Lời của Đông Phương Thái Ngọc nói ra rất tự nhiên quyến rũ, thái độ cũng nhẹ nhàng bình tĩnh, thế nhưng rơi vào trong lỗ tai của Hàn Thiên và Nhược Mộng, thì lại chẳng khác gì sấm nổ.
Chỉ trong thoáng chốc, Hàn Thiên liền cảm thấy cần cổ của mình như thấp lại ba phần, tấm lưng thẳng tắp cũng quằng xuống đôi chút, khi liếc mắt thấy được nét lạnh lẽo tột độ trên mặt Nhược Mộng.
Đại sự sắp không xong rồi, linh cơ chợt động, Hàn Thiên nhanh chóng phũ quyết.
-yêu nữ cô đang nói cái quái gì vậy???, bảo ta song tu với cô?, yêu nữ cô buông thả phóng thoáng thì thôi chứ, nghĩ ta là loại người thế nào??? Lại vì tăng tiến tu vi mà chấp nhận chuyện vô lý như vậy???.
-chưa kể lời cô nói cũng chưa chắc là thật, đồng ý chuyện hoang đường này với cô, cô nói ta phải đối mặt với Nhược Mộng thế nào???.
-nếu đã như thế, ta thà ngừng tu luyện thể đạo, chuyên tu luyện khí đạo, một hai trăm năm sau vẫn có cơ hội đạt đến trình độ võ hoàng như thường.
Như đã sớm biết Hàn Thiên sẽ phản ứng như vậy, Đông Phương Thái Ngọc đối với biểu hiện kia, chỉ xua tay đáp.
-có lừa ngươi hay không???, cứ thử là biết, bằng như đại mỹ nhân Nhược Mộng đây thấy khó chịu, ta có thể để cô ấy dùng thử ngươi trước, không thì trong lúc chúng ta song tu, cô ấy có thể tham gia cùng cũng được.
-ta đối với nam hay nữ thì cũng đều cảm thấy hứng thú như nhau, nhất là đại mỹ nhân Nhược Mộng đây, chẳng hiểu vì sao, ta cứ có cảm giác vô cùng đặc biệt đối với cô.
-chắc là vì cô là nữ tử xinh đẹp nhất ta từng thấy, ngoài bản thân ra, cũng chỉ có cô khiến ta động tâm.
Thoáng dừng một chút, Đông Phương Thái Ngọc lại cười nhu mị nhìn Hàn Thiên tiếp.
-lại nói Hàn Thiên ngươi có diễm phúc bằng trời như thế lại không muốn nhận ư???, ngươi xem dáng vóc cùng mỹ mạo của ta, trên đời có ai hơn được???, ngay cả đại mỹ nhân bên cạnh ngươi, một số chổ trên người chưa chắc hấp dẫn được bằng ta đâu???.
-nói Hàn Thiên ngươi có phúc mà không biết hưởng, vậy còn hơi nhẹ đấy.
Đông Phương Thái Ngọc hồ ngôn loạn ngữ một hồi, nét mặt của Nhược Mộng đã đỏ đến mang tai, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa lớn tiếng nói.
-yêu nữ cô đúng là người trong ma đạo, cữ chỉ lời nói đều lẳng lơ vô sỉ đến không tưởng, những thứ bệnh hoạng như thế cô cũng nói ra được, chúng ta sao lại xui xẻo đến mức dính chung với cô chứ???.
Nói đoạn lại nhìn sang Hàn Thiên nghiêm túc tiếp.
-yêu nữ này tâm thuật bất chính, ý nghĩ đồi bại, ta quả thực không thể sống chung nhà với cô ta được nữa, đi…chúng ta tới gặp Vũ Lệ Na nói nàng ta cấp cho chúng ta một nơi ở khác, tốt nhất là tránh khỏi yêu nữ này càng xa càng tốt.
Nhược Mộng vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc ở một bên liền bĩu môi đáp.
-Nhược Mộng cô suy nghĩ ích kỷ, ngăn cản tiền đồ của đạo lữ đã đành, đằng này còn lợi dụng thân phận, ỷ bản thân được Vũ Lệ Na xem trọng, muốn mượn cớ kéo Hàn Thiên về nhà riêng à???.
-cô bình thường không nói ra mặt, nhưng trong lòng hẵn cũng tự thấy bản thân siêu phàm thoát tục lắm nhỉ???, thế nào?? Thiên nữ như cô cũng sợ thua yêu nữ như ta ư???.
