Chương trước
Chương sau


Trong đại sảnh dịch trạm.
Hàn Thiên bối rối nhìn vào đôi mắt to của Hồng Yến Linh lúc này đang dáng sát vào mặt hắn, hắn hiện tại có cảm giác như bản thân đang là phạm nhân bị quan binh thẩm vấn vậy, khẽ cười cười một cái hắn đính chính thêm một lần nữa.
-ta đã nói đến ba lần rồi mà cô vẫn không tin sao?, ta chỉ tình cờ gặp Nhược Mộng tiểu thư ở ngoại ô thành bắc thôi, chúng ta không hề hẹn gặp trước hay ta nhờ cô ấy trợ giúp ngay từ đầu gì cả, tất thảy đều là TÌNH CỜ cô hiểu không???.
Hồng Yến Linh chu miệng bộ dáng đầy nghi hoặc nói.
-thế sao ngươi còn trở về đây với cô ta? Ngươi xem cô ta đi ! tự nhiên như ở nhà, có giống như mới gặp ngươi một hai lần không?
Nói đoạn nàng lại chỉ tay về phía Nhược Mộng ở bàn đối diện đang ung dung nhâm nhi một tách trà nóng, quả thực biểu hiện của nàng và A Liên rất giống người quen lâu năm đang đợi gặp bằng hữu vậy.
Hàn Thiên trước cảnh này liền dở khóc dở cười, hắn đã hứa giúp hai người họ rồi mà sao họ lại thiếu tin tưởng hắn đến mức lúc nào cũng bám theo kè kè sau lưng hắn vậy?, chủ tử hai người Nhược Mộng làm như thế tiếp sau đây Hàn Thiên hắn phải ngỏ lời nhờ sự trợ giúp của đám Liễu Duệ như thế nào đây?
Trù trừ một chút Hàn Thiên hướng đến Tiểu Dao lúc này vẫn còn đang lo lắng nấp trong lòng mẫu thân nói.
-Này Tiểu Dao muội nói giúp Hàn đại ca một câu công bằng xem, sự tình khi đó rốt cuộc là như thế nào?
Tiểu Dao còn nhỏ tuổi nên củng chẳng biết lựa lời để nói, suy nghĩ một chút nàng liền nhớ gì nói đó.
-khi ấy lúc Tiểu Dao tĩnh dậy đã thấy Hàn đại ca cùng hai vị tỷ tỷ kia đi chung với nhau rồi, họ còn khống chế được tên thích khách đã bắt cóc Tiểu Dao nhưng không biết vì sao sau khi họ bàn bạc điều gì đó thì đã thả hắn đi mất rồi.
Lần này thì Hàn Thiên hắn có biết thuật phân thân cũng chẳng cãi cho sạch tội được, muôn ngàn ánh mắt hoài nghi đang hướng về phía hắn thậm chí cả đám bạn hữu của hắn cũng không ngoại lệ, Mã Bính lúc này liền lên tiếng giúp Hàn Thiên.
-Hàn huynh đệ rốt cuộc là sau khi cậu cứu được Tiểu Dao thì đã xảy ra chuyện gì vậy? tại sao đã bắt được thủ phạm rồi lại thả cho hắn đi?.

Hàn Thiên lúc này đành phải tường thuật mọi chuyện mà hắn biết cho đám Trình trưởng quỹ được tường tận, từ chuyện du hồ bang không biết bị ai sai khiến cho người đến bắt cóc Tiểu Dao, cho đến chuyện kẻ cướp ngọc bội của Nhược Mộng cũng có dính líu đến bang hội này, rồi chuyện hắn bị tam đương gia của du hồ bang cầm chân, Nhược Mộng giúp hắn bắt giữ Thi Đồng cứu được Tiểu Dao, đến cả chuyện hắn hứa giúp Nhược Mộng cướp lại ngọc bội, nhất nhất Hàn Thiên đều nói cho đám Trình trưởng quỹ biết.
