Chương trước
Chương sau
Tất cả mọi người ở đây đều biết đột áp giới vực là khái niệm gì?, chỉ cần dùng đến đột áp giới vực, thực lực của Đới Thành sẽ lập tức tăng lên gấp rưỡi, khả dĩ thoát khỏi rào cản võ tông, đạt đến thực lực cấp võ vương.

Cơ mà sau khi dùng đến đột áp giới vực, Đới Thành sẽ đại thương nguyên khí, ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng mấy ngày, Thái Văn Liễu Ô đã tổn thất vô địch kim đao, nay lại dám hạ lệnh cho thuộc hạ tốt nhất còn lại liều mạng như vậy.

Độ điên cuồng, thật sự là lớn đến không tưởng, bất quá Thái Văn Liễu Ô dường như đã có toan tính sẵn, vừa hạ lệnh cho Đới Thành, hắn liền cười khẩy thầm nghĩ “dù Đới Thành ngươi có thành phế nhân, cũng phải thắng trận này cho bản hoàng tử, sau vòng bảng, tất cả sẽ có một khoảng nghĩ vài canh giờ, từng đó đủ cho vô địch kim đao hồi phục lại thực lực rồi”.

ở dưới sàn đấu, thân là bề tôi, gia tộc thân quyến đều phụ thuộc vào một quyết định của chủ tử, Đới Thành dù trong tâm cảm thấy không đáng, nhưng vẫn phải tận hết sức liều mạng lần này.

Đấu khí lực luân chuyển cực nhanh, giới vực bán kính ba trượng quanh người Đới Thành, thoáng thu nhỏ chỉ còn cỡ hai trượng, bất quá khí tức trên người hắn đã liên tục tăng lên hơn gấp rưỡi lần, rốt cuộc đã ngang với một võ vương mới đột phá.

Lúc này Đới Thành đã có đủ thực lực để đấu sòng phẳng với Ám Dạ, nên cũng không cần dùng đến mấy trò tập kích ẩn núp nữa, chỉ đơn giản đâm qua một kiếm, u long tọa kỵ của Ám Dạ đã phải gầm vang một tiếng đầy đau đớn.

Dù có lớp lân vảy phòng hộ cứng cáp của yêu thú lục cấp, lẫn lớp lực lượng kết hợp phòng thủ bên ngoài, trước thực lực cấp võ vương, u long vẫn phải chịu thương tổn.

Sau khi dùng đến đột áp giới vực, cả tốc độ lẫn sức mạnh công kích của Đới Thành đều đã tăng đáng kể, hắn đã có thể nhìn ra sơ hở, thậm chí xâm nhập vào chổ sơ hở trên tử sơn trận mà Ám Dạ cùng u long tạo ra, để mà công kích.

Một trong hai thứ lợi hại nhất của tử sơn trận chính là sức phòng thủ cực mạnh, khiến địch nhân không thể thương tổn được phe ta, nay đã biến mất, cảm thấy tình hình không ổn, Ám Dạ liền lập tức lệnh cho u long ngừng tử sơn trận lại.

Đới Thành lúc này cũng chỉ chờ có thế, Ám Dạ vừa xuất đầu lộ diện, hắn liền lập tức lao đến tấn công liên tục, tịch vân kiếm kỹ có thể khiến bộ pháp của Đới Thành phiêu động như u linh, tốc độ di chuyển cao, nhưng bộ pháp lại vô cùng mượt mà, kiếm chiêu lưu loát như nước chảy.

Chỉ trong tích tắc, Đới Thành đã xuất hiện từ hơn mười phương vị, lao đến công kích Ám Dạ như vũ bão, khiến đối phương phải cật lực ứng phó.

Vài dòng tiên huyết bung lên giữa trời, Ám Dạ dường như đã bị thương, dù hắn và u long chiến đấu rất đồng điệu, chia sẽ với nhau từ lực lượng đến sát thương phải nhận, bất quá Đới Thành dùng đến đột áp giới vực, đạt đến võ vương thực lực, đó vẫn là một sự chênh lệch mà Ám Dạ vẫn chưa san lấp được.

ở dưới sàn đấu, Ám Dạ đang phải liên tục gồng mình đón đỡ từng đợt công kích bất tận của Đới Thành, hắn cùng u long đã rơi vào hạ phong, ở trên khán đài, Lam Thu vẻ mặt đầy nét lo lắng, hướng Ám Dạ dưới đài nói lớn.

