Chương trước
Chương sau
Cả khán đài hàng vạn người quan khán như muốn nổ tung sau lời nói của Hàn Thiên, đấy là một sự kiêu ngạo, một sự khiêu khích trắng trợn đối với tất cả các ứng viên tranh hoàng vị khác.

Nếu là ai đó nói câu này, hẵn sẽ có kẻ lăn lê cười bò đến chết, nhưng lời này từ miệng Hàn Thiên nói ra, một kẻ chỉ dùng một chưởng liền đánh văng Liễu Tung thực lực võ tông trung tầng rơi xuống đài.

Sức mạnh ấy, bá khí ấy, thừa sức đưa ra phát ngôn như vậy, kết quả dù không ai có biểu hiện giống ai, nhưng chấn động thì chắc chắn phải có.

Hàn Thiên vừa nói dứt câu, ở trên khán đài, Túc Chi đã không nhịn được trực tiếp ngự khí bay xuống chổ hắn, vừa đến nơi, nàng đã không ngại ánh nhìn của chúng nhân, trực tiếp ôm chầm lấy Hàn Thiên, ngay cả Nhược Mộng theo sau cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn, sau khi cảm thấy Hàn Thiên dường như vẫn chẳng có thay đổi gì, Túc Chi mới nhẹ giọng nói.

-mấy ngày qua huynh đã đi đâu vậy, làm mọi người ở nhà lo lắng phát khiếp, may thay hôm nay huynh về kịp, nếu không ta và Nhược Mộng tỷ tỷ phải nhận thay điều tiếng cho huynh rồi.

-huynh không tưởng tượng được, hai hộ vệ đáng ghét của tam hoàng tử đã chỉ trích huynh thậm tệ cỡ nào đâu, nhưng bây giờ thì tốt rồi, ban nãy thấy huynh thắng dễ như vậy, bọn họ đến miệng cũng không ngậm lại được.

Hàn Thiên khẽ xoa đầu Túc Chi, sau đó hướng Nhược Mộng phía trước, nét mặt thành tâm nói.

-gần đây ta đột nhiên có đốn ngộ, nên muốn chạy ra ngoài thử luyện thần công mới, không ngờ trễ nãi thời gian, đến giờ mới về được, đã để mọi người lo lắng, ta thật thấy có lỗi.

Ánh mắt Nhược Mộng thoáng nét suy ngẫm, sau đó nàng cũng cười mỉm đáp.

-huynh về kịp là tốt rồi, nơi này là sàn đấu, không tiện ở lâu, chúng ta lui ra sau đi, có gì từ từ nói.

Hàn Thiên sau đó cũng nhanh chóng thu lại tam độc thương, định cùng Nhược Mộng và Túc Chi đến hậu trường, nơi cho các ứng viên dừng nghĩ, nhưng rất nhanh, Lưu Mộ trên đài cao đã cất tiếng.

Hàn lão đệ có mặt đúng lúc làm vi huynh trong lòng cực kỳ cao hứng, giữa chúng ta không cần phải phân ra cao thấp rõ ràng như vậy, cứ đến đây ngồi cùng ta, nếu hôm nay hoàng vị về tay vi huynh, Hàn lão đệ chính là khai quốc công thần.

Cảm thấy từ chối lời mời của Lưu Mộ trước đám đông hàng vạn người thế này thật không thỏa đáng, Hàn Thiên cũng chỉ đành nhận lời đáp.

-Được thôi, vậy tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh vậy.

Vừa dứt lời, hắn liền cùng Túc Chi và Nhược Mộng đề thân lên khán đài của Lưu Mộ, Hàn Thiên vừa đến nơi, Lưu Mộ liền tùy ý phất tay một cái, từ dưới sàn đá của món bảo khí phi hành kiểu khán đài này, đột nhiên có một cái ghế từ từ trồi lên.

Hàn Thiên cũng không cần ngại, trực tiếp ngồi vào cái ghế đá mới cạnh Lưu Mộ, kế đó Nhược Mộng cùng Túc Chi cũng lần lượt ngồi lại vào vị trí của mình, ở dưới sàn đấu, một trận chiến khác đã được bắt đầu.