Sau khi nắm rõ sự tình bọn họ đã tạm không còn gúc mắt nào lớn, riêng Hồng Yến Linh dường như vẫn khó chịu chuyện ban sáng nên lạnh nhạt nói.
-chỉ có một viên ngọc bội cũng không giữ được?, bây giờ còn phiền đến người khác phải cướp lại giúp, cứ trực tiếp bỏ đi rồi mua một viên khác không phải hết chuyện rồi sao?
A Liên nghe Hồng Yến Linh nói móc hai người họ thì liền tức giận quát.
-cô nghĩ là thứ gì cũng có thể mua lại được sao?, viên ngọc đó cô không mua nổi đâu.
Hồng Yến Linh lại định nổi đóa rồi cãi nhau với A Liên tiếp thì Hàn Thiên bất ngờ lên tiếng.
-không cần nói nhiều nữa, ta đã hứa giúp Nhược Mộng cướp lại ngọc bội thì chính là như thế, vụ việc lần này sẽ chỉ có ta và tiểu kim thực hiện, Hồng Yến Linh cô sẽ không cần phải nhúng tay vào, hơn nữa dù không có chuyện này ta cũng sẽ tìm cách tính sổ với du hồ bang mà thôi, ta muốn biết là kẻ nào đã sai khiến chúng làm việc này.
Trình trưởng quỹ tính tình ôn hòa, con gái đã được cứu lại thì theo lẽ thường ông sẽ bỏ qua chuyện này không truy cứu nữa, dù sao bản thân ông cũng chẳng ở lại chiêu môn thành lâu, sau chuyến đi này thì ông sẽ lại trở về thiên an thành làm một trưởng chi nhánh nho nhỏ không hơn thua với đời, vậy nên chuyện có truy cứu đến cùng hay không với ông cũng không quan trọng nữa, bất quá lần này Hàn Thiên có ý muốn điều tra đến cùng thì ông cũng chẳng tiện cấm cản hắn chỉ có thể nhắc nhở vài câu.
-Hàn Tiểu huynh đệ những trưởng quỹ như Trình Bá Châu ta là đại biểu cho toàn bộ diện mạo của vạn bảo lầu, mà ở đây lại chính là chiêu môn quận thành một nơi đất lạ quê người, chúng ta nếu chỉ có lời nói không thì cũng chẳng thể minh chứng cho hành động của mình là đúng trong mắt quan binh được, vậy nên những chuyện như báo thù điều tra chân tướng này ta không thể tùy tiện mà nhúng tay vào, lần này cậu đến du hồ bang đó thứ lỗi ta không thể cho người hỗ trợ cậu được, mọi việc đều phải để những thanh niên như các cậu tự ra tay thôi, bất quá chỉ cần cậu muốn có bất kỳ sự trợ giúp về tài chính nào thì cứ đừng ngại mở lời, cậu đã cứu lại được Tiểu Dao và tránh cho ta gặp phải một tình huống khó xử cho dù dốc hết túi ta cũng sẽ giúp đỡ các cậu trừng trị đám người đó.
Hàn Thiên cũng hiểu nổi khổ tâm của Trình trưởng quỹ, chỉ cần là người có chổ đứng nhất định thì không thể cứ nghĩ cho lợi ích của bản thân, có những chuyện dù muốn cũng không thể làm được, xo với như thế thì sống như một tên tiểu tốt vô danh thích làm gì liền làm cái đó như bấy giờ còn thống khoái hơn nhiều, Hàn Thiên vốn cũng chẳng mong sẽ được Trình trưởng quỹ hỗ trợ gì cả, vậy nên trước ý tốt của ông hắn chỉ vòng tay nói.
-đa tạ ý tốt của Trình trưởng quỹ bất quá chuyện này là tự do ý nguyện của ta muốn làm như thế, du hồ bang này làm nhiều chuyện phi pháp chúng ta không biết thì chớ một khi đã biết thì phải ra tay trừng trị huống hồ chúng đã chân chính động đến người bên ta, không dạy cho chúng một bài học ta thật không cam tâm.
