Chương trước
Chương sau
Chuyện Hàn Thiên lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra, Lục Ly cùng đám không tặc kia rốt cuộc vẫn là đánh chủ ý lên người Đông Phương Thái Ngọc.

Trong thoáng chốc, Hàn Thiên đã nghĩ qua về việc bản thân thực sự có nên giao ma nữ này cho đối thủ, còn bản thân vô sự rời đi hay không?, nếu Đông Phương Thái Ngọc rơi vào tay đám không tặc này, Hàn Thiên hắn sẽ ít được không ít phiền muộn.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì ma nữ này chỉ cần không trở về đúng hẹn, mấy lão cự đầu trong xuân nguyệt lâu kiểu gì chả xuất động tìm kiếm, một cái sơn phong trại nho nhỏ, còn chả đủ để đám cường giả kia làm món khai vị, lúc đó Đông Phương Thái Ngọc thoát nạn rồi, người không may vẫn là Hàn Thiên hắn.

Nhưng đó dù gì cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, Hàn Thiên hắn tuy không hiểu phong tình thật, nhưng để tuyệt thế vưu vật như Đông Phương Thái Ngọc rơi vào tay đám tặc tử bần tiện kia, thế thì thật may mắn cho chúng quá, hôm nay đám người này đã không biết điều như vậy, hắn cũng không ngại dạy dỗ chúng một chút.

Khẽ quay người lại, Hàn Thiên nhanh chóng lấy ra một tấm thiết bài quăng cho Lục Ly.

Tên kia liền nhanh chóng đón lấy, cảm thấy thiết bài kia khí thế cổ lão, cực kỳ trầm trọng, trên thân khắc họa tiết song long uốn lượn, ở giữa chạm vàng ba chữ “thần võ minh” cực lớn, bên phải đề thiếu toàn quyền trưởng lão, bên trái có một viên tinh hồng bảo thạch khảm chặc vào trong.

Vừa nhìn thấy ba chữ thần võ minh, Lục Ly sống lưng liền nổi lên một tràn khí lạnh, dồn đấu khí lực tác động thử vào thiết bài, cảm thấy đến một vết móp méo cũng không có, Lục Ly biết lần này hắn đã động phải kẻ không nên động, nét mặt giằng co một lúc, Lục Ly bất giác trả lại thiết bài cho Hàn Thiên nói.

-hóa ra là thiếu toàn quyền trưởng lão mới nhậm chức của thần võ minh, phong thái thực sự không tồi, bất quá nghe nói ngươi thường đi cùng thiên mộng đế cơ, còn đại mỹ nữ mà ngươi nói là thê tử này, bổn đại gia thực sự chưa từng nghe qua.

-Thần võ minh đúng là thế lực sơn phong trại ta không thể động vào, bất quá đại mỹ nữ kia trên đời có một, khiến người ta không thể nào không liều mình tranh đoạt.

-Hàn Thiên ngươi thực là không biết đủ, ta nghe đồn thiên mộng đế cơ đã là thiên nữ thế gian vô song, ta chưa thấy qua nàng ta, nhưng dám chắc dù có xuất chúng cỡ nào, nàng ta cũng không thể hơn được đại vưu vật này, Hàn Thiên ngươi được trời ưu ái quá rồi, ngươi nên biết đủ, để lại đại mỹ nhân này cho chúng ta, nếu không…

-hắc hắc…nơi này cách thiên phúc đế đô mấy vạn dặm, sơn phong trại chúng ta chỉ cần làm sạch sẽ một chút, cùng lắm là bỏ trốn đi thật xa, dù có là thần võ minh, cũng chưa chắc truy cứu đến cùng được.

-vậy nên chủ ý của ta vẫn là như cũ, ngươi có thể đi, nhưng nữ tử này phải lưu lại.

Phải biết danh tiếng của Thần võ minh thực sự rất khổng lồ trong giới hắc đạo lâu nhâu tầm thường, bởi họ là thế lực chuyên dọn dẹp đám người này, vậy mà một cái sơn phong trại nơi rừng thiên nước độc cũng dám làm liều động thủ với người của thần võ minh.

Vì một nữ nhân làm ra hành động bất chấp mạng sống đến thế, thậm chí đám thuộc hạ cũng không để tâm đến hậu quả, hoàn toàn đồng thuận cách làm của Lục Ly, Độ điên cuồng cùng bất chấp thực sự đã lớn đến không thể tin nổi, Hàn Thiên thoáng nhìn sang Đông Phương Thái Ngọc, miệng bất đắc dĩ nói.