-Đới Thành đã dùng đến đột áp giới vực, huynh nhất thời không thể áp chế được hắn đâu, hiện tại chỉ cần tạm lánh một chút, đợi Đới Thành kiệt sức, huynh sẽ có thể đảo ngược tình thế, cớ gì vẫn cố chấp đánh với hắn lúc này???.

Chiến thuật cơ bản ấy, khách nhân quan khán hầu như ai cũng biết, chỉ là Ám Dạ vì sao không làm vậy, thì chẳng ai trả lời được, ở khán đài gần đó, Thái Văn Liễu Ô bộ dáng đầy đắc ý nói.

-Ám Dạ nổi tiếng kiêu dũng thiện chiến trên xa trường, hắn là kẻ coi trọng danh dự và quy tắc, cách đánh trên chiến trận, không giống với tu sĩ đấu pháp với nhau.

-tu sĩ đấu pháp, cảm thấy yếu thế thì có thể tạm rút lui, nhưng trên chiến trường, cô rút lui thì đồng đội của cô phải đối mặt với nhiều địch nhân hơn nữa, Ám Dạ là người ở chiến trường, biết chết hắn cũng không thể lùi được.

-bản hoàng tử hiểu quá rõ về hắn, biết hắn cố chấp, hiện còn muốn xo kè cùng Hàn Thiên, nên nhất định không dùng cách mưu mô như thế để thắng trận.

-ngu ngốc đánh trực diện với đối thủ mạnh hơn mình, không biết tự lượng sức như vậy, Đới Thành mới có thể đơn giản hạ hắn được ha ha ha.

Thái Văn Liễu Ô lời lẽ khích bác, thái độ khinh thị hướng về phía Lam Thu mà công kích, Ám Dạ ở dưới sàn đấu cảm thấy Lam Thu bị sĩ nhục, liền cao giọng nói.

-Thái Văn Liễu Ô ngươi nghĩ ta thực sự không có cách đối phó với Đới Thành ư???.

-ngươi lầm to rồi, mời ngươi chống mắt lên xem, ta làm cách nào hạ đẹp tên thuộc hạ này của ngươi.

Nói đoạn Ám Dạ liền hướng u long quát lớn.

“bạo long cuồng dã”

Ám Dạ vừa dứt lời, trên người hắn và u long liền lập tức bốc lên từng luồn hồng sắc khí lưu, mà dòng khí lưu kỳ lạ này, dường như đang cường hóa vào đòn tấn công của Ám Dạ và u long, khiến chúng trở nên uy lực hơn bình thường rất nhiều.

Phút chốc, Đới Thành liền bị phía Ám Dạ ép ngược trở lại, trận chiến quay về thế quân bình, toàn trường nhìn thấy cảnh này, liền lập tức ồ lên một trận kỳ quái, một trong cách vị tiên vương dường như đã biết chuyện, bất giác cất tiếng khen ngợi.

-u long quả nhiên là dị thú truyền thừa từ thượng cổ, lại có được kỹ năng bá đạo như vậy, hấp thu một phần sát thương từ công kích của đối thủ, lại còn có thể chuyển sát thương kia thành một dạng lực lượng giúp cường hóa bản thân, “bạo long cuồng dã”, kỹ năng đặc thù này, có tác dụng chẳng kém gì một thần thông tuyệt thế của luyện thể giả đi.

Tuy vị tiên vương nọ đang giảng giải cho chúng nhân quan khán biết huyền cơ bên trong chiêu số mà Ám Dạ cùng u long đang dùng, nhưng điểm này cũng khiến cho phía Thái Văn Liễu Ô được lợi không ít.

Nếu u long có thể hấp thu một phần sát thương của Đới Thành để cường hóa chính bản thân nó cùng Ám Dạ, vậy thì chẳng phải đánh càng lâu, Đới Thành càng bất lợi ư???, bởi lẽ hắn đang chạy đua với thời gian, còn Ám Dạ lại đang mạnh lên khi đối thủ yếu đi.

Nếu không thể sớm kết thúc, càng về cuối trận, Đới Thành càng bất lợi, ánh mắt thoáng nét suy tính, Thái Văn Liễu Ô liền hướng Đới Thành hạ lệnh.

-dùng võ kỹ mạnh nhất của ngươi, kết liễu trận đấu này đi, càng đánh lâu, ngươi sẽ càng gặp bất lợi mà thôi.