Hồng Yến Linh lại hừ mũi một cái nói.

-chẳng qua là ngươi đang hợp thức hóa chuyện trợ giúp Nhược Mộng kia mà thôi, còn nói như ngươi nghĩa hiệp ghét ác như thù ấy.
Hàn Thiên quả thực muốn giúp Nhược Mộng, nhưng cứ cho là hắn đang tự hợp thức hóa hành động của hắn đi vậy thì cũng chỉ là do tự hắn ngu ngốc, chẳng biết Hồng Yến Linh tại sao đối với việc này cứ mãi canh cánh trong lòng rồi nhắc đi nhắc lại hoài nữa, hơi mất kiên nhẫn Hàn Thiên nói.
-ta cũng chẳng phải là mở miệng xin cô giúp ta, chuyện này dù mọi người không giúp thì ta cũng sẽ tự ra tay, một cái tiểu bang nho nhỏ cùng một tên đương gia thực lực đại võ sư ta vẫn chưa coi vào mắt, chuyện này ta đã quyết rồi một canh giờ sau ta và Nhược Mộng cùng A Liên sẽ xuất phát, ai muốn giúp ta thì chờ ở trước cửa dịch trạm.
Nói đoạn Hàn Thiên liền lầm lũi về phòng để mặt Hồng Yến Linh ở lại đại sảnh phùng mang trợn má định nói thêm gì đó.
Hàn Thiên hắn đi rồi hai người Nhược Mộng cũng không ở lại đó nữa mà chầm chậm về phòng, bất ngờ thế nào phòng của Hàn Thiên hắn cùng phòng của hai nàng lại kế bên nhau, Hồng Yến Linh thấy vậy càng thêm tức tối đến trước cửa phòng Hàn Thiên chửi mắng gần nửa canh giờ.
Thời gian cũng đã đến Hàn Thiên mở cửa bước ra thì đã thấy đám bằng hữu của hắn đều có mặt đông đủ ở trước phòng hắn rồi, thấy cảnh này Hàn Thiên cũng không khỏi có chút bất ngờ nói.
-đây không phải là đi du ngoạn ngắm cảnh mà là là đi phá hang ổ của sơn tặc đấy, không cẩn thận có thể bị thương mất mạng như chơi, các người nghĩ kỹ chưa vậy?
Hồng Yến Linh trên mặt vẫn còn nét tức giận nói.
-ngươi cũng biết thế à?, cô ta chỉ là một người đến cả mặt ngươi cũng chưa thấy, sao lại quan tâm đến cô ta như thế làm gì? Cô ta giúp ngươi cứu Tiểu Dao thì món nợ đó phải tính lên Trình trưởng quỹ chứ ngươi thì có liên quan gì? Ngươi tại sao luôn cứ tự mua việc cho bản thân vậy?, luôn khiến cho những bằng hữu như chúng ta không thể yên tâm được!?.
Hàn Thiên lại cười rạng rỡ nói.
-ai biết được chứ? Có lẽ tại vì ta đã chẳng còn người nào quan trọng đến mức khiến ta sẵn sàng bỏ mặc hết mọi thứ trên thế gian này nữa, nên đối với ta ai ai cũng quan trọng cả, sống vì bản thân rất dễ nhưng chả hiểu sao ta đã thử rất nhiều lần nhưng vẫn chẳng làm được.

Dừng một chút Hàn Thiên lại nhìn đám Hồng Yến Linh rồi nói tiếp.
-mà chẳng lẽ mọi người định ăn mặc như thế này để hành sự thật à?.
Đám Hồng Yến Linh trước giờ quả thực cũng chưa từng làm qua chuyện mờ ám nào cả, nếu ngày xưa đánh cướp thì bọn họ đều đánh giữa thanh thiên bạch nhật chứ có phải như thích khách thích làm ra hành tung mờ ám bao giờ đâu, Vậy nên nghe Hàn Thiên nói cả đám đều ngớ người ra trong chốc lát.