Trận này nằm ở bảng đấu số một, hai người đại diện là của các ứng viên đã mất đi cơ hội đoạt được hoàng vị, thực lực của hai người đại điện kia, một người là ma đạo tông sư sơ đẳng, đấu cùng một người khác có thực lực thần hổ kỵ quân cao cấp, mang theo tọa kỵ là một đầu linh sơn ngưu ngũ cấp.

Trận đối đầu giữa kỵ sĩ và ma pháp sư, thông thường đều sẽ thu hút được rất nhiều sự quan tâm, bởi những người tu chân như kỵ sĩ là rất hiếm gặp, thậm chí ma pháp sư cũng phải là năm võ giả mới có một pháp sư, trận đối đầu giữa họ, tất nhiên có thể gây được sự chú ý.

Nhưng kể từ khi Hàn Thiên đột nhiên xuất hiện, dùng một chưởng đánh bại Liễu Tung, sau đó tuyên bố hùng hồn về tư cách hoàng vị của Lưu Mộ, sự chú ý của chúng nhân đối với những trận chiến khác, thực sự đã nhạt đi vô cùng nhiều, hiện tại dù hai đối thủ kia vẫn tranh đấu rất kịch liệt nhưng hầu như không có mấy người chú ý đến họ nữa, tất cả đều đặt sự quan tâm của mình về hướng khán đài của Lưu Mộ.

Cũng phải thôi, Lưu Mộ hắn bình thường đã có không ít nữ tử thầm ái mộ, đại quan chú ý đến hắn cũng không ít, nay thêm một tự tại vương đầy bí ẩn, thực lực thông huyền, cùng một thiên mộng đế cơ mệnh danh thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, Túc Chi ở trong lý khố đại học viện, thành tích có thể coi là nỗi bậc, bên ngoài nhờ thường xuyên trông coi y quán của Hàn Thiên, y thuật cao minh, chuẩn bệnh như thần, nên cũng có cực nhiều người biết đến.

Bốn người bọn Lưu Mộ, trừ Mã Thiền Thế Bá thân làm hộ vệ, thì ai ai cũng có điểm bất phàm riêng, người nào cũng đều có dáng mạo đỉnh tiêm thiên hạ, thần thái xuất trần, Hàn Thiên còn chưa xuất hiện, gần như tám phần số người ở đây cũng đã chú ý đến chổ của Lưu Mộ rồi.

Bây giờ Hàn Thiên trở về, lại trực tiếp cùng Lưu Mộ và hai mỹ nữ khác ngồi trên nơi cao như vậy, muốn những người khác không chú ý đến, thực sự là không được.

ở khán đài phía dưới, Lâm Như nhìn lên chổ Hàn Thiên đang ngồi, cảm thấy hắn xo với Lưu Mộ còn có khí thế đế quân hơn nhiều, giọng liền chợt ca thán.

-sớm biết với tài năng cùng ngoại hình của mình, Hàn đệ đệ nhất định có ngày phong quang sáng lạng như thế, nhưng không ngờ ngày đó đến nhanh như vậy, mới có ba năm thôi, đệ ấy đã từ một hậu bối vô danh ở thiên an thành, chuyển mình một cái, liền đã trở thành tự tại vương danh tiếng lẫy lừng tại đế đô, ta thực ngưỡng mộ Nhược Mộng cùng Túc Chi, có thể đủ tư cách ngồi ở nơi cao vời kia cùng đệ ấy.

Cạnh đó, Chu Hân vẫn kiểu áo hở eo quyến rũ, lưng đeo đại kiếm, giọng điệu có phần cảm khái đáp lời.

-cũng có một đoạn thời gian, ta từng nghĩ bản thân nói không chừng có thể đủ khả năng đứng cạnh Hàn Lão đệ, dù là kép phụ cũng được.

-nhưng rồi đệ ấy bằng cách này hay cách khác, cũng đã dần khiến ta nhận ra, ai mới là người thích hợp với mình hơn.

-xo với ước mơ xa vời ngày trước, bây giờ ta thà ở một bên bình lặng quan sát con đường mà đệ ấy có thể đi được, còn hơn là cố chấp đuổi theo đệ ấy, để rồi vụt mất những thứ đáng quý khác.

Nói đoạn, Chu Hân liền thoáng nhìn về Chấn Tây ở phía sau với nét tạ tội nói.

