại với chúng, con người dù đạt được thứ gì cũng chẳng bao giờ cảm thấy đủ, chim ngạn và con người chính là giống nhau, mãi mãi truy cầu thứ mình muốn cho đến lúc chết.
-tiếng đàn của lục ngạn phù sinh trong như tiếng chim ngạn hót, bi ai như cuộc đời của chúng, tiếng đàn khiến cho người nghe như lâm vào một giấc mộng phù sinh, mà ở trong đó lục dục của người nghe sẽ bị phanh phui một cách rõ ràng nhất, thứ ngươi truy cầu ở trong giấc mộng đó liền sẽ được thỏa mãn, thứ ngươi sợ hãi, ở trong giấc mộng đó sẽ tái hiện lại cực kỳ rõ ràng, tạo ra huyễn cảnh khơi dậy lục dục, từ đó khống chế thất tình của người ta, đó là điểm đáng sợ của lục ngạn phù sinh đàn.
-người không có đạo tâm kiên định, nhìn thấu hồng trần, để tâm cảnh của mình không chút phòng bị cho tiếng đàn lục ngạn phù sinh tác động, nhẹ thì thần trí bất ổn, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, cả đời điên loạn.
-vị võ tông kia thực lực rất mạnh, nhưng ở trong tiếng đàn của lục ngạn phù sinh, thực lực mạnh kia lại không thể bảo vệ được hắn, hắn suy cho cùng cũng yếu ớt như phàm nhân mà thôi, nhiều khi một đứa hài tử ba tuổi có thể tùy ý nghe tiếng đàn nọ mà vẫn điềm nhiên như không, nhưng một võ tông như hắn lại không chống cự nổi quá mười nhịp thở, tất cả chung quy chỉ vì một câu tâm vướng hồng trần, lòng nhiều dục vọng mà thôi.
Nhược Mộng giải thích vừa xong, ở ngoài kia vị võ tông nọ cũng vừa đứng trong nơi có tiếng đàn ảnh hưởng khoảng ba nhịp thở rồi, hắn quả thực giống hệt những gì mà Nhược Mộng vừa nói, tiếng đàn du dương của vũ cơ áo vàng vừa cất lên, trên mặt vị võ tông này liền xuất hiện những nét biểu cảm bất thường.
Lúc thì là cực độ vui vẻ hạnh phúc, khi lại hoảng loạn khôn cùng, có lúc hắn như đang khóc than tiếc hận vì điều gì đó, từng loại từng loại biểu cảm đều vô cùng chân thật, khiến cho người ngoài bất chợt không hiểu, vị võ tông kia rốt cuộc đang trãi qua những thứ gì?.
khi nãy có vài vị đại quan cứng đầu không chịu chuyển chỗ, chỉ trong hai nhịp thở tất cả đều mặt mày biến sắc lập tức được hạ nhân đưa đi ngay, tâm cảnh hùng mạnh như vị võ tông trẻ tuổi kia còn bị tác động đến mặt mày biến sắc, những vị quan lại thực lực lèo tèo cỡ võ sĩ võ sư làm sao có thể chống cự nổi?.
Lại nói đến vị võ tông kia, trong lúc bị tiếng đàn tác động làm cho thần trí bất minh, hắn đánh mười thế liền có bảy thế lỗi rồi, vũ cơ áo vàng cùng người hỗ trợ là Lục Nương nhìn vào đó mà không khỏi buồn cười, thế nhưng các nàng vẫn để vị cao thủ nọ tiếp tục, bất quá cố gắng được thêm hai nhịp thở nửa, vị võ tông kia đã bất giác dùng đến đấu khí hộ thân, vậy là hắn liền bị coi như đã thua cuộc.
Hàn Thiên lúc này mới kinh nghi nói.
-tiếng đàn nọ thực sự lợi hại vậy sao?, những vũ cơ này dường như đã biết rõ thử thách của mình khó thực hiện thế nào, khách nhân trong diệt yên vương phủ hôm nay, chỉ sợ là thực sự bị các nàng dắt mũi rồi, sau việc này danh khí của xuân nguyệt lâu hẵn sẽ càng thêm bóng bẫy.
Nhược Mộng ở một bên liền khẽ cười tiếp.
-nếu không phải bản thân tự biết mình không cầm theo phàm vật, những vũ cơ này há dám hứa hẹn nhiều điều như thế?, một lần xuất lâu này của các nàng chỉ bất quá năm mươi vạn linh thạch, mà bản thân lục ngạn phù sinh đàn đã có giá hai trăm vạn linh thạch, nếu mà dễ khiến người ta dễ lấy được đàn, sinh ý của các nàng về sau làm sao duy trì được?.
