Sau khi ra khỏi nơi trú ẩn người của hiệp minh hội cứ bình lặng đứng ở nơi đó, không xung động cũng không sợ hãi, khí thế vô hình của bọn họ không ngờ còn lấn át người bên thần vương hội trong thoáng chốc. Liêu Kiến Anh thấy mục tiêu đã thành liền không quan tâm đến những kẻ thất bại trong hiệp minh hội nữa, chuyến này hắn chơi cũng đủ rồi hiện tại đánh bại đám người Nhược Mộng mới là chuyện tất yếu, trở giọng đầy trịch thượng Liêu Kiến Anh nói. -các ngươi tự xuất đầu chịu chết à?, hay là muốn đầu hàng quy thuận thần vương hội ta?, nếu là đầu hàng vậy thì trực tiếp loại trừ đám nhược tiểu còn lại trong động đi, có lẽ ta sẽ cân nhắc cho các ngươi một lần. Nhược Mộng trước lời khiêu khích của Liêu Kiến Anh chỉ lạnh tanh đáp. -mơ tưởng hão huyền của ngươi có thể dừng lại được rồi, hiện tại chúng ta xuất hiện chính là để loại bỏ đám người bất nghĩa như các ngươi. Trong tình huống của Nhược Mộng, nói ra mấy lời này hẵn là sẽ khiến đám người bên thần vương hội cười đến phát khóc, nhưng mà không hiểu sao hiện tại chúng lại không cười nổi nữa, có lẽ số quả đắng mà hiệp minh hội cho chúng nếm đã quá nhiều, hoặc giả Nhược Mộng không phải là người có lời nói quá thấp, không đủ sức nặng. Liêu Kiến Anh trên mặt đầy nét xem nhẹ nhưng giọng điệu của hắn lại trầm trọng nói. -vậy là các người chọn chống đối rồi?, nếu vậy chúng ta sẽ không chần chừ nữa, người đâu? Xông lên hết đi, cho họ thấy ai mới là chủ trong cổ sơn chiến trường này?. Thứ gì nên kết thúc rốt cuộc cũng phải kết thúc, lúc này sau một canh giờ nghĩ ngơi thể lực của hai phe đều đã hồi phục được tám chín phần, chỉ có duy nhất những kẻ quay xe tội nghiệp bên phía hiệp minh hội là thảm thương nhất, hiện tại cho dù nhất chân động tay cũng còn khó khăn, nói gì đến chiến đấu?. Bất quá Liêu Kiến Anh cũng không trông mong gì ở đám người này, mục đích ban đầu của hắn chỉ là dùng những con tin kia để uy hiếp đám người Nhược Mộng mà thôi, bây giờ chẳng những có thể thành công ép chủ lực của hiệp minh hội xuất trận ứng chiến, mà còn tiện thể tiêu diệt được hơn một nửa binh lực của địch mà bên ta không tốn mất một binh một tốt nào, hành động của Liêu Kiến Anh nãy giờ có thể nói là thập toàn thập mĩ, không có chút sơ sót. Chiến trường hiện tại bên hiệp minh hội tuy nhiều hơn đối thủ vài người, thế nhưng toàn bộ kẻ địch đều là cường giả đỉnh cao trong thế hệ trẻ, còn bên hiệp minh hội thì lẹt đẹt cũng có vài người sức chiến đấu chỉ ở mức võ sư sơ tầng, bù lại bên hiệp minh hội có hơn mười luyện thể giả với sức chiến đấu cực mạnh, tính toán sơ lược, tuy bên thần vương hội sức chiến đấu vẫn là cao hơn, nhưng trình độ hai bên có thể coi là ta mười người tám, thực sự giao tranh ai thắng ai bại vẫn còn khó nói. Chiến trận nổ ra không khí trên đỉnh ngọn độc phong hiện tại vô cùng hỗn loạn, khói bụi đầy trời, tiếng binh khí va chạm nhau đinh tai, ít lâu lại có vài tiếng nổ lớn vang lên làm rung chuyển cả đỉnh núi, cảnh sắc có thể coi là hoang tàng cực độ. Lúc này Nhược Mộng A Liên Ngô Thiện cùng Triệu Hưng đang bao vây Liêu