Chương trước
Chương sau
Sau hai khắc chiến đấu, tình hình chiến trận quả thực đúng như Hàn Thiên dự đoán, Liễu U sau thời gian dài liên tục công kích, thể lực đã bắt đầu hao hụt nghiêm trọng, còn thiết diện thì bộ pháp vẫn cực kỳ bình ổn, khí tức sâm nghiêm.

Trong một tình huống Liễu U lộ ra sơ hở, Thiết diện liền chợt như quỷ mị, đột nhiên xuất hiện phía sau lưng, dùng một quyền đánh cho Liễu U văng khỏi người Linh Sơn ngưu, trực tiếp rơi xuống sàn đấu.

Toàn trường một trận xáo động, thiết diện vậy mà lại thắng được thêm một trận, không hoa lệ, không đàn áp bá đạo, hắn cứ từ từ chậm rãi, đánh chậm nhưng chắc, thế mà đã thắng đến trận thứ hai rồi, vòng bản mỗi người chỉ đánh bốn trận, tức có nghĩa chỉ cần thắng thêm một trận nữa, Thiết Diện coi như được vào trận bán kết.

Nhìn qua những đối thủ còn lại trong bảng, dù không thắng được Công Tôn Bá Nhiên, thì vị ma đạo tông sư sơ đẳng còn lại cũng không phải thử thách gì quá lớn, thoáng chốc viễn cảnh chú ngựa ô Thái Văn Lục Tốn lại làm nên kỳ tích đã xuất hiện ngay trước mắt những người quan khán.

Một vương tử vô danh, vậy mà sắp bước vào hàng ngũ những người có cơ hội cạnh tranh hoàng vị nhất rồi!!!.

Trở lại bảng đấu số hai, lần này đã đến lượt Hàn Thiên hắn thi đấu, đối thủ không phải ai khác, chính là Ám Dạ nhị vương tử của diệt yên vương phủ, từ khi Hàn Thiên nổi danh đến nay, hắn và Ám Dạ luôn được đem ra xo xánh, xem ai mới là đệ nhất thiên tài tu luyện ở đế đô.

Một năm rưỡi trước Hàn Thiên cùng Ám Dạ đã trực tiếp giao thủ qua một trận, lần đó Hàn Thiên đã thắng, nhưng một trận thắng không nói lên ngươi vĩnh viễn mạnh hơn đối thủ, thế nên hôm nay, trước mặt toàn thế hoàng triều, văn võ bá quan, các vị khách nhân lặn lội đường xa đến từ các châu các vực khác.

Hai anh tài bậc nhất đại ninh lại có dịp tranh phong một lần nữa, ai thắng trong trận đấu này, sẽ trực tiếp thoát khỏi phạm trù của đại ninh đế quốc, thậm chí danh tiếng vượt khỏi đông bộ châu, lan đến cả những vùng đất xa xôi khác trên khắp vu thương đại lục.

Hàn Thiên vẫn bộ dáng bí ẩn thong dong, bình thản dùng một bộ pháp nhẹ như lông hồng đáp xuống sàn đấu, trong khi đó, Ám Dạ nét mặt hứng khởi, thân thể linh hoạt ngự u long nhanh chóng đáp xuống sàn đấu đầy hoa mĩ.

Vừa xuống đến nơi, hắn đã hướng Hàn Thiên cao giọng nói.

-Hàn huynh đệ, chúng ta lại gặp nhau rồi, hơn một năm nay ngươi không biết ta đã cố gắng thế nào đâu?.

-vương vị của đại ninh đối với ta thật ra chẳng có mấy ý tứ, nếu không phải vì trận đấu này với Hàn huynh đệ, ta có khi đã không đứng ở đây hôm nay rồi.

Phía đối diện, Hàn Thiên khóe môi thoáng cười khẩy đáp.

-Ám Dạ huynh mong chờ trận đấu của chúng ta như vậy, nhưng ta thực ra chẳng muốn gặp huynh chút nào.

-Hàn mỗ thích nhàn sự, đánh với Ám Dạ huynh chắc chắn không dễ nuốt trôi rồi, dù gì Ám Dạ huynh cũng không hứng thú với vương vị, hay huynh cân nhắc rút lui trận này, để ta dồn sức đấu với vô địch kim đao, huynh thấy thế nào???.

Nét mặt Ám Dạ thoáng nghiêm lại nói.

