Chương trước
Chương sau
Kỳ tuyễn trạch mỗi mười năm một lần của lý khố đại học viện đã kết thúc thành công tốt đẹp, sự kiện chấm dứt nó chính là nhất chiến phong vương, kẻ được chứng kiến cuộc thi tài này ngoài những thí sinh tham dự cuộc thi, cao tầng của một số học viện, cùng một số quý tộc ở đế đô may mắn được mời dự thì chẳng còn ai khác.
Thế nhưng sau khi phong vương kết thúc, tin tức về nó đã sớm lan khắp cả đại ninh đế quốc, thậm chí đến những nước nhỏ lân bang trong đông bộ châu, cùng đại quốc đối trọng là vạn kiến cũng đã đều tỏ tường tin tức.
Phong vương năm nay không chỉ đặc biệt vì xuất hiện lớp lớp thiên tài nổi trội, mà từ trong nội bộ những thí sinh tốp đầu đã có không ít chuyện kỳ lạ xảy ra, chẳng những có kẻ đạt thứ hạng cao đột nhiên biến mất, rồi thì cao thủ đẳng cấp đại võ sư bị cao thủ cấp võ sư đánh bại đầy bất ngờ.
Sự xuất hiện của một phương thế lực vô đối là hiệp minh hội đầy màu sắc truyền kỳ, cuối cùng là một bộ đôi thiên kiêu có tư cách thượng đỉnh vô song cực kỳ đặc biệt.
Bất quá cái đặc biệt nhất phải kể đến đó là nhất chiến phong vương chẳng ngờ lại có đến hai kẻ được phong vương, nhưng cả hai người đó đều không nhận ân điển của hoàng triều, chấp nhận làm một học viên bình thường như bao người.
Từng đó sự dị thường đủ để khiến dư luận tại đông bộ châu xôn xao mất mấy ngày, danh tiếng của Hàn Thiên cùng Nhược Mộng theo đó mà lớn đến không tưởng, thoáng cái đã được xếp chung mâm với những thiên kiêu lão thành như Lưu Mộ và Ám Dạ.
Ba ngày là thời gian mà học viện cho phép thí sinh chuẩn bị ổn thỏa mọi chuyện để bắt đầu việc nhập học, lý khố đại học viện cố nhiên là rộng lớn cực độ, mỗi khoa viện đều có những khu nhà ở cho học viên thuê hoặc mua đứt, nhìn chung thì những nơi ở này cũng rất là tốt.
Thế nhưng với một kẻ có nhiều bí mật như Hàn Thiên, ở trong học viện với hàng cơ số các học viên khác dòm ngó là chuyện không hay chút nào, sau nhất chiến phong vương, danh tiếng của hắn đã cực kỳ vang dội, đám tân học viên này nếu thiện chí thì là đến chào hỏi định ôm cột đình, còn nếu là bất thiện chí thì có thể đến quấy phá trêu tức, ở một nơi hỗn loạn như khu nhà cho tân học viên, Hàn Thiên cảm thấy không ổn chút nào.
Nhất là khi hắn đã thó mất kha khá tài nguyên tìm được trong cổ sơn chiến trường, nếu một kẻ không nhận ân điển của hoàng triều mà giàu có một cách quá mức, khó tránh khỏi sự quan trắc của một số lão quái vật trong học viện, sống dưới sự chú ý lớn như vậy, rất có thể mấy thủ đoạn tiên gia của hắn sẽ bị lộ sớm.
Cộng hết mọi yếu tố Hàn Thiên quyết định sẽ ra ngoài mua một cơ ngơi cho riêng mình, sau kỳ tuyễn trạch vừa qua, tổng tài sản mà Hàn Thiên hắn có được đã lên tới hơn năm mươi vạn linh thạch, việc dùng số tiền này mua một mảnh đất có phong thủy tốt e không phải là chuyện khó.
Bất quá chỗ linh thạch kia chỉ là con số ước lượng trên danh nghĩa mà thôi, đa phần tài nguyên mà Hàn Thiên hắn có đều không thể mang ra quy đổi thành nhà cửa được, thế nên ba ngày vừa qua Hàn Thiên đã tìm cách bán bớt một số đồ không cần thiết để đổi thành linh thạch.
