Chương trước
Chương sau
Võ hoàng thực lực, từ cổ chí kim luôn là thứ gì đó quá viễn vông xa vời với tất cả mọi người, Hàn Thiên tu luyện hơn mười năm, dù hắn là kỳ tài tuyệt diễm đến mức nào, đạt được kỳ ngộ thông thiên ra sao, cố gắng nổ lực cách mấy.

Tính thực tế ra, tu vi của hắn cũng chỉ cỡ võ tông đỉnh phong, sở dĩ Hàn Thiên hắn có chiến lực mạnh hơn nhiều xo với tu vi cao nhất mà hắn đang có, đấy là vì hắn khí thể song tu, bản thân có nhiều thần thông pháp bảo lợi hại, và đâu đó còn là sự trợ giúp thầm lặng của tiểu kim long.

Nhưng nếu bảo Hàn Thiên hắn tu luyện được đến khi tu vi ngang võ hoàng, vậy thì chuyện này chẳng dễ một chút nào, trong khi bản thân hắn đã giẫm chân tại luyện thể bản mệnh thần thông cảnh giới hơn một năm, con đường tu luyện tiếp theo còn cần nhiều đến yếu tố may mắn.

Thì tu vi võ hoàng xa xôi, quả thực là một cái gì đó quá khó với đến, ít nhất là trong một thời gian ngắn sắp tới, Hàn Thiên hắn sẽ không tài nào có thể làm được, ở nơi có điều kiện tốt như đại thiên giới, một tu sĩ có thiên phú cao kết hợp cùng các yếu tố ngoại cảnh thuận lợi, cần tốn ít nhất ba trăm đến hơn ngàn năm để đạt đến tu vi võ hoàng.

Hàn Thiên dù tu luyện nhanh cách mấy, cũng phải tốn vài chục năm là ít, huống hồ gì con đường tu luyện của hắn vốn không đơn giản như những người khác, người khác tu luyện chỉ cần tuần tự theo tiến độ, dù chậm rồi cũng sẽ đến đích.

Nhưng Hàn Thiên hắn nếu gặp phải bình cảnh, khả năng cả đời cũng chỉ có thể dừng chân tại một chổ, hoặc tìm con đường tu luyện khác, ví như lúc này đây, hắn nếu muốn tiếp tục tu luyện lên cao, thì phải tìm được viêm huyền cực địa.

Nhưng nếu không tìm được viêm huyền cực địa, Hàn Thiên hắn phải tu luyện chậm chạp bằng cách tự tọa thiền thu thập hỏa nguyên chi khí để luyện minh thần nhãn, chỉ riêng việc này thôi đã có thể tốn đến hàng trăm, hàng ngàn năm.

Với tuổi thọ hiện tại, Hàn Thiên hắn có thể chờ được, nhưng đại ninh có thể chờ được hay không???, mà luyện được minh thần nhãn rồi lại thế nào???, chẳng phải vẫn còn ba loại thần thông khác cần luyện trước khi bước vào đệ tam thiên của tứ thiên luyện thần thể đó sao???.

Chỉ một cái vụ huyễn phù sinh thiên, chẳng lẽ bên trong lại có một lúc bốn loại ngũ hành cực địa???, nếu không thể tu luyện thể đạo, Hàn Thiên chỉ còn nước chú tâm vào luyện khí đạo, nhưng đường tu luyện càng lên cao càng khó.

Mà luyện khí đạo thực lực cũng không thể vượt cấp khiêu chiến như luyện thể, Hàn Thiên hắn từ hóa thần kỳ tu hành đến luyện hư rồi hợp thể kỳ, thời gian cần thiết vẫn là không thể đoán định được.

Đợi hắn thực sự đủ bản sự rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên, chiến tranh giữa đại ninh và vạn kiến có khi cũng đã kết thúc, Lưu Mộ không còn là hoàng đế, đông bộ châu xảy ra đủ thứ biến cố khó lường, nếu là tích cực thì không sao, bằng như tiêu cực, Hàn Thiên hắn đến nghĩ thôi cũng thấy bất an.