-đã không quan tâm đến vương vị, ta cần gì để ý ai sẽ ngồi vào đó, Hàn huynh đệ nếu muốn Lưu Mộ lên ngôi, thì phải dùng chính chân thực lực của ngươi đoạt ngôi vị về cho hắn.

-đối với ta, được đánh một trận công bằng sòng phẳng với ngươi, đó mới là điều ta mong mỏi nhất.

-bất quá Hàn huynh đệ yên tâm, trận này ta chỉ muốn kiễm tra thực lực của bản thân và cậu mà thôi, nếu có thể thắng, ta sẽ kết thúc sớm trận đấu, nếu thấy không thể thắng, ta sẽ chủ động nhận thua, cố gắng không để ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của Hàn huynh đệ ở các trận sau.

-cơ mà Hàn huynh đệ là luyện thể giả, tốc độ hồi phục xo với kỵ sĩ chúng ta thì nhanh hơn nhiều, sao phải lo mấy chuyện bị thương khó lành nhỉ???.

Thấy Ám Dạ đã nói như thế, biết bản thân không tung ra chân thực lực thì không được, Hàn Thiên nét mặt cũng nghiêm túc đáp.

-được…vậy tới đây đi, ta cũng muốn biết hơn một năm qua, Ám Dạ huynh đã tiến bộ thế nào rồi???.

Hàn Thiên vừa nói dứt câu, Ám Dạ đã không cần khách khí, trực tiếp khu động u long xông đến chổ hắn, một chưởng vừa nãy của Hàn Thiên đã đủ chứng minh hắn mạnh thế nào.

Đánh với Hàn Thiên, nếu không dùng hết sức từ đầu, bản thân chỉ có thể vô phương thương tổn được đối thủ.

Ám Dạ vừa bắt đầu đã dùng đến trạng thái chiến đấu đặc thù của kỵ sĩ, chính là khí hồn hợp nhất, hơn một năm rưỡi qua, hắn cùng u long đã luyện được kỹ năng này ngày càng thành thục, sự kết hợp đã hoàn mỹ đến mức khó tìm ra sơ sót.

Lúc này đấu khí lực cùng yêu lực của Ám Dạ và u long hòa làm một, mỗi đòn Ám Dạ đánh ra, đều mang uy lực kết hợp của cả hắn và u long, mà mỗi đòn u long đánh ra, không đơn thuần chỉ là công kích phổ thông của một yêu thú, nó đã tăng lên đến cái tầm như có thêm chính Ám Dạ hợp công vậy.

Chỉ thấy Ám Dạ một đường xông đến, ngay chiêu đầu tiên đã dùng đến hợp kỹ trứ danh là ám long liệt tức, người còn chưa đến, một luồn long tức mang theo hình dạng của chính u long đã hùng hổ xông đến chổ Hàn Thiên.

Bất quá hắn vẫn chưa có ý định né tránh, vù vù vài tiếng, quanh người Hàn Thiên rất nhanh đã xuất hiện một bức màng phòng hộ đường kính một trượng, đây chính là linh thuẫn, là linh kỹ Hàn Thiên cải tiến từ khí lãng chấn.

ầm đoàn một tiếng đầy hỗn loạn, ám long liệt tức trực tiếp đánh thẳng lên linh thuẫn do Hàn Thiên tạo ra, nhưng chỉ có thể khiến nó lung lay, chứ không thể trực tiếp phá vỡ.

Ám Dạ mắt thấy kỹ năng phòng thủ của Hàn Thiên bá đạo như vậy, một mâu đâm tới đã trực tiếp tăng lên mười thành công lực, dồn toàn bộ lực lượng hiện có vào trong đòn này.

Chỉ thấy trường mâu của Ám Dạ trực tiếp đâm vào linh thuẫn của Hàn Thiên, sức công kích từ mũi mâu cực kỳ hùng hậu, điểm va chạm giữa mũi mâu và linh thuẫn nhanh chóng phát sáng, phút chốc ngay tại vị trí bị tấn công, linh thuẫn đã không thể chịu được, trực tiếp bị xuyên phá.

ầm một tiếng lớn, linh thuẫn bạo toái tạo thành một vụ nổ nhỏ, trực tiếp chấn văng Hàn Thiên và Ám Dạ lùi về sau một đoạn, Ám Dạ nhìn thấy hiệu quả hai đòn vừa rồi không mấy hiệu quả, miệng liền bất giác khen ngợi.