Đông Phương Thái Ngọc vừa nói dứt câu, nét mặt Nhược Mộng liền nổi lên nét nóng giận cực kỳ hiếm thấy, thế nhưng không biết nghĩ thế nào, nàng lại chẳng hướng Đông Phương Thái Ngọc phản bác, mà chỉ hướng Hàn Thiên hỏi.
-ma nữ này đối với huynh có ý đồ không đứng đắng, có thủ đoạn câu dẫn gì cô ta cũng đều dùng cả, ngay cả ý tứ cũng nói luôn ra rồi.
-ta không muốn tranh cãi với nàng ta, ta chỉ muốn hỏi huynh, giữa hai chúng ta huynh chọn ai???, nếu vẫn nhớ những gì chúng ta hẹn ước, thì cùng ta rời xa yêu nữ kia càng sớm càng tốt.
-bằng như huynh không nỡ rời xa nàng ta, thế thì cứ ở lại đây, ta xem như đã nhìn nhầm huynh.
Đông Phương Thái Ngọc ở một bên nghe thấy mấy lời này, khóe môi chỉ thoáng cười khẽ, chiêu nước mắt mỹ nhân này nàng đã dùng đến chán, hôm nay thấy người khác dùng với mình, quả thức rất có ý tứ, nàng thực sự muốn xem Hàn Thiên sẽ trả lời thế nào??.
Hàn Thiên hiện tại tâm cảnh cũng rối rắm vô cùng, đồng loạt luân lạc đến vụ huyễn phù sinh thiên, hai nữ tử này đều là người thông minh, tại sao không nhận ra lúc này là khi cần phải đoàn kết nhất chứ???, người câu dẫn người ghen tuông, mấy chuyện kia làm hai nữ tử này vui lắm à???, đại sự đối với họ để ở đâu rồi???.
Tuy Hàn Thiên hắn nghĩ thế, nhưng đứng trên lập trường của cả Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc, chuyện đoàn kết hay không đoàn kết, rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên được hay không?, đối với bọn họ đều là thứ yếu cả.
Nhược Mộng là ai???, truyền nhân của cổ tộc tại thần châu, đối với cổ tộc tại thần châu, tranh đấu của hai quốc gia ở một châu khác có ảnh hưởng gì đến họ???, Nhược Mộng nàng có tình cảm với Hàn Thiên.
Nói không ngoa khi chỉ vì Hàn Thiên dẫn binh đánh trận, nàng mới cảm thấy bản thân cần phải nhúng tay vào mớ tranh đấu này, nàng ở trên chiến trường cùng hắn, để khi hắn cần nàng sẽ luôn có mặt, đối với nữ tử như Nhược Mộng, tranh đấu của hai quốc gia không có tý liên kết nào với mình, sao có thể quan trọng hơn hạnh phúc cả đời của bản thân cho được???.
Nhiều khi Hàn Thiên bị cầm chân ở đây, tránh khỏi một trận chiến ngoài kia, còn là kết quả nàng mong muốn nhìn thấy hơn cả, Hàn Thiên hắn từ xưa đến giờ đã cống hiến cho đại ninh quá đủ rồi, bọn họ từ cao tầng hoàng thất đến thường dân, đều không thể đòi hỏi gì thêm ở Hàn Thiên nữa.
Đối với việc giữ lại Hàn Thiên cho riêng mình, và việc nhìn hắn mạo hiễm dấn thân vào chiến hỏa vì người khác, để rồi có nguy cơ bản thân mất hắn vĩnh viễn, Nhược Mộng tự nhận bản thân không phải thánh nhân, nàng tự biết mình nên chọn vế đầu tiên.
Còn về phần Đông Phương Thái Ngọc, chính nàng đã khơi màu cuộc chiến ở đông bộ châu, mà Hàn Thiên hắn lại là người ngăn cản kế hoạch của nàng thành công trót lọt, ở tại đông bộ châu mọi sự đã có Trần Lãng lo liệu.
Nếu tên khốn đó không dùng khu trục tà kính với ý đồ muốn loại trừ Hàn Thiên, chạm vào úy kỵ của nàng, đại ninh dù có bị giày xéo thế nào, dù bất kỳ ai ở nơi đó chết, cũng đều đối với nàng vô can, thứ nàng cần, chính là mảnh đất nơi người của đại ninh sinh sống.
Tuy có vài điểm trật khỏi quỹ đạo, giống như việc bản thân bất ngờ phải ra tay cứu viện cho Hàn Thiên trong lúc vô ý, nhưng cái điểm trật khỏi quỷ đạo kia vô tình lại đúng ý của Đông Phương Thái Ngọc.