Đới Thành cũng đã nhận ra, u long và Ám Dạ đang dần lấy lại được thế trận trước hắn, vậy nên không cần Thái Văn Liễu Ô nhắc nhỡ, Đới Thành cũng đã tung hết sức.

“đại lãng cuộn trào”

Vẫn là một kiếm chớp nhoáng đâm đến, nhưng lần này chiêu số của Đới Thành đã có thay đổi, một kiếm tụ lực cực mạnh vung lên, giới vực của Đới Thành, theo đó cũng dấy cao từng tràng thủy lãng, tức tốc uy năng lớn lao của một kiếm mà Đới Thành tung ra, đã khiến thân thể khổng lồ của u long bị hất văng lên không trung.

Đới Thành dường như chỉ chờ có thế, miệng hét vang “vân hạ chúc thư” một tiếng, thân ảnh của Đới Thành lúc này đã giống như thuấn di, tốc độ xử kiếm nhanh hơn trước gần gấp đôi, chỉ trong tích tắc, Đới Thành đã công kích đến chổ Ám Dạ và u long hơn một trăm kiếm.

Sức sát thương từ mỗi kiếm đều cực kỳ to lớn, mà chiêu số cũng là liên miên bất tuyệt, dù có thể hấp thu một phần sát thương để tăng chiến lực cho chính mình, nhưng một khi nhận phải sát thương quá lớn, u long cùng Ám Dạ vẫn sẽ không trụ được, mà trọng thương mất mạng như thường.

Cảm thấy tình hình không ổn, Ám Dạ liền nhanh chóng hạ lệnh.

“u minh giới”

U long đang trong tình thế bị công kích liên tục, thoáng chốc như được mở đi xiềng xích, nó bất giác bộc phát ra một luồn yêu lực khổng lồ, tạm thời hất văng Đới Thành ra một khoảng.

Ngửa cổ lên trời, u long bất ngờ phun ra một luồn yêu khí cực kỳ dày đặc, Ám Dạ gần đó cũng chỉ mâu lên không trung, một phần ba số đấu khí lực của hắn liền được dồn vào cùng một chổ với u long.

Bất giác trên bầu trời hoàng cung mây đen dần xuất hiện, lập tức bao phủ lấy khoảng trời đường kính hơn năm dặm, cả sàn đấu lẫn các khán đài bất giác tối như ban đêm, mà u long cùng Ám Dạ, cũng đã sớm thoát khỏi phạm vi công kích từ võ kỹ của Đới Thành, tiến hành ẩn núp vào trong luồn hắc vân vừa tạo.

Bóng dáng khổng lồ của u long khẽ chao lượng trong màng hắc vân, thoáng chốc cả u long và Ám Dạ giống như cá gặp nước, rồng về trời, hoàn toàn biến mất trước tầm mắt của những người quan khán.

Để tiện cho việc theo dõi, hàng tá ngọn đèn ma pháp đã được thắp lên, khiến không gian ở trường đấu cũng bớt hôn ám đi hẵn, Ám Dạ cùng u long lẫn vào trong hắc vân, Đới Thành cũng chẳng dám xông loạn vào trong đấy.

Mà ở phía trên cao, cái đầu khổng lồ của u long, đang đem theo Ám Dạ trồi ra khỏi hắc vân, hướng xuống Đới Thành dưới sàn đấu, khẽ dùng ánh mắt đắc ý nhìn về phía khán đài của Lưu Mộ, Ám Dạ bất giác lên tiếng.

-Hàn huynh đệ, mời xem uy lực hợp kỹ mà ta cùng u long đã ẩn giấu, vì đại cuộc ta không thể dùng nó để đấu với cậu, vậy hãy nhìn thật rõ rồi cho ta biết, nếu chúng ta chân chính quyết chiến một trận, kết quả sẽ thế nào???

Nói đoạn u long cùng Ám Dạ lại biến mất trong làn hắc vân, lúc này đám hắc vân nọ dần dần có biến chuyển, vài tia tử lôi chớp giật liên hồi, cảnh báo về một điềm chẳng lành sắp đến.

Đới Thành biết không thể cứ đứng nhìn mãi, hắn tích xúc lực lượng, chém liền hơn ba mười luồn kiếm mang vào trong đám hắc vân, kết quả vẫn như muối bỏ biển, hoàn toàn chẳng có hiệu quả gì rõ rệt.

ở trong đám hắc vân, bất giác có tiếng Ám Dạ cười khẩy truyền ra.