-kỹ năng phòng ngự thật bá đạo, ám long trảm của ta uy lực đã tiệm cận công kích của võ vương, vậy mà không thể trực tiếp dùng một đòn phá được phòng ngự kia, chiêu này của Hàn huynh đệ, gọi là gì ấy nhỉ???.

Hàn Thiên đã triệu hồi ra tam độc thương, Ám Dạ muốn đánh với hắn một trận, hắn đương nhiên phải nghiêm túc ứng chiến, vừa rồi chỉ là kiễm tra khả năng của đối thủ mà thôi, cơ mà từng đó đã đủ để Hàn Thiên hắn ước lượng thực lực giữa hai bên, giọng nghiêm túc lại, hắn đơn giản trả lời.

-kỹ năng phòng thủ vừa rồi gọi là linh thuẫn, nếu không phải công kích cấp võ vương, một đòn không thể phá được nó.

Ám Dạ đột ngột cười vang, trường mâu lại hướng Hàn Thiên công đến.

-võ kỹ bá đạo như vậy, ở hoàng thành này ta chưa từng nghe nói có ai từng sữ dụng qua, Hàn huynh đệ cậu thật lắm cơ duyên đấy.

Hàn Thiên cũng thoáng cười đáp lễ, tay phải vận mười thành chân nguyên lực, lại gia trì thêm sáu thành linh khí, một thương đón đỡ lại trọng kích của Ám Dạ, miệng thì nói.

-may mắn được vài vị cao nhân truyền trước cho những võ kỹ này thôi, cũng chẳng phải là kỳ ngộ gì lớn.

Keng keng keng, tiếng binh khí va chạm vang vọng khắp đấu trường, mới đó mà Hàn Thiên cùng Ám Dạ đã đánh được hơn trăm chiêu, với tốc độ ra đòn của cao thủ cấp võ tông, đánh trăm đòn trong vài nhịp thở là chuyện bình thường.

Chỉ là người xem lúc này mới nhận thức ra được, thực lực của Hàn Thiên và Ám Dạ vốn mạnh đến đâu, Ám Dạ tu vi ưng khiếu kỵ quân sơ cấp, lại thuần thục được kỹ năng khí hồn hợp nhất từ sớm, cộng với các yếu tố như trang bị và tọa kỵ cao cấp.

Ám Dạ hiện tại, thực lực có thể coi như ngang với võ tông đỉnh phong, chỉ nửa bước nữa là đạt đến trình độ võ vương, ấy vậy mà Hàn Thiên dưới công kích của Ám Dạ, vẫn có thể bình đồng mà đánh.

Ám Dạ thực lực mạnh, mà Hàn Thiên xo ra còn đáng sợ hơn, bởi hắn ít hơn đối thủ gần năm tuổi, xuất phát sau mà thực lực đã đuổi kịp người đi trước, điểm này không phải kẻ tầm thường có thể làm được.

Anh tài xo chiêu, hơn nữa đều là những thiếu niên hào kiệt trẻ tuổi, ở thiên phúc này người ta vẫn hay đồn, chín phần nữ tử tại đây, dù ít dù nhiều, cũng sẽ đều đem lòng ái mộ một trong tứ kiệt, nhóm đứng đầu trong những thiếu niên trẻ tuổi xuất chúng, nhưng chưa thành gia lập thất.

Tứ kiệt lần lượt là Hàn Thiên, Ám Dạ, Lưu Mộ, và Thái Văn Thần Vũ, bốn người này từ dáng mạo, địa vị, tài năng, đều là ức người có một, chẳng thế mà không chỉ nữ nhân ái mộ, không ít nam nhân trong thành cũng đều coi họ như thần tượng, là tấm gương để phấn đấu.

Hôm nay hai trong tứ kiệt tranh phong với nhau, độ thu hút có thể nói là còn lớn hơn đại yến bình thường ở trong cung nhiều, khắp khán đài tiếng reo hò không ngớt, có người ủng hộ Ám Dạ, cũng có người ủng hộ Hàn Thiên, nhưng suy cho cùng, vẫn chỉ còn một người thắng.

Bất quá cống hiến một trận đấu mãn nhãn, không mưu mô tư lợi như thế này, dù bên nào thua, cũng đều vẫn nhận được sự ủng hộ và tôn trọng từ khán giả.

ở trên đài cao, Thái Văn Thần Vũ dáng điệu uy nghiêm, vừa quan sát trận đấu dưới đài, hắn vừa hướng Công Tôn Bá Nhiên phía sau đánh tiếng hỏi.