Kiến Anh, thực lực của Liêu Kiến Anh cực mạnh nếu không dùng đến từng này người, một mình Nhược Mộng chỉ e không giữ chân nổi hắn, tuy nàng có thể tự bảo vệ mình, nhưng nếu Liêu Kiến Anh không muốn day dưa, chỉ cần hắn đi đến nơi khác, toàn bộ thế trận của hiệp minh hội sẽ tang hoang. Vậy nên giữ chân hắn tại chỗ này mới là thượng sách, vẫn chiến thuật cũ Triệu Hưng cùng Ngô Thiện lên trước, Nhược Mộng hổ trợ, A Liên tùy thời đột kích, đối đầu với trận thế này cho dù là đại võ sư trung tầng e cũng không thể đối phó dễ dàng. Liêu Kiến Anh nhìn thẳng vào Nhược Mộng, bằng giọng đầy tự tin hắn tỏ vẻ thành tâm hỏi?. -các ngươi nghĩ từng này người có thể thực sự giữ chân được ta?, nói cho các ngươi biết, chỉ cần ta muốn, rời đi lúc nào chính là quyền của ta, bất quá lần này thế cục đã định, ta đây sẽ dồn sức chơi với các ngươi một lần vậy. Vừa dứt lời toàn thân Liêu Kiến Anh đã tỏa ra ngân sắc khí lưu, vừa bắt đầu đã dùng đến ngân thể biến thân, lần này chỉ sợ Liêu Kiến Anh thực sự sắp dùng đến thần thông thuật lợi hại để kết thúc sớm trận đấu. Chỉ thấy khí tức của hắn ngày càng mạnh cuối cùng dường như đã chạm đến mức đại võ sư trung tầng, Nhược Mộng cảm nhận được điều này nội tâm liền hoảng hốt nói. -tất cả mau lui ra xa, Liêu Kiến Anh hiện tại rất nguy hiễm. Nhược Mộng vừa dứt lời Liêu Kiến Anh liền cười ha hả nói. -lui ư? Kịp không đây? Vừa dứt lời một biểu hiện kinh khủng của Liêu Kiến Anh đã khiến tất cả phải kinh hoàng thất sắc, chỉ thấy thân thể hắn đột nhiên hóa to theo cấp số nhân, chỉ trong hai cái chớp mắt Liêu Kiến Anh từ một người bình thường cao gần sáu thước đã trở thành một cự nhân cao hơn hai trượng. Đây chính là cự linh thuật một trong số các thần thông cực kỳ lợi hại lưu truyền từ thượng cổ xuống, chỉ là không phải ai cũng có thể tu luyện được, đẳng cấp của nó là ở mức tuyệt thế thần thông, hóa thành cự nhân chẳng những sức công kích sẽ được tăng lên mà sức phòng thủ cũng mạnh hơn bội phần. Toàn thân luyện thể giả không có nhược điểm, từ thực lực thần thông kỳ chỉ có đả thương được não hải của luyện thể giả mới có thể khiến họ bị trọng thương đến mức mất mạng, mà hóa thành cự nhân, địch thủ muốn đả thương được não hải của luyện thể giả, không có thực lực cực mạnh, chỉ e khó lòng làm nổi.
Hệt như đám Ngô Thiện cùng Triệu Hưng lúc này, trước một Liêu Kiến Anh khổng lồ như thế bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra được cách khiến hắn trọng thương, vậy mới thấy chênh lệch giữa cường cốt kỳ cùng thần thông kỳ là lớn đến mức nào?. Y phục của Liêu Kiến Anh không biết được làm từ chất liệu gì mà sau khi hắn hóa to vẫn không bị kéo đứt, nhưng lúc này chả ai trong nhóm của Nhược Mộng quan tâm đến điều đó, Triệu Hưng vừa thấy Liêu Kiến Anh hóa lớn một làn sóng quyền đã ngay lập tức được hắn tung ra, toàn bộ quyền kình đều đánh trúng người Liêu Kiến Anh, thế nhưng dù thân thể bị chấn động liên hoàn Liêu Kiến Anh dường như vẫn không hề hấn gì. Liêu Kiến Anh nhìn biểu hiện vô vọng của Triệu Hưng thì liền bật cười nói. -công kích cấp