-bản thân cái đề mục đưa ra đã là nhận diện bảo vật kèm thực hiện thử thách, nhiều người đến đây còn không nhận diện được bảo vật này, cho dù lỡ có người thắng, bọn họ chắc gì đã muốn lấy cây đàn thay vì chọn một yêu cầu tùy ý đối với xuân nguyệt lâu?, như vị đại quan ban nãy đã nói, nếu ông ta thắng liền muốn chọn một người trong nhóm vũ cơ kia về làm thiếp, một món đại bảo vật trước mắt lại không nhận ra, chỉ muốn có thêm thiếp, mắt nhìn như thế thực sự là quá kém cỏi đi!.
Hàn Thiên là người tinh tế, hắn nghe qua lời Nhược Mộng liền cảm nhận được nàng đối với lục ngạn phù sinh dường như rất yêu thích, bất quá chẳng hiểu sao khi nghe mấy câu cuối của nàng, Hàn Thiên hắn lại buộc miệng nói.
-nếu bảo ta chọn giữa làm vua của cả đại ninh với được ở cạnh nàng, ta sẽ không chọn cái đầu tiên, như thế có phải là ta quá kém cỏi rồi chăng?.
Dưới bầu trời sao, vài cánh đào rơi lả chả qua đôi mắt mông lung xuất thần của ai đó, Nhược Mộng chỉ là đang ngẫn ngơ nghĩ ngợi, nàng chỉ là đang nhìn thật kỹ nam tử bên cạnh mình, câu nói của hắn không lớn nhưng cực kỳ rõ ràng, nàng nghe không sót một chữ, thế nhưng câu trả lời thỏa đáng cho điều đó, nàng nghĩ mãi vẫn không thông, lát sau nàng chỉ có thể bối rối đáp.
-huynh sao có thể làm vua đại ninh được kia chứ?, Vậy nên sự chọn lựa ấy không thỏa đáng về mặt thực tiễn cho lắm…a ha.
Nhược Mộng nói xong liền không hiểu bản thân tại sao lại trả lời như thế?, tại sao trả lời xong rồi tim nàng lại đập nhanh đến vậy?, trên mặt lại nóng lên đến vậy?, biểu hiện yêu kiều của Nhược Mộng đều lọt vào trong mắt của Hàn Thiên, hắn khẽ giơ tay kéo áo choàng trên vai Nhược Mộng cao hơn một chút, ánh mắt khẽ lóe lên nét trìu mến Hàn Thiên điềm nhiên nói.

-nàng dường như rất thích cây đàn kia a, vậy để ta thử sức mình một chút, lấy nó về tặng nàng thế nào?.
Trước ý tưởng táo bạo của Hàn Thiên Nhược Mộng chỉ có thể lo lắng đáp.
-lục ngạn phù sinh không phải là phàm vật, cho dù tâm cảnh kiên định như võ tông võ vương cũng chưa chắc đối phó nổi huyễn tượng mà nó dựng lên, huynh tuy rất lợi hại nhưng không thể dễ dàng vì xung động nhất thời, mà khiến bản thân chịu nguy hiễm.
Nhược Mộng vừa dứt lời Hàn Thiên liền hào hứng nói.
-không phải đã biết cây đàn kia hoạt động ra sao rồi ư, ta tuy không mạnh bằng võ tông võ vương nhưng tự nhận bản thân có cách ứng phó tiếng đàn nọ, nàng không cần quá lo lắng, đợi ta thắng rồi liền đem đàn về tặng nàng, lúc đó chỉ cần thi thoảng đánh cho ta nghe vài bài là được.
Dù Hàn Thiên đã khẳng định như thế, Nhược Mộng vẫn không an tâm nói.
-vũ cơ áo vàng nọ có thực lực đại võ sư, cho dù huynh đối phó được tiếng đàn, đợi lúc mấu chốt nàng ta vẫn có thể dẫn đấu khí vào tiếng đàn khiến huynh bị áp chế thực chất, huynh chỉ cần đánh sai năm lỗi nàng ta liền có tư cách không công nhận chiến thắng của huynh, xuân nguyệt lâu chi lớn như thế để làm trò này, tất nhiên sẽ không dễ để bảo vật lọt khỏi tay, huynh không phải đến cả chuyện này cũng đoán chẳng được đấy chứ?.
Trong lúc Nhược Mộng và Hàn Thiên trò chuyện, không ít người đã thử thách thất bại ở bên ngoài, tình hình quả đúng như Nhược Mộng nói, chỉ cần có kẻ khả dĩ không bị tiếng đàn lục ngạn phù sinh ảnh hưởng đến thần trí, vũ cơ áo vàng liền quán thêm đấu khí vào tiếng đàn, cho dù có kẻ thử thách hoàn tất bài quyền, số lỗi mà hắn mắc phải liền nhiều hơn năm.