-đừng phí công vô ích nữa, với lối công kích bừa ấy, Đới Thành ngươi vĩnh viễn chẳng làm được gì ta đâu.

-còn nữa…Thái Văn Liễu Ô ngươi tuy mang danh biễu ca của ta, nhưng cách hành sự của ngươi, thực khiến ta không vừa mắt chút nào, xo với Lưu Mộ…ngươi kém quá xa.

-ta có thể nhường hoàng vị cho Lưu Mộ, nhưng ngươi…không xứng, vậy để Ám Dạ ta trực tiếp giúp ngươi dừng bước ở đây đi.

“long chấn địa hoang”.

Ám Dạ vừa dứt lời, từ trên thiên không, năm luồn long tức mang theo hình dáng của u long, cùng với chính hư ảnh của hắn đang hùng hổ đâm mâu, tức tốc lao khỏi hắc vân, tiến thẳng xuống chiến trường.

Năm luồn long tức phô thiên cái địa, chia ra khắp nơi mà giáng thế, căn bản không cho Đới Thành có bất kỳ đường tránh thoát nào, mắt thấy năm luồng long tức bao vây tứ hướng, Đới Thành chỉ có thể tập trung vào giới vực, bày ra một lớp phòng ngự bằng nước cực kỳ dày.

ầm đoàng từng tràng vang vọng, cả năm luồn long tức đều đánh thẳng vào giới vực của Đới Thành, đợi khi hỗn loạn tan đi, Đới Thành vẫn chưa hoàn toàn bị đả bại, bất quá vài dòng tiên huyết trên khóe môi đã cho thấy, hắn đã thụ thương không nhẹ sau đòn vừa rồi, trong đám hắc vân lại bất chợt có tiếng của Ám Dạ truyền ra.

-ồ vẫn còn cầm cự được à???, vậy thì nhận thêm một đòn này nữa, dù ngươi có là chân chính võ vương, cũng nhất định đứng không vững.

“long phá thiên quân”

Tử lôi trong hắc vân ngày càng nồng đậm, thoáng chốc u long và Ám Dạ đã lao khỏi nơi đó nhanh như thiểm điện, lúc này cả u long và Ám Dạ đều được bọc trong một luồn khí lưu kỳ quái, nó vừa có màu tím dị biệt của yêu lực, vừa có màu đỏ từ khí lưu cường hóa mà u long tạo lên, còn lại là một màu sáng vô sắc của đấu khí lực.

Ám Dạ cùng u long lần này xuất hiện, khí thế hùng hồn không thể cản, uy áp đã ngang với một võ vương chân chính, Ám Dạ cùng u long chỉ một đường xông đến, hoàn toàn không có chút toan tính nào cả.

Bất quá dù chỉ như thế, Đới Thành cũng đã cảm thấy một luồn hơi lạnh chạy dọc cả sống lưng rồi, lúc này cơn đau nhức khắp người do đột áp giới vực phản phệ đã xuất hiện, chiêu mạnh nhất trong tịch vân kiếm kỹ là vân hạ chúc thư, cũng đã không thể đánh bại được Ám Dạ.

Đới Thành hiện tại, ngoài dồn hết phần đấu khí lực còn lại để liều mạng với đối thủ, thì cũng chẳng thể làm gì khác.

Một tiếng vang thanh thúy cất lên khắp sàn đấu, sát chiêu tối hậu của Ám Dạ đã trảm qua người Đới Thành một đòn, ngay cả chút chống đỡ cũng không có, Đới Thành trước hợp kỹ long phá thiên quân của Ám Dạ, bạch vân huyền điểu kiếm chỉ vừa giơ lên, liền đã bị đánh bay.

Kế đó một mâu của Ám Dạ quét qua ngực Đới Thành, căn bản đã đánh gãy gần như toàn bộ xương sườn trên người hắn, lúc này Đới Thành chỉ cảm thấy bản thân nhẹ tựa lông hồng, bị Ám Dạ một kích quét văng khỏi sàn đấu.

Cả người đau nhức cực độ, lồng ngực nặng trĩu như sắp không thở được đến nơi, Đới Thành đến chút sức ngự khí phi hành cũng không có, trực tiếp đã rơi xuống sàn đấu thua trận, phút giây thân thể chạm xuống đất, Đới Thành đã thầm nghĩ, thua thế này cũng tốt, còn hơn miễn cưỡng tiếp tục chiến đấu, có khi lại trọng thương táng mệnh cũng không chừng, trận chiến này, Đới Thành hắn đã làm hết những gì có thể rồi.