võ sư đối với ta là vô dụng, các ngươi còn trò gì thì bày luôn ra một thể đi, để ta ra tay thực sự, các ngươi e là cả cơ hội thi triển chiêu số cũng không có. Dứt lời Liêu Kiến Anh liền vung một quyền thẳng xuống đầu Triệu Hưng, quyền đầu cự đại là thế vậy mà tốc độ lại không chậm chút nào, Triệu Hưng chẳng ngờ lại không thoát được quyền đầu đó, may mắn có Nhược Mộng khu động dây leo nhanh chóng kéo hắn ra khỏi vùng công kích, nếu không có lẽ hiện tại Triệu Hưng dù chưa chết cũng mất nửa cái mạng. Một tiếng ầm lớn vang lên, nền đá núi dưới chỗ mà Triệu Hưng vừa đứng không ngờ đã bị đánh ra một cái hố rộng gần một trượng, đá vụn bắn lên tảng nào tảng nấy to như cái vại nước, uy lực một quyền này của Liêu Kiến Anh đã chân chính ở mức đại võ sư. Chỉ một quyền đơn giản như thế cũng có thể tạo ra uy lực cấp đại võ sư, giả dụ như hắn dùng đến thần thông khác trong trạng thái cự nhân này, sức phá hoại đó sẽ còn lớn đến mức nào?, thực lực của Liêu Kiến Anh hiện tại chỉ sợ không có ai trong cổ sơn chiến trường đủ sức làm đối thủ của hắn, cái danh đệ nhất cường giả trong kỳ tuyễn trạch này không phải là Liêu Kiến Anh hắn tự phong. Chỉ thấy thế cục lần này đúng là chỉ có một chiều, Liêu Kiến Anh quyền đấm cước đá, cả bốn cao thủ khác ở dưới ngoài bị động phòng bị thì chẳng còn đường nào khác, Nhược Mộng có giới vực sơ hình thực lực có thể coi như là đại võ sư sơ tầng, nhưng Liêu Kiến Anh hiện tại đã ở đẳng cấp đại võ sư trung tầng, hơn nhau một tiểu cảnh giới, hơn nữa chất lượng tu luyện giữa hai bên lại không có quá nhiều chênh lệch, trận chiến này đám Nhược Mộng phải làm gì mới xoay chuyển tình thế nổi đây?. Giới vực của Nhược Mộng chỉ có bán kính vỏn vẹn một trượng, đem đối phó một người bình thường còn được, gặp cự nhân như Liêu Kiến Anh giới vực bao phủ được nửa thân dưới của hắn liền không có mấy tác dụng, bốn người bọn Nhược Mộng nấp trong giới vực, tận dụng ưu thế tăng ích của giới vực để làm suy yếu công kích của Liêu Kiến Anh, chật vật chống đỡ qua từng đòn công kích tình hình có thể coi là hữu kinh vô hiễm. Bất quá Liêu Kiến Anh ra tay ngày càng mạnh, nếu không làm được điều gì khác bại cuộc của đám Nhược Mộng chỉ sợ là sẽ sớm đến, Nhược Mộng từ nãy đến giờ đã nghĩ ra rất nhiều đối sách, nhưng đa phần đều không dùng được, hiện tại tinh thần lực của nàng chỉ còn khoảng bốn thành, nếu ban nãy không dùng mất một nửa tinh thần lực để gia trì cấm chế bảo vệ đám Túc Chi, thì hiện tại mạo hiễm dùng đến ma pháp cực độ nguy hiễm kia, thế trận của ván cờ này có thể sẽ đổi chiều. Tiếc là chuyện đợi không ai tính được tất thảy, giả dụ như trong đội hình này có ai đó xuất được công kích cấp đại võ sư, nói không chừng một cánh cửa khác lại có thể mở ra, nhưng tiếc là kẻ duy nhất trong hội làm được điều đó lại không có ở đây. Hiện tại thứ duy nhất mà Nhược Mộng nàng có thể nghĩ đến chính là cố cầm cự càng lâu càng tốt, chỉ cần cố thêm một khắc thì khả năng chiến thắng của phe nàng càng cao. Bất quá Liêu Kiến Anh không thích như thế sau một khắc điên cuồng công kích