Trong tình huống không được sử dụng lực lượng ngoại thân để tự thủ hộ, lạị phải căn thần trí ra chống đỡ huyễn cảnh từ tiếng đàn, ngoài ra còn chịu đựng đấu khí của đối phương quấy phá trên thân thể, cả tinh thần và thể xác đều bị gây áp lực, khó có ai khả dĩ thực hiện được hoàn tất một bài quyền mà không mắc quá năm lỗi.
Nãy giờ cũng đã có hơn ba vị võ vương ra tay, kết quả đều chưa có ai hoàn tất thử thách mà không mắc trên mười lỗi, căn bản là mỗi bài quyền mà vũ cơ Lục Nương kia đánh ra đều vô cùng lạ lẫm, trong lúc không ngờ liền sẽ đột nhiên có những biến ảo mà chẳng ai lường trước được, người mới múa theo lần đầu cho dù là thần trí minh mẫn, cũng chưa chắc nhìn ra chỗ ảo diệu của các thế biến hóa khó lường kia, nói gì đến lúc thần trí bất minh, thân thể bị ngoại lực tác động.
cho đến lúc này các quan khách mới được chứng kiến độ thâm của thử thách nọ, bất quá luật lệ đều đã được hai bên thống nhất, hiện tại dù có nhận ra điểm bất thường thì cũng đã quá muộn, hôm nay dù chẳng có ai thắng, các quan khách ở đây cũng đều không thể trách cứ xuân nguyệt lâu, dù sao cũng chỉ là một màn biểu diễn kèm thử thách, không thể hoàn thành liền đổ tại này nọ, lúc đó người ở yến tiệc này quả thực chẳng khác gì bọn hẹp hòi.
Lại một vị võ vương nữa thất bại, lúc này toàn trưởng đều bị một cảm giác chán nản bao trùm, tổng cộng đã có năm vị võ vương bảy vị võ tông thất bại rồi, đến những cường giả thực lực hàng đầu như thế còn thất bại, thử thách lần này ai có thể chiến thắng được đây?.
Vị vũ cơ áo vàng sau khi thấy được nét chán chường của đám đông liền tỏ nét hài lòng, thời gian cũng đã qua hai khắc, hiện tại dừng buổi biễu diễn tại đây cũng được rồi, nghĩ đoạn nàng liền định mở lời tạo bậc thềm đi xuống cho tất cả các quan khách.
Nhưng đúng lúc này một bóng dáng khôi vĩ vững chải chợt xuất hiện ở giữa sân, phía xa xa dưới gốc cây đào, Nhược Mộng thoáng tỏ nét bất đắc dĩ, đã khuyên can hết lời, rốt cuộc cũng không ngăn được Hàn Thiên tham gia thử thách này, hiện tại nàng chỉ có thể cầu mong hắn không bị làm sao.
đám đông hiện không ngừng xì sầm bàn tán, thân phận của Hàn Thiên không nhỏ, rất nhanh chóng toàn trường đều rõ ràng hắn là ai, hầu hết những lời bàn tán đều tỏ ý không đánh giá cao Hàn Thiên, đến các vị võ tông võ vương còn thất bại, một kẻ chỉ có thực lực ngang đại võ sư làm sao có khả năng chiến thắng cho được?.
chưa kể thành phần quan khách hôm nay nếu không phải là quan chức trong triều thì cũng là tôn tử thế gia đi theo, hoặc là bạn hữu của Thái Văn Toàn, những thành phần người như thế này cố nhiên không thể đứng về phe Hàn Thiên được, huốn hồ Hàn Thiên hắn còn được tuyệt thế mỹ nữ như Nhược Mộng quan tâm, hắn là cái gai chung trong mắt đa số nam tử ở đây, người ta không trù hắn thua thì chớ, lý nào còn ủng hộ hắn?.
bỏ qua mọi lời đàm tiếu, Hàn Thiên vẫn bình tĩnh nhìn vũ cơ áo vàng dõng dạc nói.
-tại hạ là Hàn Thiên, một bằng hữu được nhị công tử Ám Dạ của diệt yên vương phủ mời đến, hôm nay cảm thấy đề thử thách của các vị vũ cơ xuân nguyệt lâu đây rất thú vị, vậy nên ta mạn phép lên thử sức một lần, nếu ta thắng, xin được thu cây đàn mà các vị dùng làm giải thưởng như đã giao ước, để tặng cho một người vô cùng đặc biệt với ta.