-lời này của muội không làm huynh đau lòng chứ???, Chấn Tây huynh tuyệt đối đừng có ghen nha, tình cảm của ta với Hàn lão đệ, chính là một loại ngưỡng vọng khó từ bỏ của một nữ tử, đối với một nam nhân xuất chúng, nhưng bản thân ta cũng tự ý thức được mình là ai, nên làm gì?.

-đối với huynh, ta vẫn không có hai lòng đâu, huynh đừng giận nha.

Chấn Tây đôn hậu thoáng cười trừ một cái nói.

-người xuất chúng như Hàn lão đệ, được nữ tử ngưỡng vọng trong lòng cũng là chuyện bình thường, chỉ cần Chu Hân nàng còn quan tâm ta, chịu ở cạnh ta, ta còn phải cảm ơn Hàn lão đệ vì đã tác thành cho ta nữa, sao lại ghen với hắn được???.

Nhìn thấy tình cảm khắn khít giữa Chấn Tây và Chu Hân, Lâm Như cũng chợt thở ra một hơi, cầm tay Trương Lang ở bên cạnh, rồi nhìn hắn tình tứ nói.

-đúng vậy…ngưỡng vọng thì cũng chỉ là ngưỡng vọng, chúng ta chung quy vẫn nên quan tâm đến những người thực sự thích hợp với chúng ta hơn nhỉ???.

Nói đoạn ánh mắt của Lâm Như liền như có như không nhìn về hướng của Hồng Yến Linh, ở sau lưng nàng, Liễu Duệ vẫn như một cây đại thụ, bình lặng triều mến quan sát nữ tử trước mắt, dù ánh mắt của nữ tử ấy vẫn không quay về phía hắn.

Lâm Như sau một thoáng quan sát, cảm thấy ánh mắt Hồng Yến Linh lúc nhìn về khán đài của Lưu Mộ, vẻ mặt đã dần giống bản thân mình lúc trước, khóe môi Lâm Như thoáng nở nụ cười mỉm, Liễu Duệ ông bạn nối khố này của nàng, xem chừng sắp đạt được tâm nguyện của mình rồi.

Xo với đám bạn hữu của Hàn Thiên, mấy nữ nhân thuộc các danh gia vọng tộc khác ở đế đô, vốn cùng trưởng bối đến đại điển, để nhắm tới những ứng viên họ cho là tiềm năng, đủ sức giành lấy vương vị mà thể hiện ra sự ủng hộ.

Cái trò nhạc phụ của hoàng đế, ta làm gì cũng có thể khiến cho quần thần trong triều nể mặt ba phần, hầu như đại quan nào trong nhà có nữ nhi sở hữu chút nhan sắc, thì đều muốn làm.

Mà trước đại điển phong vương kết thúc, chính là cơ hội tốt để các vị đại quan còn trung lập thể hiện thái độ, bởi nếu để đại điển kết thúc, tân hoàng lộ diện, việc thể hiện sự ủng hộ đối với tân hoàng mới đã chẳng còn mấy giá trị.

Chẳng thế mà sau khi Hàn Thiên một chưởng đả bại Liễu Tung, rất nhiều đại quan đã hướng nhi nữ nhà mình, đối với khán đài của Lưu Mộ bày ra sự quan tâm, nhưng mà dù trưởng bối không nhắc, thì mấy nữ tử kia cũng đã làm rồi.

ở dưới sự quan tâm đặc biệt của đám người quan khán, Lưu Mộ vẫn làm như không nghe không biết, trực tiếp hướng Hàn Thiên hỏi.

-mấy ngày qua Hàn lão đệ đã đi đâu vậy?, không tìm được đệ làm vi huynh lo phát khiếp, may nhờ đệ về kịp, nếu không vương vị của đại ninh, chắc phải giao vào tay kẻ khác rồi.

Trước câu hỏi của Lưu Mộ, Hàn Thiên chỉ chực cười xòa đáp.

-chỉ là đột nhiên có cảm ngộ, nên ra ngoài tìm chổ tu luyện công pháp mới thôi, nhờ vậy nên thực lực của tiểu đệ đã tăng một đoạn, ban đầu còn có điểm không chắc chắn, nay đã vững vàn hơn không ít.

-Lưu Mộ huynh yên tâm, hoàng vị của đại ninh đế triều, ta sẽ giúp huynh lấy về.