Muôn vàn suy tư hỗn độn trong đầu khiến Hàn Thiên không nhịn được mà nhìn nữ dực nhân cánh vàng hỏi tiếp.

-nếu chỉ cần đạt đến thực lực võ hoàng, liền có thể rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên, thế thì sau bao năm qua, thánh dực tộc vẫn chỉ có gần mười người làm được điều đó???.

-chẳng lẽ vạn năm thời gian, cộng với bao đời kỳ tài được sinh ra, mà thánh dực tộc chỉ có được từng ấy cường giả trình độ võ hoàng???.

-nếu thánh dực tộc vẫn còn người đạt trình độ võ hoàng, Hàn Thiên ta sẵn sàng dốc hết gia sản nhờ người đó trợ giúp đưa bản thân rời khỏi đây.

Thấy Hàn Thiên dường như rất khẩn thiết trong việc rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên, nữ dực nhân cánh vàng cũng thành tâm đáp.

-dù gì đây cũng không phải chuyện cơ mật, nếu Hàn bằng hữu đã không thể rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên, vậy sau này cũng là một bộ phận người ở đây, nữ hoàng của thánh dực tộc như ta cũng sẽ không giấu diếm ngươi.

-thực ra thánh dực tộc tuy được ông trời ưu ái ban cho thiên phú tu luyện siêu tuyệt, tộc nhân rất dễ dàng đạt đến tu vi võ tông võ vương, thế nhưng đánh đổi lại ưu thế tu luyện ấy, chính là giới hạn về huyết mạch của chúng ta.

-dù là luyện khí hay luyện thể, người của thánh dực tộc đều chỉ có thể đạt đến thực lực võ vương là tối đa, nếu muốn tiếp tục tu luyện lên cao hơn, thánh dực nhân chỉ có thể chọn một con đường.

-đó là tẩy rửa huyết mạch, nhưng quá trình này phi thường thống khổ và cực kỳ dễ khiến thánh dực nhân phải mất mạng.

-muốn tẩy rửa huyết mạch, thánh dực nhân phải tiềm tu liên tục một trăm năm để lắng đọng lại tu vi, trong quá trình này nhất thiết không được ăn uống, không được ngủ nghĩ, không được động đến sắc dục, càng không thể động võ.

-sau một trăm năm tiềm tu, thánh dực nhân sẽ bắt đầu quá trình tẩy rửa huyết mạch, lúc này thánh dực nhân kia phải tự nhổ bỏ từng sợi lông trên thánh dực của mình.

-lông trên cánh của thánh dực nhân cứng như sắt thép, mọc từ sâu trong xương tủy mà ra, quá trình tự nhổ lông của mình đau đớn chẳng khác gì lột da róc thịt.

-sau khi lông trên cánh được nhổ hết, thánh dực nhân kia phải sữ dụng mật điển của thánh dực tộc, thiêu đốt đấu khí huyết mạch trong cơ thể chính mình, để tất cả những điểm không thanh trọc từ từ được loại bỏ hết.

-quá trình này tất nhiên thống khổ còn hơn cả việc tự nhổ hết lông trên cánh của chính mình.

-thế nhưng đấy chưa phải là tất cả, lông cánh của thánh dực nhân sẽ sớm mọc lại sau đó, tuy nhiên do huyết mạch đã được tẩy luyện, màu lông lúc này sẽ khác, trở nên trong sáng quý phái hơn màu lông cũ một chút.

-tùy vào hiệu quả tẩy luyện huyết mạch lúc đầu, màu lông trên thánh dực sẽ có biến chuyển khác nhau, nhưng chung quy đều phải tự nhổ lông mình thêm một vài lần, thiêu đốt tu vi tẩy luyện huyết mạch vài lần nữa.

-đợi lúc lông trên cánh hoàng toàn trở thành màu hoàng kim, lúc đó mới tính là đã tẩy rửa huyết mạch thành công.