Vị vũ cơ áo vàng thoáng nhìn qua Hàn Thiên một lượt, trên mặt nàng ta bất giác hiện nét kinh diễm nói.
-đại danh của tự tại vương nô gia sớm đã nghe qua, tuy tuổi còn rất trẻ nhưng với phong thái và khí độ này, quả nhiên danh xứng với thực, ngài muốn giành lấy cây đàn trong tay nô gia, e là để tặng cho thiên mộng đế cơ đi cùng hôm nay đi?, thiên mộng đế cơ thực sự là một người rất đặc biệt với tự tại vương à?.
Trước câu hỏi đầy lắc léo của vũ cơ áo vàng, Hàn Thiên chỉ cười khẩy đáp.
-sớm nghe người của xuân nguyệt lâu chẳng những kỹ nghệ cao vời, ngay cả cách ăn nói cũng ghê ghớm như thế, hẵn là với trình độ này, không ít người liền chịu nói thông tin quan trọng của mình cho các cô biết đi, bất quá ta hiện có thể nói là mình không giống những người kia, vậy nên bây giờ có thể bắt đầu được chưa?

Vũ cơ áo vàng sau khi nghe xong lời của Hàn Thiên liền cười bí ẩn đáp.
-tự tại vương quả nhiên khác với người thường, Vu Mị xin tâm lĩnh tại đây, Lục Nương bắt đầu đi, tự tại vương hay dùng thương thuật, ngươi hãy dùng bài trường thê kiều cho thử thách này đi.
Vũ cơ áo vàng vừa dứt lời, đôi tay thon thả của nàng liền lia nhẹ trên dây đàn, thoáng chốc toàn trường bắt đầu chìm trong một làn âm thanh huyễn hoặc, Hàn Thiên muốn thử uy lực thực sự của tiếng đàn, vậy nên hắn không hề phòng hộ, để mặc tiếng đàn tác động đến tâm cảnh.
Tiếng đàn thanh thoát như tiếng suối chảy, khi thì du dương như tiếng gió luồn qua kẽ lá, thoáng chốc trước mặt Hàn Thiên liền xuất hiện vô số ảo cảnh kỳ lạ, lục ngạn phù sinh khơi dậy lục dục của con người, mà lục dục lại phân biệt thành hai hướng là lục dục với người ta yêu thích và lục dục với những thứ bên ngoài.
Thứ Hàn Thiên gặp phải lúc này chính là huyễn cảnh hỗn hợp từ rất nhiều thứ khiến người ta phải u mê, từ núi vàng biển bạc, ngập tràn tài bảo quyền lực, rồi đến ảo ảnh một tay chưởng khống cả thiên địa thực lực siêu thần, cho đến cảnh sắc động tâm can như hàng đống mĩ nữ vây quanh.
trong tích tắc dường như Hàn Thiên hắn đã hóa thành thiên đế có trong tay tất cả mọi thứ, tiền bạc, quyền lực địa vị, tất cả mĩ nữ mà hắn gặp đều thu về trong hậu cung của hắn, ai ai cũng nhan sắc khuynh thành, ai ai cũng nhu thuận vâng lời hắn, chỉ cần hắn hiệu triệu tất cả liền nguyện ý cùng nhau thị tẩm cho hắn, cảnh tượng kinh động biết bao, lạc thú biết bao?.
ảo cảnh của lục ngạn phù sinh đàn tạo thành quả nhiên khủng bố, ở bên trong đó, nó như là chúa tể, có thể chưởng khống vận mệnh của ngươi, khi sẽ khiến ngươi như có được tất thảy, khi sẽ khiến ngươi thành kẻ chẳng có gì, từng loại cảnh sắc vui buồn hờn giận đều hiện qua tâm trí ngươi một lượt.
nếu ngươi không phải là kẻ có tâm trí kiên định, để thần niệm của ngươi tùy ý chạm phải huyễn cảnh này không chút phòng bị cảnh tĩnh, trong thoáng chốc ngươi có thể hóa thành kẻ điên, Hàn Thiên chỉ có thể cảm nhận đến lúc bản thân hắn như có tất thảy, lúc hắn thấy trong hậu cung của bản thân chẳng ngờ còn có cả Nhược Mộng Túc Chi, Thậm chí có cả tiểu y sư giống như nàng chưa hề chết, chỉ đến đấy thôi Hàn Thiên đã không thể nào nhìn tiếp, mà đưa thần niệm của mình vào trong kim đan, cắt đứt liên hệ với huyễn cảnh.