-tình hình có vẻ như khá cân tài cân sức, ngươi nghĩ trận này ai sẽ thắng???.

Công Tôn Bá Nhiên nét mặt thoáng trầm ngâm, lát sau hắn chợt bình thản đoán định.

-thường thường những trận đấu thế này, ai là người bền bỉ hơn, rất có thể sẽ là kẻ chiến thắng, mà Ám Dạ từ đầu đã dùng đến trạng thái khí hồn hợp nhất của kỵ sĩ, xo với Hàn Thiên, hắn tất nhiên là kẻ tiêu hao nhiều hơn.

-nếu Ám Dạ không còn chiêu bài ẩn nào có thể kết thúc trận đấu nhanh chóng, ta nghĩ trận này Hàn Thiên tỷ lệ thắng rất cao.

Công Tôn Bá Nhiên vừa dứt lời, Thái Văn Thần Vũ liền ẩn ý hỏi lại.

-thế nếu ngươi xo chiêu với một trong hai người đó, ngươi nghĩ bản thân có nắm chắc phần thắng hay không???.

Khóe môi Công Tôn Bá Nhiên chợt cong lên một đường đầy ngạo nghễ, lát sau hắn đơn giản đáp.

-Hàn Thiên và Ám Dạ tuy lợi hại, nhưng chung quy chúng cũng chỉ là đám hậu bối, thực lực của Ám Dạ ta đã sớm nắm trong tay, riêng Hàn Thiên, hắn còn đứng được ở đây, tính ra cũng là may mắn của hắn rồi.

-ta không nói chắc bản thân có thể thắng mười phần, nhưng tám phần, e là cũng có thể chấp nhận đi.

Vừa nghe được lời này, Thái Văn Thần Vũ liền cười hài lòng nói.

-tình hình hiện tại, trừ phi có bất ngờ phát sinh, nếu không cạnh tranh hoàng vị cũng chỉ gói gọn trong năm người dẫn đầu đại điển năm nay mà thôi.

-trong đó hai kẻ vào đến chung kết vòng ba này, sẽ là đối thủ trực tiếp của nhau, cách biệt ban đầu vốn không lớn, vậy nên chỉ có thắng trận chung kết, thì mới có thể nắm chắc được hoàng vị.

-Công Tôn Bá Nhiên ngươi ở trận cuối cùng, khả năng sẽ gặp người ở bảng số hai, nhưng nay ngươi đã tự tin như vậy trước hai ứng viên tiềm năng đối thủ, ta đây cũng yên tâm, mặc kệ những hoàng đệ kia của ta tính toán thế nào, Công Tôn Bá Nhiên ngươi chỉ cần thắng hết mọi trận đấu.

-hoàng vị sẽ về tay ta, lúc đó ngươi sẽ không chỉ là một tướng quân thông thường, chức tước và lãnh địa ta hứa cho ngươi, đều sẽ không thiếu phần nào.

sau biểu hiện quá vượt trội của Hàn Thiên trước Liễu Tung, nhưng đến trận thứ hai gặp Ám Dạ thì trông hắn như không chiếm được ưu thế gì cả, bất giác Lưu Mộ liền lo lắng hướng Nhược Mộng hỏi.

-Hàn Thiên hắn làm sao thế?, dường như cách đánh của hắn hơi kỳ quái, không giống lẽ thường đi, liệu hắn có thắng được trận này không vậy???.

Nhược Mộng nảy giờ vẫn bình tĩnh quan sát trận đấu, thấy Lưu Mộ đột nhiên hỏi đến, nàng liền bình thản đáp lời.

-Hàn Thiên huynh ấy là vì giữ thể diện cho Ám Dạ, nên mới đánh đến giờ này, huynh ấy không muốn lộ quá nhiều chiêu số cho những đối thủ khác biết, cũng không muốn Ám Dạ hay bản thân thụ thương, thế nên mới chọn cách đánh tiêu hao chậm rãi này.

-mấy mươi ngày qua, chẳng biết Hàn Thiên huynh ấy đã tu luyện kiểu gì?, nhưng tu vi hiện tại của huynh ấy thâm sâu tựa biển, dùng cách đánh tiêu hao này, Ám Dạ sẽ thua không quá khó coi, đây chính là chủ ý mà Hàn Thiên đã trù tính từ trước.

Nhược Mộng đã khẳng định như vậy, Lưu Mộ cũng thoáng an tâm hơn không ít.