-trong lịch sử từng có mười tám thánh dực nhân đã tẩy rửa huyết mạch thành công, người nhanh nhất phải tự nhổ lông cánh ba lần, người chậm nhất phải cần đến chín lần.

-chín lần tẩy luyện huyết mạch cũng là cực hạn, bởi tẩy luyện huyết mạch là quá trình dùng tính mạng để đánh cược, càng cược nhiều lần, sinh mệnh càng hao tổn nhiều, sau lần thứ chín mà vẫn chưa thành công, còn cố gắng nữa sẽ nắm chắc cái chết.

-sau khi hoàn thành tẩy rửa huyết mạch, tu vi của thánh dực nhân kia sẽ đại giảm, hầu hết đều chỉ còn thực lực cỡ võ giả, muốn có lại tu vi hôm xưa, thánh dực nhân kia phải bắt đầu tu luyện lại từ đầu.

-lúc này cũng là lúc bọn họ dễ bị nguy hại đến tính mạng nhất

-mười tám thánh dực nhân thành công tẩy rửa huyết mạch, có năm người bị hại chết trong lúc tu luyện lại từ đầu, mười người khác thành công đạt đến tu vi võ hoàng nhưng sau đó cũng chết trong chiến trận.

-duy chỉ có ba người may mắn sống sót đến sau cùng, và đã thành công rời khỏi được vụ huyễn phù sinh thiên.

-Hàn bằng hữu thấy đấy, thánh dực tộc chúng ta muốn tu luyện đến võ hoàng cảnh giới, phải tốn không ít khó khăn như thế, vạn năm qua chỉ có thưa thớt từng ấy người làm được chuyện phi thường kia.

-Hàn bằng hữu muốn nhờ cường giả võ hoàng trong thánh dực tộc đưa ra khỏi vụ huyễn phù sinh thiên, dù có ra giá nào đi nữa, thì trong thánh dực tộc ta lúc này, cũng chẳng có ai đủ thực lực để giúp bằng hữu.

Hàn Thiên lúc này liền chợt chú ý đến màu trên đôi cánh của nữ hoàng thánh dực tộc hỏi.

-thế màu cánh của nữ hoàng điện hạ, cùng đại tế tư, chẳng lẽ đều do đã tẩy rửa huyết mạch thành công ma ra???.

Nhắc đến điểm này, nữ dực nhân cánh vàng liền thoáng cười tự giễu đáp.

-màu cánh của ta, chính là do được thừa hưởng từ huyết mạch hoàng tộc thánh dực mà ra, chưa thể xem là chân chính tẩy rửa huyết mạch thành công, nhưng nếu cần làm điều này, quá trình thực hiện của ta xo với thánh dực nhân bình thường sẽ bớt gian nan hơn một nửa.

-còn thánh dực màu trắng của đại tế tư, thực chất là do thiên phú dị bẩm về khả năng tiên tri của nàng, trong thánh dực tộc, sau khi một vị đại tế tư mất đi năng lực tiên tri vì một lý do nào đó, trong nhân gian sẽ có một nữ dực nhân cánh trắng khác được sinh ra, người này từ đầu đã được chú định sẽ trở thành đại tế tư mới của cả thánh dực tộc.

-tuy cả ta cùng đại tế tư đều có xuất phát điểm tốt hơn các thánh dực nhân khác, thế nhưng muốn đạt đến tu vi võ hoàng, đối với chúng ta cũng là chuyện không thể nói trước được.

Nữ dực nhân cánh vàng thái độ vô cùng thành thật, không giống như đang nói dối, mà lời của nàng ta cũng không phải không thể kiểm chứng, ban nãy đi ngang qua tiểu đảo có thánh dực vệ cư trú, rõ ràng là bên trong có hàng vạn người đạt đến tu vi võ vương, nhưng tuyệt không có một ai đạt đến tu vi võ hoàng, chứ chưa nói đến võ tôn.

Có thể những lời nữ dực nhân cánh vàng kia nói đều là thật, thánh dực tộc thực sự khó có thể tu luyện đến võ hoàng cảnh giới, Nhược Mộng là người vô cùng tinh tế, nữ dực nhân cánh vàng vừa dứt lời, nàng liền nhanh trí hỏi.