Lúc này Nhược Mộng cùng A Liên bất chợt mở cửa phòng bước ra, bọn họ đều đã thay đổi y phục cả, A Liên bận một bộ y phục dạ hành đen từ đầu đến chân, còn Nhược Mộng thì mặc một chiếc áo dài đen bằng lụa mịn, mạng che mặt bằng lụa trắng cũng thay bằng diện sa màu đen mái tóc dài cũng đã được tết bím gọn gàng phía sau.
Nhìn y phục của hai người này đám Hồng Yến Linh mới hiểu đổi y phục theo lời Hàn Thiên nói là như thế nào, đám người bọn họ hiện tại nữ nhân thì mặc váy gấm hoa lệ, nam nhân thì mặc chính trang cầu kỳ rực rỡ màu sắc, kiểu này mà đi ám toán doanh trại của địch nhân còn chưa đến gần đã bị quân lính canh phòng của kẻ địch phát hiện cả rồi.
Cả bọn ai nấy đều lục tục chạy về phòng thay đổi y phục tối màu, sau khi họ trở lại kiểm điểm lại quân số thì thật không ngờ lực lượng hiện tại mà họ có cũng chẳng thua một tiểu đội quân tinh nhuệ của hoàng thất là mấy, mười người cùng một con yêu thú, ba người có thực lực tiệm cận đại võ sư một người có thực lực võ sư, những người còn lại đều có thực lực từ võ sĩ trung tầng trở lên, hơn nữa chức nghiệp đa dạng vô kể, từ ma pháp sư, võ giả, rồi luyện thể giả, thậm chí còn có cả tu tiên giả điều khiển khôi lỗi cùng yêu thú có khả năng phi hành, đội hình kiểu này nếu trong chiến tranh đã có thể có đủ năng lực để được cữ đi đánh chiếm một tòa thành không nhỏ như thiên an thành rồi.
Đám Hàn Thiên âm thầm đi ra ngoài đường lớn sau đó tìm một nơi khuất người cùng nhau tụ hội, lúc này trừ những người có thực lực trên võ sư thì còn lại đều không có khả năng phi hành, Hàn Thiên đề nghị hắn cùng hai người Nhược Mộng sẽ đi trước thám thính tình hình những người còn lại sẽ được tiểu kim đưa theo sau.
Tính toán như thế đã là tiện nhất rồi vậy nên trong đoàn cũng chả ai phản đối, tiểu kim được Hàn Thiên dụ dỗ nói sẽ đưa nó đi ăn cướp một chuyến, thì liền hưng phấn hơn hẳn, quyết định sẽ cho đám Liễu Duệ ngồi lên lưng để nó đưa đi.
Tiểu kim lắc mình một cái thì liền đã hóa thành một đầu kim long thần dũng dài gần ba trượng, đám Nhược Mộng cùng A Liên chính là lần đầu nhìn thấy yêu thú có khả năng biến hình như thế nội tâm không khỏi kinh ngạc vô cùng, hướng về tiểu kim long nhìn vô cùng kỹ lưỡng còn luôn mồm hỏi Hàn Thiên đủ thứ chuyện về tiểu kim long.
Thấy Nhược Mộng dường như rất quan tâm đến tiểu kim Hàn Thiên cũng không khỏi nghĩ nhiều một chút, sự bất phàm của tiểu kim long ngoài Hàn Thiên hắn ra thì trong đám Hồng Yến Linh đều chẳng ai nhận ra, vậy mà Nhược Mộng vừa nhìn một cái liền đã biết tiểu kim long không hề tầm thường, chuyện này chỉ có thể lý giải bằng việc một là nàng ta biết đến thần long trong truyền thuyết, hai là nàng ta sở hữu kiến thức cực kỳ uyên thâm có thể phân biệt phẩm giai của nhiều loài yêu thú.