Cả trường đấu vang vọng đủ thứ tiếng reo hò, Ám Dạ đánh một trận này, thực sự là quá đẹp mắt, quả đúng như những gì hắn đã nói từ đầu, xen lẫn trong những tiếng reo hò kia, còn ai quan tâm Thái Văn Liễu Ô đang thất thần như khúc gỗ, đứng đực người ở trước bảo tọa của mình.

Mộng tưởng đế vương của Thái Văn Liễu Ô, lúc này coi như đã chấm hết, mười tám hoàng cách, hắn chẳng bao giờ có được cơ hội bước đến hoàng vị chí cao của đại ninh nữa, tất cả những hoài bảo mộng tưởng của Thái Văn Liễu Ô hắn, từ khi Đới Thành rơi xuống sàn đấu, tất cả đều đã tan biến cả rồi.

Đến lúc này thì cũng chả mấy ai quan tâm Thái Văn Liễu Ô hắn có biễu hiện gì, bởi hắn đã là kẻ thua cuộc, chân chính trở thành hòn đá lót đường cho người khác bước lên hoàng vị chí cao, bây giờ nếu có một nguyện ước nào đó mà lục hoàng tử cao cao tại thượng muốn thực hiện, đó chỉ có thể là lập tức rời khỏi đại điển này, hắn không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa, càng không muốn thấy kẻ khác ngồi lên hoàng vị mình hằng mơ ước.

Cơ mà Thái Văn Liễu Ô nghĩ gì, căn bản cũng chẳng có ai chú ý, bởi đa phần bọn họ đều đang bận tung hô chiến thắng của Ám Dạ rồi, như vậy bốn ứng viên lọt vào vòng đấu loại đầu tiên đều đã lộ diện, hai trận còn lại, dù kết quả thế nào, cũng không còn quá quan trọng nữa.

Bình thản trở lại khán đài của mình, Ám Dạ ung dung hướng Hàn Thiên đánh tiếng.

-Hàn huynh đệ, cậu thấy chiêu bài mà ta ẩn dấu thế nào???, nếu chân chính đánh một trận, cậu nghĩ kết quả trận đấu giữa hai ta sẽ thế nào???.

Phía đối diện, Hàn Thiên cũng không ngại cười tự nhiên đáp.

-những chiêu bài mà Ám Dạ huynh ẩn dấu thực sự phi thường lợi hại, nếu đem ra dùng với ta, ta nghĩ mình dù có thắng cũng phải trả giá không ít.

Khóe môi Ám Dạ thoáng cười nhẹ một cái, giọng chợt cao lên một chút đáp.

-vẫn nghĩ bản thân sẽ chiến thắng à, cũng kiêu ngạo đấy…bất quá lời của Hàn huynh đệ luôn rất đáng tin, được rồi cứ tạm coi là thế đi.

-những trận còn lại đều rất khó khăn, mong là ta sẽ gặp được Hàn huynh đệ ở trận chung kết, để chứng thực suy đoán của cậu.

Trong lúc Ám Dạ và Hàn Thiên trò chuyện, hai trận đấu còn lại cũng đã kết thúc, Công Tôn Bá Nhiên không ngoài dự đoán, đã thắng nốt trận cuối khi đấu với vị ma pháp sư vốn không còn quá nhiều động lực, ở bảng số hai, dù vô địch kim đao đã trở lại, giúp Thái Văn Liễu Ô thắng trận đấu với Khương Nhiêu, thế nhưng từng đó vẫn không thể thay đổi được kết quả gì.

Sau khi vòng bảng kết thúc, hai cặp đấu tiếp theo đã lộ diện, người nắm vị trí nhất bảng một Công Tôn Bá Nhiên, sẽ đấu với Ám Dạ với vị trí nhì bảng hai, còn Hàn Thiên với vị trí Nhất Bảng hai, sẽ đấu với thiết diện nhì bảng một.

Thoáng dùng ánh mắt sắt lạnh nhìn về khán đài của Thái Văn Lục Tốn, nơi thiết diện đang âm trầm đứng ở phía sau, Hàn Thiên giống như thể muốn nói “ta nhất định sẽ vạch trần bộ mặt của tên giả mạo ngươi, một cước đá văng ngươi xuống sàn đấu vậy”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.