-nếu nói trong thánh dực tộc từng có gần mười người đã rời khỏi được vụ huyễn phù sinh thiên, thế thì tại sao bọn họ chưa từng quay lại quê hương cố thổ???, xem những con cháu của bọn họ đang sống như thế nào???, tiện thể giúp những người có mong muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài trong thánh dực tộc rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên ???.

Nhược Mộng nói mấy lời này, cũng khiến cho nét mặt của nữ dực nhân cánh vàng đượm ý mơ hồ, bất quá nàng ta vẫn thành thật đáp.

-chuyện này chúng ta cũng không rõ, chỉ biết những thánh dực nhân từng rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên, đến nay đều chưa có ai quay lại, chúng ta biết về chín người từng rời khỏi đây, bởi vì bọn họ đã cho người bên ngoài quay lại truyền tin, hoặc qua lời của những kẻ tội nhân bên ngoài, trốn vào vụ huyễn phù sinh thiên lánh nạn.

-có thể thực tế đã có không dưới chín người từng rời khỏi được vụ huyễn phù sinh thiên, chỉ là vì bọn họ không trở về, hoặc đã mai danh ẩn tích, nên thánh dực tộc ta không rõ hành tung của họ mà thôi.

Nữa dực nhân cánh vàng vừa nói dứt câu, Đông Phương Thái Ngọc như nghĩ ra điều gì đó, liền cất giọng chen lời.

-thảo nào thánh dực tộc các người xem trọng ma pháp sư như thế, vì giới hạn huyết mạch nên các người luyện võ cảnh cũng không được, mà luyện thể cũng không xong.

-duy chỉ có tu luyện ma pháp không liên can đến huyết mạch, nên ma pháp sư trong thánh dực tộc có thể đạt đến thực lực ngang võ hoàng, mà không cần trãi qua quá trình tẩy rửa huyết mạch.

-ngoài ba người từng tẩy rửa huyết mạch thành công, bản thân đạt đến thực lực võ hoàng rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên, những người còn lại hẵn đều là ma pháp sư đi???.

Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, nữ dực nhân cánh vàng liền tỏ ý không sai đáp.

-sự tình quả đúng như những gì nữ bằng hữu này nói, tu luyện ma pháp, đối với thánh dực tộc mà nói, chính là con đường tốt nhất để đạt đến những thực lực càng cao hơn giới hạn của tộc ta.

-tuy nhiên ma pháp sư là con đường mà không phải ai cũng theo được, nhân tộc các người tuy thiên phú không quá cao, nhưng phân bổ rất đều, mười người thì có ba người tu luyện được ma pháp, tuy nhiên đối với thánh dực tộc ta, mười người chỉ có một người khả dĩ theo được con đường này.

-hơn nữa kiến thức ma pháp trong thánh dực tộc cũng có hạn, chúng ta muốn đi theo con đườn ma pháp sư, đa phần đều phải tự phát triễn các lý luận, hoặc học tập từ những ngoại nhân, tình cờ lạc đến vụ huyễn phù sinh thiên như các vị.

Nữ dực nhân cánh vàng vừa dứt câu, Đông Phương Thái Ngọc liền cao giọng tiếp.

-nếu như thế thì thánh dực tộc các người nhất định phải cực kỳ xem trọng Nhược Mộng, nữ bằng hữu này của ta trừ xinh đẹp bất phàm, thiên tư thông tuệ, thì tạo nghệ trên con đường ma pháp sư có thể nói là phi thường ghê ghớm.

-có lẽ hiện cũng đã đạt đến ma pháp vương cảnh giới rồi chứ không đùa.

Tất cả những người có mặt ở chiêm tinh đài này trên mặt đều chợt hiện nét bất ngờ, ngay cả Hàn Thiên sớm chiều chung đụng với Nhược Mộng, đáy mắt cũng ánh lên tia kỳ lạ hỏi.