Cơ mà vì lý do nào đi nữa thì lúc này nói về chuyện của tiểu kim long quả thực là không thích hợp, vậy nên Hàn Thiên chỉ nói là hắn tình cờ nhặt được tiểu kim trong yêu linh sơn mạch, tiểu kim long đi theo hắn ngoài ăn với ngủ thì chỉ giỏi làm mấy chuyện như đánh nhau hay phá hoại các thứ còn lại cũng chẳng được tích sự gì, để nuôi nó lớn đến thế này Hàn Thiên hắn đã tốn ngót mấy trăm viên nội đan yêu thú cùng một đống đồ ăn linh tinh khác rồi, vậy nên hắn khuyên Nhược Mộng tốt nhất đừng để ý đến loại rồng hay trở chứng này mà làm gì.
Tiểu kim long vừa được người biết nhìn hàng coi trọng một chút liền bị Hàn Thiên dìm cho không thấy bầu trời lúc này liền trở chứng phun lửa đốt hắn, Hàn Thiên vừa tránh né vừa kêu khổ.
-đấy cô thấy không ? vừa nói phạm đến nó thì nó liền động thủ, ta khuyên cô tốt nhất nên tìm chó hay mèo gì đó mà nuôi, động đến giống loài của tên gia hỏa này chẳng được ích lợi gì đâu.

Cả đám Nhược Mộng cùng Liễu Duệ được một trận cười khoái chí, trước khi hành sự lên dây cót tinh thần cho mọi người một chút cũng là chuyện nên làm, sau khi thấy thời cơ đã đến Hàn Thiên cùng Nhược Mộng và A Liên bắt đầu khởi hành trước, tiểu kim long cũng chở mọi người chầm chậm theo sau, trong đêm tối tại chiêu môn thành có một đám người mặt trang phục dạ hành đang âm thầm đi làm chuyện xấu.
Bay hết ba mươi dặm đường đám ngươi Hàn Tiên rốt cuộc cũng đến được bìa rừng ở ngoại vi khu vực phía tây bắc trong chiêu môn thành, may mắn thay Thi Đồng vẫn còn ở đó chờ bọn hắn, điều này nói lên sự tình của mẹ hắn có lẽ cũng chưa đến mức quá nguy ngập.
Thấy đám Hàn Thiên mang theo rất nhiều người đến nét mặt Thi Đồng liền thoáng nét vui mừng, hắn đang đứng trước cơ hội có thể giải thoát cho bản thân và mẫu thân hắn.
ở ven rừng Thi Đồng tường thuật toàn bộ những gì mà hắn biết cho đám Hàn Thiên, cả bọn tại đó lên kế hoạch kỹ lưỡng rồi bắt đầu hành động, nhờ có nội gián là Thi Đồng dẫn đường nên đám Hàn Thiên không hề gặp chút khó khăn đã vượt qua được từng tầng phòng tuyến của du hồ bang.
Do vẫn chưa tin tưởng Thi Đồng hoàn toàn nên Hàn Thiên buộc hắn chỉ rõ vị trí từng trạm gác của du hồ bang, sau đó cho nhóm người của hắn bao vây bắt giữ rồi khống chế toàn bộ những tên thủ hạ của du hồ bang ở vòng ngoài, lần hành động này bọn họ cần phải làm thật triệt để thật dứt khoát và không để lộ dấu vết nào cả.
Khu vực phía tây bắc chiêu môn thành này không hề phồn hoa như ở khu thành bắc, dân cư ở đây thưa thớt và sống nghèo khổ hơn, dù đang trong dịp lễ hội lớn nhưng đa số người dân đều đến các khu vực khác để dự hội, cho dù có ở tại khu tây bắc này thì cũng ru rú ở trong nhà, lối sống thầm lặng và có phần tăm tối ở khu tây bắc này vừa hay lại là nơi thích hợp để những bang phải giang hồ kiếm sống bằng những việc phi pháp như bắt cóc tống tiền thu phí hoạt động âm thầm tồn tại.