-cô đúng là mầm họa, đi đến đâu cũng sẽ xảy ra chuyện.

Đông Phương Thái Ngọc trước lời này chỉ cười đắc ý nói.

-điểm này chứng tỏ mắt nhìn của Lục Ly tốt hơn Hàn Thiên ngươi, ít nhất hắn còn nhận ra bổn cô nương có mị lực đến mức nào?.

-Hàn Thiên ngươi được ta chú ý đến, đấy là một điểm đáng kiêu hãnh lớn đến đâu chứ?, không bỏ chút sức lực, làm sao xứng được với vinh hạnh ấy???

Cơ mặt Hàn Thiên thoáng giật giật mấy cái đáp.

-hay ta để cô lại cho đám sơn tặc kia rồi một mình bỏ chạy nhỉ???.

Đông Phương Thái Ngọc chợt cười thâm trầm nói.

-tên tiểu nhân ngươi thực không đáng mặt nam nhi, bổn cô nương có mệnh hệ gì, ngươi cũng đừng hòng sống yên.

Lần này Hàn Thiên lại cố ý lên giọng như cố ý để Lục Ly nghe thấy.

-vậy cô nói xem hiện tại chúng ta động thủ, khả năng chiến thắng cao không?.

Vừa nói dứt câu Hàn Thiên đã âm thầm truyền âm, nhắn ma nữ này cố hù dọa đám sơn tặc kia một chút, sắp tới chỉ cần thấy thời cơ thích hợp, liền thu lại hồn khí phi hành, Hàn Thiên hắn sẽ đưa nàng ta tẩu thoát.

Ai ngờ Đông Phương Thái Ngọc vẫn làm như chẳng nghe lời Hàn Thiên nói, bộ dạng chẳng biết trời cao đất dày nói.

-không thử làm sao biết được?, chúng ta dù gì cũng có không ít tuyệt học, đám người kia tuy đông, nhưng trừ Lục Ly ra, đâu có ai là đối thủ của chúng ta?, cứ đánh thử xem sao???.

Hàn Thiên cũng đến chịu cái tính bất bình thường này của Đông Phương Thái Ngọc, tình hình hiện tại, bọn họ thực sự không nên động thủ với đám tặc tử này, bây giờ tính bài chuồn mới là thượng sách, không ngờ ma nữ kia lại muốn đối đầu trực tiếp với sơn phong trại.

Lục Ly phía xa xá đã sốt ruột đến không chịu nổi, càng nhìn hắn lại càng không thể nào dứt khỏi mỹ mạo của Đông Phương Thái Ngọc cho được, mọi thứ của nữ nhân kia đều như sinh ra để câu dẫn nam nhân, dù đại la thần tiên, gặp phải vưu vật như vậy, e là đều trầm mê vào đó, vĩnh viễn không rút ra được, nếu không liều mạng đoạt về, liền sẽ thành tâm ma khiến bản thân hối hận cả đời.

Giọng điệu đã có phần mất bình tĩnh, Lục Ly lớn tiếng quát.

-đã bàn bạc xong chưa???, rốt cuộc là đi hay ở?, có vậy thôi mà bàn cũng lâu thế sao?.

-chỉ là lão tử nói cho Hàn Thiên ngươi biết trước, đừng vọng tưởng sẽ thoát được khỏi dãy núi này, người ngoài như ngươi, nhất định không thoát nổi đám thổ địa chúng ta.

Lục Ly vừa dứt lời, Hàn Thiên liền nhìn hắn cười cười nói.

-ngươi chỉ hỏi Hàn Thiên ta đi hay ở?, sao không hỏi nữ nhân ngươi nhìn trúng xem nàng ta có muốn ở lại hay không?.

-ta cũng nói cho ngươi biết, xo với thần võ minh, thế lực mà nữ nhân này nắm trong tay, ngươi có mơ cũng không ngờ đến được, chỉ một cường giả trong đó, sơn phong trại nhỏ bé này của ngươi không trụ nổi đâu.

Hàn Thiên vừa dứt lời, Lục Ly liền làm như vô cùng sợ hãi hỏi lại.

-mỹ nhân…nàng thực sự nắm trong tay thế lực lớn đến vậy ư??, hay tên này căng bản chỉ là đang hù dọa mà thôi?.