ở tại đông bộ châu, Hàn Thiên và nàng chính là địch nhân, nếu nàng muốn chiếm lấy đại ninh, cần thiết phải tìm cách ngăn cản Hàn Thiên, bản thân nàng lại không muốn hắn mất mạng, điểm này quả thực có phần làm khó nàng.
Lưu lạc cùng hắn đến nơi này cũng tốt, chỉ cần còn ở đây, quan hệ giữa hắn và nàng sẽ không khó coi đến vậy, chuyện ở đông bộ châu không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, mà ở phía đó đã có Trần Lãng lo liệu, Đông Phương Thái Ngọc nàng có mặt ở đấy hay không, thực sự chẳng quan trọng gì mấy.
Ngược lại nàng càng muốn cùng Hàn Thiên bị nhốt ở chổ này, một hai trăm năm, nàng cần số thời gian này để bản thân tăng tiến thực lực, để vị thế của mình trong ma la điện càng thêm vững chắc.
Còn Hàn Thiên nàng muốn hắn tránh xa chiến hỏa càng lâu càng tốt, đấy là kết cục mà nàng muốn thấy nhất hiện tại rồi, Nhược Mộng chẳng qua quen biết Hàn Thiên sớm hơn Đông Phương Thái Ngọc nàng vài năm, vài năm xo với vài trăm năm, Đông Phương Thái Ngọc không tin với bản sự của mình, trong từng ấy thời gian lại không thể cướp được tên đầu gỗ Hàn Thiên, khỏi tay một thiếu nữ đơn giản chưa từng trãi chuyện tình cảm như Nhược Mộng.
Cả Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc đều có những tính toán riêng trong lòng, không giống như Hàn Thiên, trong lòng hắn chứa quá nhiều thứ, nhưng vị trí của chính bản thân hắn thì lại xếp ở cuối cùng, suy nghĩ của nam nhân cùng nữ nhân đem ra đánh đồng, thực sự không thỏa đáng, mà chuyện ai đúng ai sai, cũng vĩnh viễn không thể phân định rạch ròi được.
Cơ mà ở thời điểm hiện tại, Hàn Thiên biết trong lòng hắn nghĩ gì, giữa Đông Phương Thái Ngọc và Nhược Mộng, hắn chẳng cần nhiều thời gian để đưa ra lựa chọn.
Ánh mắt thoáng nét nghiêm túc cực độ, Hàn Thiên hướng Đông Phương Thái Ngọc nói.
-ta vốn nghĩ cùng là nhân tộc luân lạc đến vụ huyễn phù sinh thiên, ít nhất chúng ta có thể giúp đỡ nhau cùng thoát khỏi tình huống hiễm nghèo.
-nhưng ở chung bấy lâu, thứ Đông Phương Thái Ngọc cô đem lại cho cả đám, chỉ là một mớ phiền phức không đáng có, cô xem trọng những thứ khác với giá trị quan của chính ta, sống cùng một nhà với cô quả thực khiến cuộc sống của ta rối bời lên.
-ta đối với cô không có tình cảm nam nữ, vì điểm này ta phải khẳng định với cô thêm bao nhiêu lần nữa thì cô mới hiểu đây???, cô nhiều lần buôn lời trăng hoa, tỏ cữ chỉ không đúng mực, quả thực khiến bản thân ta cũng thấy ngượng giùm.
-càng đừng nói đến Nhược Mộng vốn đã là đạo lữ của ta, nàng ấy đã phải bao dung vị tha đến mức nào, mới nhịn không động thủ với cô trong suốt thời gian qua hả???.
-nếu đã không thể sống chung một nhà, chúng ta chi bằng cứ tạm tách ra một thời gian vậy, ta cùng Nhược Mộng sẽ đến nơi khác ở một thời gian, cô ở tại nơi này nếu gặp khó khăn gì, cứ đến nói với chúng ta một tiếng là được.
Hàn Thiên vừa nói xong, Nhược Mộng ở một bên liền chen lời.
-ta không hề có ý định cản trở tiền đồ của Hàn Thiên, nếu huynh ấy đã vì ta bỏ qua yêu nữ như cô, ta sẽ vì huynh ấy càng cố gắng gấp bội, sớm ngày đạt đến võ hoàng thực lực, xông phá khỏi vụ huyễn phù sinh thiên này.