Lưu Mộ mấy năm nay dù rất cố gắng, nhưng thực lực cũng chỉ mới đạt đến thần hổ kỵ quân sơ cấp, với chênh lệch hiện tại, hắn đã khó mà nhìn ra được Hàn Thiên nông sâu thế nào?, bất quá nhìn Hàn Thiên giọng điệu tự tin như vậy, Lưu Mộ cũng an tâm đáp.

-trở về kịp là tốt rồi, với biểu hiện ban nãy của lão đệ, phong vương lần này, chắc hiếm có đối thủ, vi huynh cũng yên tâm phần nào.

Hàn Thiên thoáng suy nghĩ một lát, liền hướng Lưu Mộ quan tâm hỏi.

-tình hình hai vòng trước đối với huynh thế nào?, vòng này cần phải có tối thiểu bao nhiêu hoàng cách, huynh mới nắm chắc được hoàng vị???.

Hàn Thiên hỏi đến việc này, Lưu Mộ liền chực xoa xoa thái dương rồi cười nhẹ nói.

-hai vòng vừa qua, vòng đầu vi huynh chỉ đạt hạng bốn, được bảy hoàng cách, còn vòng hai thì được hạng nhất, với mười hoàng cách, tổng cộng ta được mười bảy hoàng cách, tạm thời dẫn đầu tất cả các ứng viên.

-bất quá nếu nói cần tối thiểu bao nhiêu hoàng cách mới nắm được vương vị, thì vi huynh hoàn toàn không chắc chắn.

-bởi lẽ mọi sự còn phải xem tình hình từ các ứng viên khác nữa.

Nét mặt Hàn Thiên thoáng quan ngại tiếp.

-Lưu Mộ huynh không bỏ xa được các ứng viên khác ư???.

Lưu Mộ thoáng gật đầu đáp.

-đúng vậy, đại điển lần này, vị trí của các ứng viên trong tốp đầu không cách biệt nhau là mấy, chỉ cần một thay đổi nhỏ, cũng có thể ảnh hưởng đến kết quả sau cùng.

-hiện tại nếu nói chắc chắn bị loại, thì chỉ có năm ứng viên râu ria, sau hai vòng mới chỉ đạt được tầm mười hoàng cách, còn lại năm người dẫn đầu, ai nấy đều vẫn còn nguyên cơ hội.

Ánh mắt Hàn Thiên thoáng tia kỳ quái đáp.

-tận năm người cơ à???, ngoài Lưu Mộ huynh, đại hoàng tử Thái Văn Thần Vũ, cùng Ám Dạ, tiểu đệ thực không nghĩ được thêm ai có khả năng cạnh tranh được với huynh nữa.

Ánh mắt thoáng hướng về phía Thái Văn Lục Tốn, Lưu Mộ chậm rãi tiếp.

-đại ca ta vòng một đứng hạng nhì, vòng hai đứng hạng bốn, tổng cộng có mười sáu hoàng cách, xo với ta cũng chỉ thua một.

-Ám Dạ có thể coi như văn võ toàn tài, cả hai vòng đều đồng hạng ba, cũng được mười sáu hoàng cách.

-còn lại một người khá nổi bậc trong triều, nhưng đa phần là nhờ bên nhà ngoại, chứ không phải vì thực lực tự thân, nên danh tiếng của hắn không bằng đại ca, Hàn huynh đệ chưa nghe đến cũng phải.

-người đó chính là lục đệ của ta, Thái Văn Liễu Ô, thành tích vừa qua của hắn, chính là hạng năm vòng một, hạng nhì vòng hai, tổng cộng có mười lăm hoàng cách.

-kẻ cuối cùng, cũng là kẻ khiến ta quan ngại nhất, hiện tượng mới quật khởi trong lần đại điển này.

Vừa nói Lưu Mộ vừa chỉ tay về phía Thái Văn Lục Tốn, đợi Hàn Thiên nhìn thấy hắn, Lưu Mộ liền tiếp.

-hắn chính là Thái Văn Lục Tốn, truyền nhân của thanh an vương phủ, nơi chuyên đảm trách các sự việc liên quan đến đại hình bộ.