Ngày đầu trở lại đế đô, Hàn Thiên trước là tìm một nhà trọ để ở tạm, Túc Chi được hắn coi như thân muội, chuyến này tìm nơi ở mới hắn định sẽ để Túc Chi ở cùng mình, thế nhưng chẳng ngờ là đám bằng hữu của hắn từ Hồng Yến Linh tới những bằng hữu cùng đến từ thiên an thành, rồi đám mới quen như Thi Đồng Chấn Tây, nhất nhất đều quyết định sẽ ra ngoài sống cùng Hàn Thiên hắn.
Thế là từ một căn nhà, Hàn Thiên hắn phải suy nghĩ chuyện mua kha khá căn nhà thì mới đủ, trước khi suy nghĩ đến chuyện mua nhà, hai ngày đầu Hàn Thiên chỉ tính đến chuyện tẩu tán bớt tài nguyên dư thừa, hắn ở trong nhà trọ sữ dụng thuật dịch dung của tiên gia để hóa thành một trung niên nhân vóc người vừa phải.
Sau khi lân la ở hơn trăm cửa Hàng cùng chợ đen tại đế đô, đổi qua hơn mười nhân diện khác nhau, Hàn Thiên rốt cuộc cũng thay mặt cả nhóm bán được chổ tài nguyên không cần thiết lấy linh thạch, lúc này trong tay Hàn Thiên đang có khoảng hai mươi vạn linh thạch, cộng với ba mươi vạn linh thạch cầm của đồng bạn.
Hiện tại trong tay Hàn Thiên có hơn năm mươi vạn linh thạch để chi tiêu, nhiệm vụ lần này của hắn là tìm một chỗ đắc địa rộng lớn để mua lại làm thành nơi ở mới cho cả bọn.
Hiện tiền bạc thì Hàn Thiên hắn không thiếu, chỉ là muốn kiếm được một chổ tốt để định cư ở đế đô thì không phải là một chuyện dễ dàng, ở đế đô thì đất hoàng thành cùng các khu chính đông tây và bắc đều không thể ở được.
Xo ra thì khu chính nam còn nhiều khu vực trống trãi nhất, địa thế ở khu chính nam khá chập chùng chứ không bằng phẳng như các khu khác, vì thế cho nên dân cư ở đây không chật nít như các thành còn lại, với cả Hàn Thiên cũng đã từng xem qua địa thế, khu chính nam này phong thủy không tốt lắm.
dân cư của đế đô hầu hết đều không rành thuật phong thủy, đối với khu chính nam bọn họ chỉ biết là sinh sống sẽ không được thoải mái, ngoài ra họ không biết cách để cải biến phong thủy, khiến cho nơi ở của mình thoải mái hơn.
Tuy nhiên đối với kẻ biết về thuật trận pháp như Hàn Thiên, cho dù là nơi thổ địa kém đến đâu, hắn đều biết cách cải tạo chúng thành những nơi đắc địa để sinh sống, với tình hình hiện tại chọn khu chính nam để Hàn Thiên hắn cùng đồng bạn sinh sống có vẻ là hợp tình nhất rồi.
Lần này đi mua nhà với Hàn Thiên còn có tiểu kim long, con rồng này xưa nay có cảm ứng rất linh mẫn với bảo vật, hôm nay Hàn Thiên dẫn nó đi theo xem có thể giúp gì cho hắn được hay không.

Tiểu kim long hóa nhỏ lại còn khoảng hai thước đậu trên vai Hàn Thiên, nói ra thì con rồng này dù to hay nhỏ trọng lượng của nó vẫn đều không thay đổi, ở kích thước thật nó dài hơn ba trượng nặng khoảng hai ngàn cân, thế thì lúc hóa nhỏ cân nặng vẫn chẳng khác.
Hàn Thiên cõng theo con rồng này nhìn có vẻ là không mấy cực nhọc, thế nhưng thực tế là lúc nào hắn cũng mang theo trên người một quả chùy hai ngàn cân, nếu đổi lại là một kẻ có sức lực yếu, tùy thời có thể bị con rồng dài hai thước kia đè chết.
Sau khi đi vào khu chính nam được một khắc thời gian, cảm thấy khu vực này đã có nhiều vùng trống trãi Hàn Thiên liền liên hệ với tiểu kim long, hắn nói.
-này tiểu kim ngươi có thể cảm nhận được chỗ nào có khí trạch cực kỳ xấu hay không?, chỗ như thế thường sẽ vắng vẻ, thế nhưng khi chúng ta mua lại sẽ không gặp nhiều khó khăn.
