Bất ngờ bị đánh một cái rõ đau, Đông Phương Thái Ngọc khóe mi thoáng ngấn lệ, nàng ta dùng một tay xoa xoa kiều đồn hãy còn hơi đau rát, thái độ phùng mang trợn mắt nhìn Hàn Thiên với nét oan uổng nói.
-cách ta cũng đã nói với ngươi rồi, ngươi lại còn dám phi lễ với ta???, nếu không có ta, ngươi hiện đã bị đám lão tặc kia đánh cho nhừ xương rồi.
-chỉ là bỏ chút công sức xoa bóp chân cho ta, có gì to tát đến mức phải tức giận như vậy?, nam nhân như ngươi đúng là quá nhỏ nhen rồi.
Thấy ma nữ trước mắt biết sai còn chẳng chịu hối cải, Hàn Thiên cũng không chút yếu thế đáp.
-nếu không có cô thì ta xong rồi ư???, nói như vậy, hẵn là ta phải cảm ơn Thái Ngọc đại tiểu thư đây rồi.
-nếu không có cô, ta cần quái gì phải vác xác đến cái nơi khỉ ho cò gáy này làm chuyện thương thiên hại lý?.
-nếu không có cô, ta ban nãy đã dùng mười tám cái ngọc giản truyền tống, dương dương tự đắc mà rời đi trước mắt lão già Yến Tàng Dương rồi.
-ta nói cho cô biết, ta không rảnh rang như cô, có thì giờ để mà ở đây đùa bỡn, nếu lần này mắc kẹt cùng cô ở đây dài ngày, làm lỡ đại sự của ta.
-đừng nói đến chuyện cô biết ta để nhất kiến rời đi cùng Vương Trụ, cho dù để cô công cáo thiên hạ Hàn Thiên ta xem thường Huyền Minh Đế, nói xấu sau lưng lão, hay chuyện ta đến xuân nguyệt lâu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thien-ky/1897618/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.