-cho đến trước đại điển lần này, hắn chẳng có gì nổi bậc cả, nhưng kết thúc hai vòng thi, hắn đã vượt qua đại ca ta để giành hạng nhất vòng một, cộng với thành tích hạng năm vòng hai, Thái Văn Lục Tốn tổng cộng có mười sáu hoàng cách, xo với các ứng viên khác không thua thiệt chút nào.

Hàn Thiên thoáng quan sát Thái Văn Lục Tốn, lát sau hắn bình thản đánh giá.

-kẻ này thực lực bình phàm, nhưng được cái tâm cảnh cực kỳ nội liễm trầm ổn, nhưng nếu nói tâm cảnh của hắn đủ mạnh để có thể đứng dưới tâm ma kính lâu nhất trong tất cả các ứng viên, thì việc này quả thực có chút khó tin rồi.

ở phía kia, Thái Văn Lục Tốn dường như đã cảm nhận được có người đang nhìn mình chằm chằm, khẽ quay mặt sang hướng này, Thái Văn Lục Tốn đã bắt được ngay ánh mắt sắc lẹm của Hàn Thiên, vì muốn thử gã này một chút, thế nên Hàn Thiên không thu lại nhãn thần, ngược lại còn tăng thêm khí thế và uy áp, giống như hùng ưng đang nhìn xuống thỏ hoang dưới đồng.

Thái Văn Lục Tốn thực lực mới chỉ đạt đến võ sư đỉnh phong, sao chống lại nổi sự sắc bén uy áp đến từ khí thế của kẻ mang thực lực võ tông, bất đắc dĩ phải giống như mèo hoang gặp người, hoảng loạn tạm lánh ánh mắt đi nơi khác.

Hàn Thiên thấy cảnh này, liền kỳ quái nói.

-lạ thật…một kẻ thiếu đi ý chí đế vương, thừa mưu mô, nhưng không có tính cách quyết liệt cương nghị, không dám xông pha mạo hiễm, chỉ muốn sống trong vùng an toàn.

-làm sao sở hữu được tâm cảnh cứng cõi đến mức đứng được dưới tâm ma kính trong thời gian lâu nhất.

-Lưu Mộ huynh, phần thi ở vòng một của hắn, huynh có trực tiếp chứng kiến chứ???.

Đáy mắt Lưu Mộ thoáng nét quả định tiếp.

-tất nhiên là có xem, hình ảnh trong tâm ma kính cũng không có gì quá nổi bậc, Thái Văn Lục Tốn có quá khứ bình phàm, trừ việc hay bị các vương tử khác khi dễ, thì hắn dường như không trãi qua biến cố nào ảnh hưởng quá lớn đến tâm lý.

-lớn lên gia nhập đại hình bộ để làm việc, những cảm ngộ của hắn đa phần đều liên quan đến việc tra án bắt phạm nhân, cũng không có gì nổi bậc, với cả sâu bên trong hắn, tham vọng đen tối nhất chỉ là tranh được hoàng vị, chấn hưng lại tộc chi, chứ cũng không có ý đồ ra tay tàn độc với những ai từng tổn thương hắn, vậy nên Thái Văn Lục Tốn hắn thông qua vòng một, đều được các vị tiên vương công nhận, đạt được hạng nhất vòng một, cũng không phải chuyện giả.

Lưu Mộ càng nói, Hàn Thiên càng cảm thấy Thái Văn Lục Tốn kẻ này có điểm không bình thường, cơ mà vì nhất thời không thể nói ra hắn không bình thường ở điểm nào, vậy nên Hàn Thiên cũng chỉ có thể bỏ lại sự việc ở đó, bình thản hướng Lưu Mộ nói.

-được rồi, dù kết quả mấy vòng trước thế nào, vòng này Hàn Thiên ta chỉ cần cố hết sức giúp Lưu Mộ huynh có được mười hoàng cách, hoàng vị kia, tất không thoát khỏi tay huynh.

Thấy Hàn Thiên có được tự tin như vậy, Lưu Mộ cũng chực cười xòa nói.

-Hàn lão đệ đã khẳng định thực lực, vòng ba này ta giao hết cho đệ, cơ mà cũng không thể quá coi thường các đối thủ khác, có thể làm đại diện cho các ứng viên tranh hoàng vị, đa phần những người kia đều không tầm thường chút nào đâu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.