-nàng đã đột phá ma pháp vương cảnh giới rồi sao???.

Khóe môi khẽ nở nụ cười nhã nhặn, Nhược Mộng nhẹ giọng đáp.

-vừa đột phá gần đây thôi, căn cơ còn chưa vững, lại thấy huynh quân vụ bận rộn nên chưa kịp tiết lộ.

Nhược Mộng vừa nói hết câu, Hàn Thiên liền dùng giọng tự trách nói.

-đột phá được ma pháp vương cảnh giới là chuyện hệ trọng, lẽ ra phải lập tức mở tiệc chúc mừng chứ, ta dù quân vụ bận cách mấy, cũng có thể tạm gác lại, nàng không cần vì nghĩ cho ta, tự để bản thân chịu thiệt thòi.

Đông Phương Thái Ngọc ở một bên chợt hừ mũi nói khẽ.

-đến chuyện đối phương tu vi có đột phá cũng không biết, còn nói cái gì đến đạo lữ chi giao???.

Người của thánh dực tộc không rảnh hơi quan tâm đến việc ba người bọn Hàn Thiên cạnh khóe nhau, vừa nghe nói Nhược Mộng là ma pháp vương, nữ dực nhân cánh vàng liền đổi ngay thái độ, trở nên cực kỳ sốt sắn nhiệt tình hướng Nhược Mộng nói.

-Nhược Mộng bằng hữu, cô thực sự là một ma pháp vương sao???, trông bộ dáng còn trẻ vậy mà???.

Ngay đến nữ dực nhân cánh trắng cũng tỏ thái độ hoài nghi nói.

-nếu là một ma pháp vương, tại sao khí tức lại nội liễm ẩn tàng đến vậy???, để người của thánh dực tộc chúng ta kiểm chứng, không biết Nhược Mộng bằng hữu có thể để lộ chút thực lực được chăng???.

Cảm thấy người của thánh dực tộc thực sự có thể vì thân phận ma pháp sư của bản thân mà thay đổi thái độ, trở nên tích cực cùng thân thiện với nhóm người mình hơn hẵn, Nhược Mộng liền biết bản thân nên làm gì.

Khẽ khu động một chút tinh thần lực, ngay lập tức một luồn sóng ba động huyền diệu như trường giang đại hải chợt từ người Nhược Mộng phát ra, sau đó phũ lên toàn bộ tiểu đảo.

Luồn tinh thần lực kia mang khí tức ôn thuần thanh cao, tinh tế lại ổn trọng, tuy mạnh nhưng không áp bức, tuy cuồn cuộn không ngừng nhưng nếu không chủ động hiễn lộ, liền sẽ chẳng có ai biết, từ lúc được xem qua vô thượng thiên thư, công pháp căn bản của Nhược Mộng đã có điểm tiến triễn, tu luyện càng lâu, thực lực của nàng càng giống như là Hàn Thiên, thu phát tùy tâm, nội liễm kín kẻ, nếu không cố tình hiễn lộ, e là tu sĩ cùng cấp cũng khó mà phát hiện ra được.

Luồn tinh thần lực ghê ghớm bực này, quả thực chỉ có ma pháp vương mới khả dĩ đạt đến, Nhược Mộng để lộ thân phận, đám người của thánh dực tộc liền một bộ dáng kinh ngạc ngưỡng vọng, nữ dực nhân cánh vàng sau phút thất thần, liền chợt cảm thán nói.

-ma pháp vương, dù là đi đến đâu cũng đều có thể được người đời kính ngưỡng, còn trẻ như thế mà đã đạt đến thực lực này, ngay cả người giỏi nhất trong thánh dực tộc, cũng phải mất hơn một trăm năm mới làm được.

-Nhược Mộng bằng hữu cô đúng là thiên đại cơ duyên mà ông trời đem đến cho thánh dực tộc chúng ta, nếu đã có thực lực ma pháp vương, sau này ở thánh dực vực, Nhược Mộng bằng hữu sẽ là khách quý của tộc ta, chỉ cần cô chịu trở thành đạo sư hướng dẫn cho ma pháp sư trong thánh dực tộc tu luyện, chỉ đường dẫn lối cho họ đạt được những thành tựu một cách nhanh chóng, tránh các đường vòng.

