Lúc Hoàng hôn vừa xuống thì Hàn Thiên rốt cuộc cũng tìm được nơi nghỉ chân ăn ý, hắn nhìn lên cây đại thụ khổng lồ trước mặt, đường kính của cây đại thụ này ít nhất cũng phải ba mươi người ôm tán lá cao vút vượt trội hơn cả cánh rừng này, nếu ngủ trên cây này chắc chắn Hàn Thiên sẽ khó mà bị thú dữ tấn công, tốn gần nửa canh giờ Hàn thiên mới leo lên tới tán cao nhất của cây đại thụ, thần kỳ là tiểu long nằm trên đầu hàn thiên vẫn không bị rớt xuống, nó nằm ở đó chắc như bị keo dáng vào vậy rung lắc thế nào cũng không rơi.
Hoàng Hôn ở thế giới này đặc biệt dài ,Hàn Thiên nhìn những áng mây đỏ bồng bềnh trên Thiên không kia mà lòng vẫn vơ suy nghĩ, mới chỉ sáng nay thôi hắn vẫn còn là người Hoa Hạ vậy mà đến chiều hắn đã là người ở một thế giới khác đầy kì lạ và Huyền bí thế đạo xoay vần thật khiến cho hắn phải cảm thán không thôi, hắn lại nhìn về phương Bắc, hướng đó có một ngọn núi thật Hùng Vĩ ẩn khuất trong những áng mây , hắn từng lên côn Luân Sơn độ cao của ngọn đại Sơn đó chẳng qua cũng chỉ thế này, ngọn núi kia rõ ràng cách Hàn thiên gần ngàn dặm vậy mà ở đây hắn vẫn thấy rõ như vậy điều đó chỉ có thể nói lên một điều đó là ngọn núi kia quá to lớn ,Hàn Thiên vừa ngắm nhìn phong cảnh vừa suy tính chuyện tương lai bất giác trời đã tối hẳn và Trăng cũng sắp lên.
Hàn Thiên bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thien-ky/279141/chuong-3.html