không hiệu quả, hắn đã hơi nóng máu rồi, hiện tại tin tức Hàn Thiên sắp về đến hắn cũng đã biết, thời gian có thể trì trệ được hắn cũng đã dùng rồi, nếu hiện tại còn không sớm kết thúc đám Nhược Mộng, đợi lúc Hàn Thiên về tới khó khăn mà thần vương hội gặp phải chỉ sợ không thể dùng vài từ là có thể miêu tả được. Khẽ gầm vang một tiếng, tay phải của Liêu Kiến Anh đã hóa thành chiến rìu, tuyệt thế thần thông khai sơn phủ đã được hắn dùng đến, chém ngang mặt đất một cái, toàn bộ bốn người đám Nhược Mộng liền phải nhảy lên cao để tránh né, Liêu Kiến Anh chỉ chờ có thế quyền trái đấm thẳng vào bốn kẻ đang lơ lững trên không kia. Phạm vi quyền đầu của Liêu Kiến Anh cực rộng, cả bốn người đám Nhược Mộng chỉ có mỗi mình nàng là sở hữu khả năng phi hành dễ dàng, lúc này nếu Nhược Mộng di chuyển để thoát thân ba người còn lại tất trúng đòn, với uy lực công kích của Liêu Kiến Anh hiện tại, dù chỉ trúng một đòn cũng có thể khiến đám Triệu Hưng gục ngay tức khắc. Trong phút cấp bách Nhược Mộng chỉ có thể dùng ma pháp cấp tuyệt thế để đối chọi lại, thật gấp rút Nhược Mộng nói lớn. -chuẫn bị phản công, ta sẽ giữ chân hắn trong hai nhịp thở cho các vị. Nhược Mộng vừa dứt lời, hàng loạt dây leo với đường kính thân hơn nửa trượng đã nhanh chóng mọc lên từ sau lưng nàng, mấy chục sợi cự mộc bằng một tốc độ thần kỳ quây lấy Liêu Kiến Anh, quyền trái của hắn vừa giáng xuống đầu Ngô Thiện liền đã bị vô số dây leo hợp sức chặn lại. Liêu Kiến Anh trong trạng thái cự nhân là mục tiêu vô cùng dễ công kích, vô vàn luồn dây leo quấn chặc lấy thân hắn, Liêu Kiến Anh nhất thời liền bị quây bất động một chổ, đám Ngô Thiện A Liên lẫn Triệu Hưng được Nhược Mộng cảnh báo từ trước lúc này liền đồng loạt phản công. Triệu Hưng nhảy lên cao gần năm trượng, sức lực toàn thân dồn hết vào một đòn, ngay cả bàn tay của hắn cũng ánh lên ngân khí rồi, chân nguyên lực ngân sắc, Triệu Hưng ngày sau tất đạt được ngân thể biến thân hệt như Liêu Kiến Anh. Chỉ thấy Triệu Hưng toàn lực tung một quyền thẳng vào mục tiêu là thiên linh cái của Liêu Kiến Anh, quyền vừa xuất một cự hình quyền thủ tạo thành từ ngân khí đã được phát xuống với uy thế cực kỳ lăng lệ, chiêu thức này có lẽ là công kích mạnh nhất của Triệu Hưng ở thời điểm hiện tại. Liêu Kiến Anh bị dây leo trói chân trong nhất thời vẫn chưa thể thoát thân được, mắt thấy quyền thủ cự đại đang hướng thẳng vào đầu mình mà đến, trong mắt hắn đầy vẻ miệt thị và khinh rẻ. ầm một tiếng lớn quyền kình cự đại của Triệu Hưng đã đánh trúng trán của Liêu Kiến Anh, xung động cực lớn làm cự nhân như Liêu Kiến Anh cũng phải ngã ngữa ra sau, Ngô Thiện đã sớm chuẩn bị từ trước một chưởng toàn lực của hắn đã mau chóng bồi vào giữa trán Liêu Kiến Anh thêm một đòn.