-ta với tư cách nữ hoàng của thánh dực tộc, có thể đảm bảo cho cô một đời bình an phú quý, mai kia Nhược Mộng bằng hữu tấn thăng trung địa hoàng cảnh giới, đạt đến năng lực rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên, thánh dực tộc ta sẽ không chút ngăn trở, cung kính tiễn cô rời đi.

-đề nghị này, Nhược Mộng bằng hữu thấy thế nào???.

Nữ dực nhân cánh vàng vừa nói dứt câu, tất cả những dực nhân còn lại đều tỏ ý tán đồng, cứ như thể bọn họ đều muốn Nhược Mộng ở lại tộc của họ làm đạo sư vậy.

Nhìn thấy cảnh này, khóe môi Đông Phương Thái Ngọc liền thoáng cong lên một đường, mọi chuyện đã đúng theo hướng nàng sở liệu, Nhược Mộng cùng Hàn Thiên còn chưa quyết định xong bước tiếp theo nên làm gì, Đông Phương Thái Ngọc đã nhanh chóng thay lời cả bọn nói.

-ở lại thánh dực tộc làm đạo sư là sự việc hệ trọng, dù sao ba người chúng ta cũng đã trãi qua vô số chuyện khó khăn mới đến được đây, hiện tại lại phát hiện bản thân không thể rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên nên tâm lý có chút rối bời, không biết nữ hoàng đại nhân cùng những người khác có thể cho chúng ta một chổ nghĩ ngơi an toàn, để chúng ta từ từ hồi phục thể lực, tiện thể bàn tính về đề nghị của quý tộc được chăng???.

Nhược Mộng vì Hàn Thiên, bản thân liền tự nhiên có khúc mắt với Đông Phương Thái Ngọc, nay thấy nàng ta tự tính toán thay mình, Nhược Mộng liền có chút khó chịu định lên tiếng, bất quá Đông Phương Thái Ngọc đã nhanh chóng truyền âm cho cả nàng cùng Hàn Thiên nói.

-tình hình hiện tại còn chưa rõ ràng, chúng ta chính là cần thêm thời gian để cân nhắc mọi việc, ta thấy cả vụ huyễn phù sinh thiên cùng thánh dực tộc đều có nhiều điểm kỳ quái, không thể tùy tiện quyết định lưu lại đây, cả hai người tính tình thành thật thẳng thắng, chuyện thương thảo kế hoãn binh này, cứ để ta làm đi.

Bản lĩnh của Đông Phương Thái Ngọc Hàn Thiên đã kinh qua không ít, trong ba người nếu nói rằng có ai đủ tỉnh táo để đưa ra quyết định đúng nhất lúc này, quả thực chỉ có mỗi mình Đông Phương Thái Ngọc, vậy nên Hàn Thiên hắn cũng không vì chút hư vinh, tự làm rối ren mọi chuyện, đành nhắc Nhược Mộng tạm đừng nói gì cả.

Quả nhiên đám người của thánh dực tộc thấy ba người bọn Hàn Thiên đồng âm đồng chí, không thể đơn giản lôi kéo mất một cá nhân nào, vẻ mặt ai nấy liền hiện nét mất hứng, khẽ hít vào một hơi, nữ dực nhân cánh vàng liền dịu giọng đáp.

-Như thế cũng được, cả ba hiện cũng phần nào kinh hãi mệt mỏi sau những gì đã qua, ta sẽ sắp xếp cho mọi người một căn nhà dành cho khách quý ở thiên không dực quốc, chổ ở của thánh dực tộc chúng ta, ba ngày sau đợi lúc mọi người nghỉ ngơi đầy đủ, thánh dực tộc ta sẻ mở một hội nghị để quyết định xem, cả ba sẽ ở lại thánh dực vực với vai trò gì???.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.