ở dưới sàn đấu, Ám Dạ lúc này đang vô cùng buồn bực, hắn đã thử rất nhiều cách thức tấn công, thế nhưng Hàn Thiên vẫn cứ bình ổn ứng biến lại hết tất thảy, cơ mà điều buồn bực nhất là Hàn Thiên hắn không định kết thúc trận đấu, càng không tung công kích gì có dạng ngưng tụ năng lượng.

u long có kỹ năng hấp thu công kích của đối thủ sau đó phản lại, nhưng Hàn Thiên từ đầu đến cuối không tung công kích nào như vậy, hắn cứ bình thản phòng thủ, bao nhiêu công kích đến thì phá bấy nhiêu.

Loại đấu pháp này, căn bản chính là khắc chế cứng Ám Dạ hắn, đánh hơn ba khắc, Ám Dạ đã bắt đầu cảm thấy hụt hơi, không còn duy trì được nhịp độ công kích mạnh mẽ như ban đầu nữa.

Vậy mà Hàn Thiên thì vẫn sinh long hoạt hổ, lực lượng cứ như vô cùng vô tận, không bao giờ cạn kiệt, đến lúc này Ám Dạ mới hiểu dụng tâm của Hàn Thiên, thoáng thu chiêu lùi về sau năm trượng, Ám Dạ thoáng nhìn Hàn Thiên cười cười nói.

-ta vẫn còn một chiêu áp đáy hòm nữa, thật muốn đem ra thử sức với Hàn huynh đệ, bất quá ta nghĩ dù có đem chiêu đó ra, bản thân cũng khó giành chiến thắng trước cậu, cảm ơn hảo ý của Hàn Thiên cậu, hôm nay Ám Dạ ta đã được thử sức với cậu.

-cũng cảm nhận được khoảng cách giữa chúng ta, cậu quả thực là một gã quái thai, Ám Dạ ta muốn vượt qua cậu, e rằng còn phải cố gắng nhiều hơn nữa, vậy thôi…Lưu Mộ có người như Hàn Thiên cậu giúp hắn tranh đoạt vương vị.

-hắn có lẽ thực sự có duyên với vị trí đó, Ám Dạ ta cũng không muốn tranh với hắn làm gì.

Vừa dứt lời, Ám Dạ liền hướng người chủ trì đại điển ở trên cao nói.

-trận này Ám Dạ ta nhận thua, xin cho trận khác được bắt đầu đi.

Toàn trường không chỉ vị đại quan chủ trì, mà ngay cả khán giả quan sát, không ít người ánh mắt mờ mịt, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, hai bên vừa rồi vẫn còn đang chiến đấu rất ác liệt, sao đột nhiên Ám Dạ lại nhận thua???.

Bất quá tuy không hiểu lý do, nhưng Ám Dạ đã trực tiếp nhận thua, người chủ trì cũng chỉ đành cho trận tiếp theo, diễn ra giữa Hoành Nghị và vị ma pháp sư duy nhất trong kỳ đại điển này được bắt đầu.

Trước khi về lại vị trí, Hàn Thiên bất giác hướng Ám Dạ cất tiếng.

-nếu không phải gần đây ta mới luyện được một tâm pháp nội công cực kỳ lợi hại, trận này e là sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.

Khóe môi khẽ cong lên một đường, Ám Dạ rất tự nhiên đáp.

-cho dù không thắng bằng cách này, ta nghĩ Hàn huynh đệ cũng vẫn còn những cách khác để thủ thắng mà thôi, cậu đúng là đối thủ đáng gờm, đáng để ta phấn đấu vượt qua, à…lát nữa nhớ xem con át chủ bài mà ta đã nói với cậu, sau đại điển, ta sẽ tìm Hàn Thiên cậu uống rượu, nhớ đừng từ chối đấy.

Miệng thoáng nụ cười mỉm, Hàn Thiên khẳng khái đáp.

-trang viên của ta luôn chào đón anh hùng hào kiệt như Ám Dạ huynh ghé thăm, đối với ta, huynh cũng là một bằng hữu đáng trân trọng hệt như Lưu Mộ hay đám Chấn Tây vậy.

Gương mặt thường ngày không có quá nhiều biểu cảm ấm áp của Ám Dạ, hôm nay chợt cười nhiều đến lạ, có lẽ hắn không nhất thiết phải tự tách biệt bản thân khỏi người khác nữa, cùng bằng hữu uống rượu đàm đạo sao???, nghĩ kỹ thì đó cũng là một chuyện đáng mong chờ lắm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.