Tiểu kim long lặng im một hồi, lát sau có tiếng nó đáp lại.
-cái khu vực này quả là địa thế âm u, mười một khu kia không hiểu sao nơi nơi đều linh khí nồng đượm thiện lành, riêng chỉ có khu này là ngoại lệ, ta nhắm mắt cũng có thể cảm nhận hơn mười chỗ có khí trạch không lành quanh đây rồi.
Thần niệm Hàn Thiên thoáng cười khẩy nói.
-tốt lắm đó là thứ mà ta cần, ngươi mau dẫn ta đến xem khu vực có khí trạch không lành mà ngươi cho là nguy hiễm nhất đi.
Giọng tiểu kim long có phần lo lắng nói.
-giờ ta mới biết ngươi quả thực cuồng ngạo tới đâu?, mấy cái chổ có khí trạch không lành đó ngàn năm nay không một ai dám ở, ngươi nay mở mồm là muốn tới đó định cư, dù cho ngươi có phúc tinh chiếu mạng, là thần tiên chuyển thế, ở cái nơi có khí trạch kém như thế, lâu dần cũng có ngày bị sao hạn chiếu xuống đầu, tổ tiên không độ được, ngươi dám ở mấy nơi như thế thì cho ta xin, long gia tuy mạnh thật nhưng cũng không dám theo ngươi.
Giọng Hàn Thiên chợt bình tĩnh giải thích.
-khí trạch kém thì cải tạo lại là được, ta cũng không phải là vì cuồng ngạo không suy tính trước sau mà sống được đến hôm nay, ngươi cứ dẫn ta đến đó xem sao, nếu cảm thấy có thể sinh sống được thì ta mới mua lại, bằng như nơi đó quỷ thần hỗn tạp, có cho ta thêm hai ba lá gan cũng chưa liều được đến mức đi ở nơi khí trạch kém đến vậy.
Hàn Thiên đã nói thế rồi, tiểu kim cũng không thể không dẫn hắn đến nơi đó, hiện tại Hàn Thiên đang ở trung tâm khu chính nam, địa hình chổ này lúc thì chập chùng lởm chởm, khi thì xuất hiện thung lũng sâu vài chục trượng, sông ngòi ao hồ chạy lung tung, mấy chổ có thể ở được sớm đã bị người ta chiếm đóng lập nên khu dân cư cả rồi, những nơi còn lại nếu không phải vì không thể ở được cũng chẳng để không mà làm gì.
Tiểu kim sau khi dẫn Hàn Thiên băng qua mấy ngọn đồi nhỏ, vòng vèo qua vài khu rừng hôn ám, rốt cuộc cũng đến được cái nơi mà mà nó cảm nhận được khí trạch không lành kia.
Trước mắt Hàn Thiên lúc này là một trang viên trồng cây ăn quả rộng khoảng ngàn trượng vuông, con đường trước trang viên này cũng không tệ, rộng tối đa hơn mười trượng, nền lát đá khá cứng chắc, nếu có tám hàng xe ngựa đi cùng nhau cũng chả vấn đề gì.
chổ này nằm ở trung tâm một thôn trang với hai ba vạn người sinh sống, tuy gọi là thôn trang nhưng độ phát triển còn hơn thiên an thành xưa kia một đoạn khá xa, dù sao cũng là đất đế đô, có một nơi thích hợp để sinh sống liền sẽ hội tụ không ít người, cường giả cấp võ tông cũng có thể dễ dàng gặp được, chỉ là giữa khu định cư của nhiều người như thế này mà lại xuất hiện một trang viên trống trải đến vậy, sự tình quả thực là không hề bình thường.
Hàn Thiên đi bộ khoảng năm mươi trượng để tìm chổ hỏi thăm tình hình, chỗ này tùy ý cũng có thể thấy được tu luyện giả, nói chung vì mỗi nhà đều phải có một hai tu luyện giả mới trụ lại đế đô được, vậy nên chuyện một người đánh cá là võ sĩ cao tầng, hay một kẻ trồng rau lại có thực lực ma pháp học đồ cũng là chuyện bình thường.
Hàn Thiên tìm đến một gian hàng bán đồ gỗ hỏi thăm thử, lão bản nơi đó là một lão nhân chừng năm mươi tuổi, thân mặc trường bào, dung mạo cực kỳ phổ thông, tuy nhìn thấy Hàn Thiên không có khí tức quá mạnh, thế nhưng tiểu kim long trên vai hắn lại tỏa ra uy áp của yêu thú tứ cấp, lão nhân nọ ngay lập tức đoán định Hàn Thiên là một luyện thể giả cực kỳ lợi hại.