Tổng bộ của du hồ bang nằm trên một gò đất cao cách nơi mà dân thường sinh sống tầm mười dặm, nơi này được xây dựng chủ yếu từ đá và gỗ với lối kiến trúc đơn giản hệt như một doanh trại của sơn tặc, ban đêm cũng chính là lúc những thành viên trong bang nghĩ ngơi hưởng lạc, phần lớn thành viên cộm cáng trong du hồ bang lúc này đều đang tụ tập thành các nhóm nhỏ để nhậu nhẹt tiệc tùng, số khác tập trung ở khu đất trống trước đại bản doanh để chơi đấu vật, nhìn chung quan cảnh của cái tổng bộ du hồ bang này chẳng khác gì một cái trại sơn tặc thông thường, đám người du hủ du thực này suốt ngày ngoài hà hiếp dân thường cùng các tu sĩ thân cô thế cô thì cũng chỉ biết cướp phá cùng bắt cóc buôn người, đám ô hợp này dù cho hôm nay có bị diệt sạch chắc cũng chẳng có ai tiếc.
Do phần lớn những thành viên có bối phận đều đã tụ tập ở tại tổng bộ này, nên những kẻ được phân công canh gác bên ngoài đều là những tên tiểu tốt thực lực chủ yếu là võ giả giai, đám Hàn Thiên được Thi Đồng chỉ điểm không hề khó khăn đã khống chế được tất cả những tên tiểu tốt đang canh gác bên ngoài, tổng cộng bắt được khoảng năm mươi tên lâu la có thực lực võ giả giai.
Sau khi phòng tuyến đều đã bị hạ, đám người Hàn Thiên liền chầm chậm tiếp cận tổng bộ của du hồ bang trên gò đất, do khoảng không xung quanh khá trống trãi nên Hàn Thiên không dám trực tiếp tấn công, bọn hắn tuy toàn là hảo thủ có thực lực vô cùng khá nhưng dù sao kẻ địch vẫn rất đông, theo lời của Thi Đồng thì ở trong tổng bộ số võ sĩ giai lên tới bảy tam mươi tên, số võ sĩ đạt đến cao tầng cũng có khoảng mười tên, một lực lực lượng như thế nếu muốn dễ dàng đánh bại thì chính là chuyện không thể.
Hàn Thiên suy tính một chút liền ra lệnh cho Túc Chi điều khiển khôi lỗi tiếp cận đến gần trận doanh của địch rồi đốt lên một loại hương đặc biệt gọi là tán khí hương, đây là loại thuốc mà Hàn Thiên hắn phải bỏ gần trăm linh thạch để mua được trong một cửa hàng dược lúc hắn cùng Nhược Mộng trở về dịch trạm, từ lúc quyết định tấng công tổng bộ của du hồ bang Hàn Thiên hắn đã lên sẵn kế hoạch này, tán khí hương không phải là loại thuốc gì quá cao siêu nhưng mà để đối phó với võ giả lẫn võ sĩ trong tổng bộ của du hồ bang thì cũng đủ rồi, võ giả chỉ cần hít phải hương này trong vòng một canh giờ thì toàn thân đấu khí đều không thể vận dụng được, còn võ sĩ hít phải thì thực lực cũng bị giảm mất một nửa.
Khôi lỗi của túc chi nhỏ bé như một con chuột thông thường, mười mấy con khôi lỗi với nhân dạng tinh xảo đem theo trên mình từng khối từng khối tán khí hương men theo những bụi cỏ thấp để tiếp cận tổng bộ của du hồ bang, sau khi thành công tiếp cận bọn chúng liền chậm rãi đốt hương rồi âm thầm trở về bên Túc Chi.
Khói từ tán khí hương len lõi theo gió tràn vào trong tổng bộ của du hồ bang, đám Hàn Thiên chờ đợi ngót một canh giờ đến khi đã chắc chắn toàn bộ những nhân vật cộm cán của du hồ bang đều đã hít phải tán khí hương thì lúc này cả đám liền đồng loạt xông lên tấn công, mở màng cho một cuộc chiến mà đa số đám người ở du hồ bang cũng chả biết lý do.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.