-nàng theo hắn có gì tốt?, theo bản đại gia làm chủ một phương không phải tốt hơn sao??.

-nhược phu ấy đã để nàng quyết định rồi, hiện tại nàng sẽ làm thế nào đây??.

Lục Ly vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền tỏ nét nhu mị đáp.

-tiểu nữ làm gì có thế lực lớn như vậy chứ?, vì cảm mến Hàn Thiên huynh ấy có thần võ minh chống lưng, vậy nên mới nguyện đi theo hầu cận.

-không ngờ đụng chuyện một cái, hắn liền muốn để mặc ta cho người khác tùy ý định đoạt, thực sự là cực kỳ thiếu trách nhiệm a.

Lục Ly thoáng chốc bị dẫn dắt, cực kỳ đồng thuận đáp.

-đúng vậy…một kẻ nhược phu như thế, nàng còn theo làm gì?, ở lại đây làm trại chủ phu nhân của ta, vinh hoa phú quý hưởng không hết, sau này không ai dám coi thường nàng nữa.

Cơ mà Đông Phương Thái Ngọc rất nhanh đã cho Lục Ly thấy, vì sao nói nữ nhân xinh đẹp lại chính là mầm họa, Lục Ly hắn vừa bị cắn câu, Đông Phương Thái Ngọc liền tạt ngay cho hắn một gáo nước lạnh ngắt, bằng thái độ cực kỳ miệt thị mỉa mai, ma nữ kia chợt lên giọng nói.

-nhưng bản đại nương chưa cho các ngươi biết, dù Hàn Thiên hắn không có trách nhiệm, ta cũng sẽ không xem Lục Ly ngươi là cái đinh gì trong mắt.

-bản đại nương không phải loại nữ tử có thể tùy ý để nam nhân định đoạt, trong mắt ta, Hàn Thiên hắn chính là người của mình, ta chưa cho phép, hắn đời nào có thể rời khỏi ta cho được?.

Lục Ly bị ăn một quả lừa lớn, phút chốc nộ khí xung thiên, đường đường là một võ vương cường giả, xưa nay chẳng có mấy ai dám dùng giọng điệu khinh miệt đến vậy nói chuyện với hắn, hỏa khí hòa cùng sự phẫn nộ bốc lên tận trời, Lục Ly không ngại lớn tiến quát.

-được lắm…tiện nhân này cũng cứng miệng phết, hôm nay nhất định khiến ngươi lõa thể nằm trên giường của ta, ngoan ngoãn như một nữ nô bần tiện nhất, loại nữ nhân như ngươi, Lục Ly ta cực kỳ thích cưỡi, ta sẽ thuần hóa đến khi ngươi không còn phản kháng, cực kỳ ngoan ngoãn dạng chân ra trước mặt ta mỗi ngày thì mới thôi, để xem khi ấy ngươi còn kiêu ngạo như vậy được nữa không?.

Lục Ly vừa dứt lời, giới vực màu hoàng thổ liền nhanh chóng bao trùm không gian có bán kính hơn ba mươi trượng quanh người hắn, thảm bay của Hàn Thiên cùng Đông Phương Thái Ngọc thoáng cái bị bao trùm bên trong đó, một sức nặng vô hình đè lên, khiến món hồn khí phi hành này dù nửa phân cũng khó mà nhúc nhích.

Hàn Thiên thầm than hỏng bét, sớm biết ma nữ này tính cách ngông cuồng bá đạo như vậy, hắn ngay từ đầu nên làm người dẫn đường mới phải, bây giờ hối hận cũng chẳng kịp, chỉ có thể cố gắng ứng phó được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Vừa bị giới vực màu hoàng thổ trùm lên người, Hàn Thiên liền cảm thấy bản thân như đang đeo gông cùm nặng hàng ngàn cân vậy, Hành động khó khăn hơn bình thường gần ba phần.

Giới vực của võ giả quả thực khó nhằn, tình huống bình thường, hành động bị áp chế mất ba thành, chiến lực cũng coi như giảm xuống ngần ấy, bất quá Hàn Thiên hắn có kim thân vô thượng.

Vừa vận lên chân nguyên lực giải phóng kim thân, áp lực trên người Hàn Thiên liền biến mất hoàn toàn, bất quá chiến lực tăng lên nhờ kim thân cũng không thể nào phát huy công năng vốn có.