Mà người lợi hại thì không nên đắc tội, do đó lão bản nọ đối với Hàn Thiên thái độ vô cùng nhiệt tình, còn chủ động ngỏ ý muốn giúp hắn giải quyết khúc mắc, Hàn Thiên thấy lão bản nọ nhiệt tình như thế liền bình thản hỏi.

-không biết là trang viên phía trước là do ai làm chủ vậy?, tiểu bối từ nơi khác đến muốn mua lại nơi đó làm chỗ định cư.
Lão bản nọ nghe xong lời Hàn Thiên liền vội vã nói.
-tiểu huynh đệ là người nơi khác đến nên có điều không biết, trang viên kia trước đây cũng có không ít người từng tới hỏi mua, chỉ là không biết vì nguyên cớ gì chổ đó ban ngày thì tiết trời oi bức, ban đêm thì u hồn đến quấy phá, có khi đang là mùa hè mà nơi đó lá cây lại ngã vàng như sang thu, giữa ban ngày ban mặt lại luôn có tiếng quỷ hồn gào khóc, tóm lại là chỗ đó thiên tượng loạn tùng phèo cả lên, không phải là chỗ thích hợp cho người ở, ta hảo tâm khuyên tiểu huynh đệ một câu, nếu cậu có tiền thì trong thôn trang này của chúng ta còn không ít nơi ở tốt, một chỗ ở đủ cho năm người cũng không quá vạn linh thạch, không cần phải ham rẻ mà mua mảnh đất chẳng lành kia.
Thấy lão bản nọ hảo tâm khuyên nhủ, Hàn Thiên không khỏi có chút cảm mến, chỉ là hắn khác với những kẻ trước đây, vậy nên cái trang viên nọ hắn nhất định phải mua, nghĩ đoạn liền nhất quyết xin lão bản nọ chỉ cho mình nơi ở của chủ nhân trang viên nọ.
Lão bản thấy Hàn Thiên nhất mực giữ nguyên ý định thì không khỏi thở dài một hơi, lại một người không may mắn mất tiền oan, kiểu gì sau khi mua trang viên đó vài tháng, thiếu niên này lại không muốn bán tháo nó đi?, cảnh tượng đó ông ta ở đây mỗi năm đều thấy qua vài lần.
Tuy vậy lão bản nọ cũng vẫn chỉ cho Hàn Thiên nơi ở của chủ nhân trang viên, Hàn Thiên thấy lão bản bụng dạ không tệ liền bỏ hơn trăm linh thạch mua rất nhiều đồ gỗ trong tiệm của ông ta.
Theo lời lão bản Hàn Thiên tìm đến nhà của Lưu viên ngoại, một nhà giàu có nổi tiếng ở khu chính nam này, đến nơi Hàn Thiên cũng không có gặp được Lưu viên ngoại, chỉ là khi nghe nói hắn muốn mua lại trang viên trồng cây ăn quả nọ, liền có một lão quản gia dẫn hắn vào phòng trò chuyện.
Mảnh trang viên chẳng lành đó Lưu gia để lại cũng chỉ có thể trồng cây chơi vậy thôi, thường thường tiền kiếm được từ mảnh đất đó chủ yếu là lợi tức từ những vụ buôn bán với người ngoài như thế này, người đến mua đất giá mười đồng, đến lúc thấy không ở được liền bán tháo lại có bảy đồng, Lưu gia mấy năm nay nhờ vậy mà kiếm được tiền từ trang viên đó.
Lần này Hàn thiên đến hỏi mua, vị quản gia đó liền chèo kéo đủ đường, bất quá lão toàn giới thiệu ngoại vi trang viên có gì tốt, hoàn toàn không đả động đến chuyện lạ trên mảnh đất đó, đợi lão quản gia nói xong Hàn Thiên liền bảo là bản thân đã biết hết mấy chuyện không hay của trang viên ấy rồi, chỉ là hắn mới đến đế đô tiền bạc không có nhiều, nếu Lưu gia thương tình chịu nhượng lại trang viên đó với giá khoảng hai vạn linh thạch, Hàn Thiên hắn sẽ đồng ý mua.