-ngày sau trở về đại thiên giới, ta sẽ dốc sức cùng huynh ấy tìm kiếm viêm huyền cực địa, dù có phải cậy nhờ đến thế lực trong tộc, ta cũng sẽ giúp huynh ấy luyện thành thần thông cốt lõi kia.
Đợi Nhược Mộng nói xong, Đông Phương Thái Ngọc liền bĩu môi đáp.
-cô có thể cậy nhờ đến thế lực trong tộc ư???, ta không hoài nghi về khả năng đó của cô lúc còn ở thần châu, nhưng nếu cô đã đến đông bộ châu, bản thân còn có thể điều động được lực lượng trong tộc của mình ư???, hay cô sẽ cố tránh xa người của tộc mình thêm một chút???
Nhược Mộng dường như đã lập tức đáp lời ngay.
-cô rốt cuộc muốn nói gì???
Khóe môi thoáng nở nụ cười bí hiễm, Đông Phương Thái Ngọc đơn giản đáp.
-ta muốn nói gì?, tự cô không hiểu được ư???, đừng bắt ta phải suốt ngày đóng vai ác, Hàn Thiên hắn không thích ta dùng lời lẽ và thủ đoạn hạ thấp cô xuống.
Khẽ dừng một chút, Đông Phương Thái Ngọc liền hướng Nhược Mộng thâm thúy tiếp.
-lại nói không biết cô có tin hay không???, nếu cô cùng Hàn Thiên rời khỏi cái nhà này, ta áng chừng cô chẳng thể giữ nổi hắn lại bên mình quá hai tuần.
-đối thủ của cô, không phải chỉ có một mình ta đâu???.
Đông Phương Thái Ngọc vừa nói xong, vẻ nghi hoặc trên mặt Nhược Mộng liền thoáng ẩn hiện, nàng cũng không phải kẻ ngốc, đã loáng thoáng đoán được ý của Đông Phương Thái Ngọc.
Trong lúc hai nữ tử này còn đang bận giằng co tâm lý, tiếng chuông cữa đơn điệu bất chợt vang lên, nghe thấy tiến chuông này, ý cười trên môi Đông Phương Thái Ngọc càng đậm, giọng nhẹ nhàng cất lên.
-quả nhiên đến rất đúng giờ, ngày nghỉ như thế này, chính là cơ hội thích hợp để bày tỏ ý đồ.
Hàn Thiên tâm cơ không dành để nghĩ mấy chuyện sâu sắc kiểu vậy, đành buộc miệng hỏi.
-cô đang muốn nói đến ai vậy???.
Đáy mắt khẽ lim dim như đang nghĩ ngợi điều gì đó, Đông Phương Thái Ngọc đơn giản đáp.
-ở vụ huyễn phù sinh thiên này, người ngươi quen biết đâu có nhiều, dạo gần đây đến bái phỏng cũng chỉ loanh quanh trên đầu ngón tay.
-ta để ý thấy có một người tuần nào cũng đến thăm hai lần, nếu ta đoán không nhầm, lần này người đó lại đến nữa, nói không chừng còn đem theo cả nhân vật mà Nhược Mộng cô đang muốn tìm nữa không chừng???.
-nào…chủ nhân ở nhà, không tiện để khách nhân chờ lâu đâu, chúng ta cùng xuống xem mặt vị khách quý này đi!.
Nói đoạn liền cực kỳ tự nhiên đi xuống nhà dưới trước, Hàn Thiên cùng Nhược Mộng cũng ù ù cạc cạc theo sau.
Tiếng chuông cữa vang đến hồi thứ ba thì Đông Phương Thái Ngọc cũng đến mở, đi vào cùng luồn ánh sáng dìu dịu bên ngoài, chính là hai bóng dáng nữ tử cực kỳ yểu điệu thước tha, đang đứng trên nền đường lát đá phía ngoài.
Chẳng cần nghĩ quá nhiều, Hàn Thiên liền nhận ra hai bóng dáng kia là ai???, còn hai người nọ, lúc thấy Đông Phương Thái Ngọc mở cửa, còn Hàn Thiên cùng Nhược Mộng đồng loạt đứng phía sau, nét mặt liền hơi mất tự nhiên đôi chút, bất quá một người trong số họ vẫn cất giọng thanh nhã dịu êm nói.
-ngày lễ cuối tháng như thế này, quả nhiên có thể gặp được Hàn dược sư ở nhà, tỷ muội ta hôm nay muốn đến bái phỏng, hiện tại không biết mọi người có phiền gì không???.
