Trời vẫn còn chưa sáng hẵn ánh trăng bàn bạc trên cao phũ từng tầng ánh sáng nhè nhẹ xuống thế gian,trên một ngọn đồi nhỏ ở ngoại vi Thiên An thành,Hàn Thiên chầm chậm rảo bước.
Ngọn đồi này thuộc quyền quảng hạc của Hồng Yến gia,bao đời nay đây đều là nơi chôn cất những người tiền bối có đóng góp lớn cho tộc Hồng Yến,ngọn đồi này chẳng cao mấy vỏn vẹn chừng trăm trượng ,trên đỉnh đồi diện tích đất bằng khoảng mấy trăm trượng vuông được phân làm hai khu riêng biệt,một khu vực chôn cất người của Hồng Yến gia nằm ở phía đông ngọn đồi,một khu vực chôn cất người có công lớn với tộc Hồng Yến nằm ở phía tây,hai khu vực ngăn cách nhau bởi một con đường đất nhỏ.
Hàn Thiên tiến đến khu phía tây, ở sường bên kia ngọn đồi có một ngôi mộ trông rất mới và được xây dựng một cách vô cùng cầu kỳ trang trọng,trên bia đá cao gần nửa trượng được chạm khắc một hàng chữ đỏ trông cực kỳ nổi bậc, “ người có đại ân với tộc Hồng Yến,Lý Thiên Vũ” bên phải lại có thêm một hàng chữ nhỏ hơn ghi “ ngoại hệ dược sư của tộc Hồng Yến mất ngày ba tháng hai năm ba ngàn năm trăm hai mươi tư theo lịch Đại Ninh đế quốc”.
Hàn Thiên đến trước ngôi mộ đó gương mặt hắn thoáng trầm tĩnh đến không còn biểu cảm nào khác,Hồi lâu sau hắn lấy trong huyền thiên giới ra vài món đồ lặt vặt,rồi lần lượt sắp xếp trước mộ.
Hàn Thiên đem ra hai cái chén nhỏ cùng một đóa hoa tươi rồi đặt cả lên bệ đá trước mộ,hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thien-ky/283984/chuong-77.html