Huyễn cảnh chính là huyễn cảnh, Hàn Thiên hắn không chấp nhận sự thật trần trụi có thể bị bẻ cong đến mức ti bỉ lố lăng như thế, dù ở thế giới đó hắn có thể thực hiện được mọi điều mong ước, nhưng thà đau trong thực tế, Hàn Thiên hắn cũng không bao giờ nguyện sống trong ảo cảnh.
Đối với một kẻ khí thể song tu như Hàn Thiên, chuyện không dùng đến linh lực hay chân nguyên lực để chống lại ảo cảnh là điều quá dễ dàng, ở phương diện tu tiên giả, cho đến cuối cùng cả tinh khí thần đều sẽ quy về nguyên anh, tức là từ bỏ xác phàm, tu chân giả chỉ với nguyên anh vẫn có thể đoạt xá mà sống lại như thường.
Hàn Thiên hắn đã đạt đến kim đan hậu kỳ, việc chuyển thần niệm của mình vào trong kim đan chính là yếu tố tiên quyết để hắn có thể đạt đến nguyên anh kỳ, thần niệm vào trong kim đan, tiếng đàn ngoài kia làm sao có thể xuyên qua tầng tầng cách trở mà tác động lên nó cho được?.
Huống hồ gì Hàn Thiên hắn còn là một luyện thể giả, với thân thể hùng mạnh của hắn, đừng nói âm thanh, cho dù là sóng xung kích cũng chưa chắc xuyên qua được thân thể hắn, thần niệm trú tại kim đan trong thể nội Hàn Thiên quả thực quá an toàn, từ kim đan lại điều khiển ngược lại thân thể, dù cho âm thanh của lục ngạn phù sinh lợi hại đến đâu, Hàn Thiên hắn đều chẳng bị ảnh hưởng.
Vu Mị bên ngoài đã làm mọi cách, dùng mọi thủ đoạn để tác động đến tâm trí Hàn Thiên, thế nhưng hắn vẫn cứ như người mất hồn, mặt mày cứ trơ trơ như thế mà hoàn thành một bài thương pháp y hệt như Lục Nương đang múa, người ngoài quan khán thì hoàn toàn không dám tin vào những gì mình đang thấy, còn những vũ cơ của xuân nguyệt lâu thì hoa dung biến sắc cực độ.
Trong phút giây Hàn Thiên hoàn thành bài thương pháp, tất cả người chứng kiến chỉ biết đứng lặng thinh, hàng đống võ tông võ vương đều thất bại, Hàn Thiên hắn rốt cuộc đã thắng kiểu gì?.
Lúc tất cả kịp nhận ra, Hàn Thiên đã trở thành người chiến thắng, vũ cơ áo vàng trên mặt đầy nét không dám tin, nàng không nghĩ tâm cảnh của Hàn Thiên đủ sức chống lại huyễn cảnh, nhưng trên người hắn cũng chẳng hề có dao động lực lượng phát ra, vậy nên theo giao ước Hàn Thiên hắn đã chiến thắng.
Bần thần trao lại lục ngạn phù sinh đàn cho Hàn Thiên, Vu Mị không nhịn được hỏi dò.
-nghe nói tự tại vương khí thể song tu, bản thân quả nhiên có rất nhiều thủ đoạn đặc thù đi, lần này chúng ta thua cho ngài không hề uổn phí, bất quá ta nhìn ngài không giống người tu luyện võ cảnh cho lắm a.
Bình thãn nhận đàn quý từ tay Vu Mị, Hàn Thiên không khỏi cười khẩy đáp.
-không phải ta đã nói ban nãy rồi hay sao?, ta không giống những kẻ mà các cô hay gặp, cũng sẽ không tùy ý để lộ bất kỳ thứ gì về mình cho các cô biết, cảm ơn đại bảo vật của xuân nguyệt lâu, Hàn mỗ xin cáo biệt.
Trong lúc Hàn Thiên định quay người rời đi Vu Mị chợt cười ẩn ý nói.
-đối với lâu chủ chúng ta, đây cũng không phải đại bảo vật tuyệt thế gì, tặng cho quý nhân như tự tại vương coi như quà giao hảo cũng tốt, thiết nghĩ lâu chủ của chúng ta sẽ rất vui nếu được gặp ngài.
Hàn Thiên trên mặt thoáng nét lưỡng lự, lát sau hắn cười nhẹ nói.
-nếu không có gì bất thường, ta nghĩ bản thân sẽ chẳng cần phải đến xuân nguyệt lâu làm gì, nhận được trọng bảo từ lâu chủ của các vị, mong Vu Mị cô thay ta chuyển lời cảm ơn đến người ấy giùm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.