Đông Phương Thái Ngọc thoáng nhìn về phía Hàn Thiên, nếu là thuộc hạ của nàng nói câu này, nàng nhất định động nộ quát chúng té tát, nhưng mỗi khi nhìn thấy nam nhân trước mắt, trong lòng nàng lại cứ muốn động nộ nhưng không được, bằng giọng mỉa mai, Đông Phương Thái Ngọc lên tiếng.
-đám tặc phỉ này xây trại cướp đường ở đây, không chỉ mới một hai năm, phần lớn bọn chúng đều có không ít tai tiếng, lúc sinh thời là phường đạo tặc ác bá bị truy nã gắt gao.
-bọn chúng ở đây không biết đã tàn hại bao nhiêu người?, dày vò bao nhiêu nữ nhân?.
-nếu vừa rồi bọn chúng mới là kẻ chiến thắng chứ không phải ta, ngươi có nghĩ ra được kết quả cho chính chúng ta chưa???, chẳng lẽ chúng chỉ đùa cợt với ta một chút rồi sẽ thả đi như ngươi???, còn ngươi… chắc là ngoài bị cướp hết tài bảo trên người, chúng sẽ tha mạng cho ngươi rời đi nhỉ???.
-đối với phường tặc phỉ này mà ngươi còn nhân từ nương tay, về sau để lại hậu họa cho bản thân lẫn người kề cận, khi gặp phải bất hạnh bởi đám thù nhân cũ, ngươi cũng đừng có oán trời trách đất.
Lời Đông Phương Thái Ngọc nói không phải không có đạo lý, bất quá Hàn Thiên không giết hết những kẻ ở đây, cũng là có đạo lý riêng, bằng nét bình tĩnh trầm lắng, Hàn Thiên không chút bực tức đáp lời.
-đám người này có hành ác vô số hay không?, ta chưa tận mắt nhìn thấy, bất quá từ hành vi của chúng, ta đoán những lời cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thien-ky/1897609/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.