Lại một tiếng vang trầm đục cực lớn cất lên, cổ Liêu Kiến Anh lúc này gần như đã vuông góc với thân mình hắn, bất quá A Liên vẫn không bỏ qua, song cước đạp xuống đã trực tiếp khiến cho thủ cấp của Liêu Kiến Anh bật hẳn về sau trông cực kỳ kinh dị. Liên hoàn phản kích đã khiến Liêu Kiến Anh nhận tổn thương cực lớn chưa rõ sống chết, thế nhưng luyện thể giả sức hồi phục kinh người, dù phần cổ đã bị đánh gãy hoàn toàn thì cũng không thể giết được họ, Nhược Mộng biết điều đó, một câu chú ngữ vang lên, từ dưới phần gốc của dây leo băng phong nhanh chóng lan lên trên. Chỉ trong chưa tới một nhịp thở, toàn bộ thân hình của Liêu Kiến Anh với cái cổ bị bật ngược ra sau đã đông thành tượng đá, cảnh tượng hãi hùng làm đám người của thần vương hội không khỏi hoan mang cực độ. Trong lúc mọi người nghĩ rằng Liêu Kiến Anh đã bại thì hắn lại chứng minh cho tất cả thấy, tại sao luyện thể giả lại là thứ khiến cả thiên hạ phải kinh sợ, chỉ thấy toàn thân Liêu Kiến Anh bốc lên ngân khí, lớp băng bao quanh thân hắn trước áp lực quá lớn bên trong phát ra dần nứt vỡ. Chỉ trong chưa đầy hai cái chớp mắt, Liêu Kiến Anh đã thoát ra khỏi lớp băng phong ấn, liền sau đó cánh tay phải của hắn khẽ động lưỡi chiến phủ đã mau chóng cắt phăng toàn bộ dây leo quấn quanh người. Trước con mắt bàng hoàng của tất cả, đầu Liêu Kiến Anh tự động thẳng lại một cách cực kỳ nhanh chóng hệt như chưa từng bị đánh cong đi vậy, hắn cười đầy điên cuồng giọng cũng điên cuồng không kém nói. -các ngươi đã thành công khiến ta nổi giận rồi đấy!, tiếp theo đây dù cho có thành phế nhân cả bọn cũng đừng trách ta. Vừa dứt lời cự phủ bên tay phải của Liêu Kiến Anh đã chém xuống, mục tiêu chính là A Liên lúc này vẫn còn cách hắn tầm mười trượng, những tưởng cự phủ kia sẽ không thể với tới chổ A Liên, nào ngờ khí lưu từ phát bổ của Liêu Kiến Anh đã nhanh như điện xẹt hướng thẳng đến chổ nàng đang đứng. Biến cố quá bất ngờ cộng thêm việc mới dùng đến tuyệt thế thần thông làm tinh thần lực của Nhược Mộng có chút không trụ nổi, vậy nên Nhược Mộng đã không kịp dùng ma pháp cứu lấy A Liên như các lần khác, trong phút chốc A Liên đã rơi vào tình thế cực kỳ nguy cấp. Thân thể nàng yếu hơn đám Triệu Hưng, thực lực lại mới chỉ võ sư cao tầng, nếu trúng phải luồn khí kình sắc lẻm kia, chỉ sợ tính mạng sẽ khó bảo toàn, trong phút giây sinh tử quan đầu bất ngờ có hai đạo thân ảnh lao lên trước đứng chắn cho A Liên. ầm một tiếng ba thân ảnh bị đánh văng hơn mười trượng ngã lăn dưới nền đá núi, nhìn kỹ lại hai người vừa chắn đòn thay cho A Liên chính là Triệu Hưng cùng với Ngô Thiện, lúc này hai cánh tay của bọn họ đều đã bị khí kình cắt nát bét, cơ nhục mất hết chỉ còn lại xương trắng, thảm cảnh tàn khốc đến mức không nở nhìn. A Liên bị thương nhẹ hơn chỉ là chịu chút chấn động do xung lực từ thân thể của hai người kia va phải, bất quá tuy nói nhẹ nhưng lục phủ ngũ tạng cũng đã bị chấn động khá mạnh, nhìn thấy thảm cảnh của người đồng đội, A Liên đã không nhịn được phun ra một ngụm huyết dịch, rồi lo lắng phủ phục trên người đám Triệu Hưng loay hoay cầm máu cho họ. Liêu Kiến Anh nhìn thấy cảnh này trong mắt liền hiện lên nét hả hê, thân thể nhanh chóng dịch chuyển một phủ nữa đã nhanh chóng chém xuống mục tiêu cuối cùng là Nhược Mộng, một đòn vừa nhanh vừa mạnh ở đẳng cấp đại võ sư trung tầng, Nhược Mộng lần này chỉ sợ khó bảo