Hàn Thiên nói gì cũng là nam tử, nhà này tuy không biết có phải do hắn quản hay không, nhưng vì mặt mũi của chính mình, hắn cũng phải chỉnh giọng đáp.
-tệ xá được nữ hoàng bệ hạ cùng nhiếp chính điện hạ cùng lúc ghé thăm, quả thực là vạn hạnh, sao lại dám nói là phiền hà kia chứ?.
-nào mời hai người vào trong, chổ chúng ta có thứ gì tốt, đều sẽ cố gắng đem ra thiết đãi hai vị.
Hàn Thiên đã ngỏ lời mời, hai nữ tử bên ngoài liền không câu nệ nữa, trực tiếp bước vào trong nhà, phía sau hai người có một toán người hộ tống thân vận thiết giáp phục sáng loáng cũng định vào theo, nhưng rất nhanh đã bị một trong hai chặn lại bảo đợi ở phía ngoài.
Người có thể được Hàn Thiên gọi bằng nữ hoàng, ở thánh dực vực tất nhiên chỉ có mỗi Vũ Lệ Na, còn nhiếp chính điện hạ chính là chức vụ do chính Vũ Lệ Na phong cho Vũ Lệ Dung, quyền hạn tương đương với nữ hoàng, ở trên thánh dực vực chỉ phải xem mặt của tỷ tỷ, đại tế tư cùng tam lão để mà hành sự, còn lại đều phải nghe theo điều động của nàng.
Hôm nay cả Vũ Lệ Na lẫn Vũ Lệ Dung đều đến nhà bái phỏng một lượt, ý đồ bên trong thực khiến Hàn Thiên phải lo nghĩ không thôi.
Từ hồi cứu được Vũ Lệ Dung, không biết có phải vì cảm kích Hàn Thiên hay không, Vũ Lệ Dung mỗi tuần đều đến nhà hắn bái phỏng hai lần, ban đầu hai bên chỉ là trò chuyện xã giao, cũng thường nói về bệnh tình của Vũ Lệ Dung.
Nhưng càng về sau Vũ Lệ Dung đối với y thuật của Hàn Thiên tỏ ra hứng thú phi thường, cứ luôn hướng hắn thỉnh giáo không ít chuyện, hôm nay chẳng biết vì lý do gì, lại còn dẫn theo cả tỷ tỷ của mình đến đây.
Bệnh tình đã được chữa khỏi, sau một tháng điều dưỡng, Vũ Lệ Dung phong quan đột khởi, mỹ mạo xo với Vũ Lệ Na đã muốn cầm đồng, nàng cùng tỷ tỷ mình bài danh ngang với Ôn Tinh Như, được người ở thánh dực vực gọi là phù thiên tam bảo.
Cơ mà ai có mắt nhìn cũng đều thấy, tam bảo của thánh dực vực, xo với nhị đại thiên nữ đến từ bên ngoài vụ huyễn phù sinh thiên, thì đều có điểm thua sút không bằng, chẳng nói đâu xa, Nhược Mộng ngày đầu đến dạy ở ma pháp viện, liền đã khiến toàn bộ học viên điêu đứng liêu xiêu, nhiều kẻ vừa trông thấy nàng, liền đến mặt của nữ hoàng từng biết bao nhiêu năm cũng suýt quên mất.
Còn Đông Phương Thái Ngọc một tháng nàng làm việc ở thánh dực vực, toàn thể cái nơi rộng hơn thiên không dực quốc này mấy mươi lần, đều đã lưu truyền danh tiếng của nàng, không đâu không biết, để tránh phạm húy nữ hoàng nên bình thường người ở thánh dực vực đều kín tiếng, chứ thực chất nếu hỏi trong lòng mọi người muốn gặp hai thiên nữ nhân loại, hay là tam bảo của thánh dực vực, đa phần đều sẽ lựa chọn vế đầu.
Hôm nay tỷ muội Vũ Lệ Dung đến gặp Hàn Thiên, hắn tất nhiên phải nhiệt tình khoản đãi, cơ mà hai vị nữ khách vừa ngồi xuống, cả Nhược Mộng lẫn Đông Phương Thái Ngọc liền đồng loạt ngồi ở hai đầu của chiếc ghế đối diện, vẻ mặt ai nấy đều tĩnh lặng như ngọc thạch.
Hàn Thiên thấy điểm này, liềng thoáng thở ra một hơi, tự thân xuống bếp pha một ấm trà, làm thêm ít điểm tâm mang lên, họa của hắn, hẵn chỉ mới bắt đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]