Vị quản gia nọ ban đầu còn tỏ ý chê ít, sau thấy Hàn Thiên thái độ quá cứng rắn nên cũng quyết định xuống nước mà đồng ý, Hàn Thiên cũng đã từng hỏi qua, khi trước người trả giá cao nhất cũng chỉ có một vạn tám ngàn linh thạch, bây giờ Hàn Thiên hắn ngỏ ý mua trang viên nọ với giá hai vạn linh thạch, lão quản gia nọ cũng không thể nào mà từ chối được.
Rất nhanh chóng thủ tục đã làm xong xuôi, Hàn Thiên chính thức trở thành chủ nhân mới của trang viên chẳng lành kia, một mảnh đất gần ngàn trượng vuông tại đế đô, nếu bình thường giá cả cũng phải ba mươi vạn linh thạch chứ chẳng đùa, nay Hàn Thiên chỉ cần dùng có hai vạn linh thạch liền có được, cái này không phải kêu là may mắn thì còn là gì?.
Chỗ ở của bản thân đã chọn xong, liền sau đó Hàn Thiên cũng đi vài vòng trong thôn trang này để mua thêm mấy chổ ở nữa cho đồng bạn, tốn ngót nửa ngày Hàn Thiên cũng mua xong thêm bảy gian nhà cỡ vừa cho đồng bạn của hắn, mỗi gian nhà này đều có một sân vườn một đại sảnh ba phòng ngủ, nói chung là một người ở thì cực kỳ rộng rãi yên tĩnh.
Bảy gian nhà kia đều nằm gần trang viên của Hàn Thiên, mỗi gian nhà như thế tốn hết hai vạn linh thạch, cộng với hai vạn linh thạch tiền mua trang viên, như vậy chỉ tốn có mười sáu vạn linh thạch đám người Hàn Thiên đã có chỗ ở ổn định ở đế đô rồi.
Buổi chiều hôm đó Hàn Thiên dẫn đồng bạn của hắn đến những gian nhà mà hắn vừa mua được, sau khi cả đám chọn xong căn nhà phù hợp cho mình, Hàn Thiên liền đi vòng quanh đế đô mua vật dụng để chuẩn bị cải tạo lại trang viên của hắn.
Trong thời gian gần sắp tới, trang viên của Hàn Thiên sẽ không thể ở được, vì thế nên hắn sẽ ở tạm tại nhà của Hồng Yến Linh.
Sau ngày thứ ba Hàn Thiên cùng đồng bạn bắt đầu đến lý khố đại học viện nhập học, ngày đầu tiên cả đám đều phải tiến hành đóng học phí, đến lúc này Hàn Thiên mới thấy hơi tiếc vì hồi ấy hắn không nhận chiếu chỉ phong vương, tại lý khố đại học viện mỗi năm phải tiến hành đóng hai đợt học phí, người mới như Hàn Thiên cùng đồng bạn mỗi đợt đều phải đóng hơn hai ngàn linh thạch, một năm học liền mất khoảng nửa vạn linh thạch.
Cái đó còn chưa tính chi phí dùng các tiện ích trong học viện nữa, nếu tính tổng cộng hết tất cả các chi phí, mỗi năm học tại học viện một học viên thông thường đều phải tốn hơn một vạn linh thạch, đây căn bản chính là con số trên trời mà khó học viên nào có thể tự kham.
Chẳng trách nhiều người chọn ký khế ước với hoàn thất, nếu có thể được học miễn phí cùng hưởng dụng một số lợi ích vừa phải mà không cần tốn tiền, đấy thực sự là mối hấp dẫn khó cưỡng, còn riêng đối với kẻ được phong vương, nếu Hàn Thiên thực sự nhận chiếu thư kia, theo ước tính của hắn, lợi ích mà hắn nhận được trong học viện nếu quy ra thành tiền, thì mỗi năm hắn đều đốt của học viện khoảng năm vạn linh thạch, giá trị lợi ích của vương hiệu quả thực không thể xem nhẹ.
Bất quá không nhận phong vương cho đến nay Hàn Thiên hắn chưa từng hối hận, làm học viên phổ thông cũng tốt, cuộc sống tự do tự tại, tương lai là do bản thân tự quyết, với số tiền đang có cho dù Hàn Thiên hắn học ở đây thêm mười năm nữa cũng chẳng phải lo lắng quá nhiều.
gác lại ưu tư ngày đầu tiên làm học viên phổ thông của Hàn Thiên hắn thực sự hôm nay có thể bắt đầu rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.