toàn. Tốc độ của Liêu Kiến Anh hiện quá nhanh lúc này cho dù có muốn chạy cũng không thể chạy thoát, Nhược Mộng trước một đòn cực mạnh từ tuyệt thế thần thông của Liêu Kiến Anh, ngoài dồn hết sức phòng ngự thì cũng không còn cách nào khác. Liên tục mười lớp tường băng mỗi lớp dày gần sáu thước nhanh chóng hình thành trước mắt Nhược Mộng, lại thêm một lớp lam chướng hộ thân được nàng kích hoạt quanh thân, phòng ngự này có thể coi là mạnh nhất mà Nhược Mộng nàng có thể thi triển ra được rồi. Bất quá tuyệt thế thần thông bá đạo tuyệt luân, khai sơn phủ tên như ý nghĩa, đây chính là thần thông đến núi còn có thể chẻ đôi, một vài phòng ngự dưới đẳng cấp của kẻ thi triển ra thần thông này căn bản không thể ngăn nổi nó. Chỉ thấy chiến phủ do cánh tay của Liêu Kiến Anh tạo ra hệt như thiên thạch rơi xuống, băng tường do Nhược Mộng tạo ra trước uy thế của nó chỉ có thể liên tiếp vỡ vụn, mười lớp phòng ngự chỉ cản trở được uy thế kia trong phút chốc, trước sức mạnh quá lớn các lớp băng lũy ấy chỉ có thể vô lực vỡ vụn trước ánh mắt kinh hoàn của đám người của hiệp minh hội ở bên ngoài lẫn trong sơn động. Mười lớp băng lũy vỡ đi chỉ có thể làm giảm uy lực của chiến phủ kia ngót hai thành, uy thế còn lại vẫn là không thể ngăn nổi, chỉ thấy khí lưu từ chiến phủ chạm phải lam thuẫn hộ thân của Nhược Mộng rồi thoáng khựng lại, nhưng rồi rắc một tiếng lớp phòng ngự cuối cùng rốt cuộc cũng không trụ nổi dưới áp lực quá lớn mà chiến phủ tạo ra. Không biết Nhược Mộng hiện tại đang nghĩ gì, nhưng trước lưỡi chiến phủ đầy chết chóc kia nàng vẫn không chút sợ hãi, vẫn không có ý định hủy đi ngọc giản của mình để chạy thoát, tuy pháp trượng của nàng chắc chắn nhưng trước uy lực của một phủ kinh thiên kia liệu nó có thể khiến cho Nhược Mộng nàng thoát được số phận đen tối?. Không ai dám nói trước điều đó, chỉ là trong tích tắc lúc cự phủ sắp chém xuống Nhược Mộng, một đạo kiếm khí ngang trời đã cắt qua đỉnh núi đánh thẳng vào cự phủ của Liêu Kiến Anh, ầm một tiếng lớn làm rung chuyển cả đỉnh núi, khói bụi cùng đất đá bắn lên đầy trời, tình hình sống chết của Nhược Mộng hiện tại đám người quan khán đã không thể nắm được rõ ràng. Chỉ thấy sau khi khói bụi tan đi bên cạnh chổ Nhược Mộng đang đứng đã có một vết nứt dài, tuy nhiên nàng vẫn không bị làm sao cả, một đòn vừa rồi của Liêu Kiến Anh rốt cuộc cũng đã bị chặn đứng, bất quá thứ khiến người ta chú ý nhất không phải là điều đó. Trước mắt Liêu Kiến Anh, trước mắt Nhược Mộng một thiếu niên uy vũ tay cầm thiết côn đã xuất hiện, hắn là kẻ đã chặn đi công kích vừa rồi của Liêu Kiến Anh để cứu lấy Nhược Mộng, nhưng chuyện đó chỉ là thứ yếu, trên tất cả hắn rốt cuộc cũng trở về kịp, người mà toàn thể hiệp minh hội chờ đợi rốt cuộc cũng trở về, Hàn Thiên rốt cuộc đã trở về!!!. Bằng ánh mắt lạnh tanh như băng sơn Hàn Thiên hướng thẳng vào thân ảnh khổng lồ của Liêu Kiến Anh ở trước mắt, dung mạo không chút lo sợ nói -ngày hôm nay thần vương hội của các ngươi nhất định bị diệt!!!.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]