Ngay lúc này, một toán năm cường giả của sơn phong trại đã đánh đến, ba võ tông trung tầng tự thân phi hành, hai kỵ sĩ cưỡi tọa kỵ yêu cầm, thực lực dường như đã đạt đến ưng khiếu kỵ quân sơ cấp, ai nấy đều sát khí bừng bừng, mặt mũi hung lệ, Hàn Thiên còn chưa kịp động thủ, Đông Phương Thái Ngọc khóe môi đã khẽ nhếch lên đầy khinh thị.

-chỉ là một đám tôm tép ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc làm tặc phỉ, hôm nay coi như đại nương làm việc tốt, vì những thương đoàn đi qua nơi này trừ hại vậy.

Vừa nói dứt câu, từ trong tay áo của Đông Phương Thái Ngọc đã phóng nhanh ra hai ngọn trường tiên, hai sợi dây roi này toàn bộ đều được kết từ rất nhiều mắc xích kim loại, phía đỉnh đầu gắn vào một lưỡi đao dài hơn một thước, cực kỳ sắc bén, vừa nhìn liền biết đây chính là một món hồn khí cực kỳ bất phàm, xo với tam độc thương của Hàn Thiên, chỉ sợ còn phải hơn một bậc.

Hai sợi trường tiên cứ như là có linh tính, vừa xuất hiện, liền nhanh chóng hướng hai tên kỵ sĩ cưỡi yêu cầm đang xông đến đầu tiên.

Phập phập hai tiếng, hai sợi trường tiên mà Đông Phương Thái Ngọc phóng ra, cứ thế xuyên thẳng qua công kích của hai kỵ sĩ, thành công để lại trên người hai con yêu cầm kia vài vết thương không nhẹ.

Hai kẻ kia tuy mang tiếng là ưng khiếu kỵ quân tôn quý, nhưng mà trừ công pháp dưỡng yêu tầm thường đang có, đám này chẳng còn hợp kỹ kết hợp với tọa kỵ nào ra trò.

Mà Đông Phương Thái Ngọc tự thân đã có tu vi võ tông đỉnh phong, hai ưng khiếu kỵ quân sơ cấp tầm thường, xo với võ tông có đầy đủ hồn khí cùng võ kỹ siêu việt, vừa đối đầu đã chịu thua thiệt, thực sự chẳng có gì bất ngờ.

Hai tên ưng khiêu kỵ quân vừa chịu thua thiệt, ba tên võ tông phía sau đã nhanh chóng ập đến, Hàn Thiên hai tay điểm chỉ, gần mười luồn kiếm khí nhanh chóng được hắn nhắm thẳng đến hai trong số ba tên võ tông đang đánh tới, mà tiến hành công kích.

Kiếm quang sắc lẻm vô hình, lại được Hàn Thiên dụng công nghiên cứu cải biến, hiện chỉ cần dùng đến đệ nhất cùng đệ nhị kiếm trong thủy liêm tứ kiếm, hắn đã có thể tạo ra công kích cấp võ tông.

Mấy tên võ tông đang đánh tới chẳng ngờ Hàn Thiên có thể phản đòn nhanh đến vậy, hai tên vừa bị kiếm khí ngăn trở, tên còn lại đã nhanh chóng rơi vào tình huống nguy hiễm.

Chỉ thấy tên võ tông duy nhất vừa vung chưởng tiến gần vào khoảng cách ba trượng quanh thảm bay của Đông Phương Thái Ngọc, một luồn kim quan sáng lòa từ ngực áo Hàn Thiên đã bay ra đón đầu công kích ấy.

Tên võ tông nọ chỉ cảm thấy chưởng kình của mình cứ như là đánh vào vách núi, đại lực toàn bộ tiêu tán không thấy tăm hơi đâu, mà phản lực truyền lại còn khiến thủ chưởng của hắn tê rần.

chưa kịp nghĩ ngợi gì, trước ngực gã nọ đã bị thứ gì đó cào trúng, một vạt áo lớn hòa cùng tiên huyết cứ thế cuốn lên trước mắt, lúc bản thân văng đi như đạn pháo, võ tông kia mới nhìn rõ, thứ vừa công kích mình, chính là một đầu yêu thú thân dài như rắn, khắp người tỏa ra hào quang ánh kim chói lọi.

Năm kẻ có thực lực võ tông xông đến, vậy mà ngay lập tức bị chặn đứng, trong đó có đến ba kẻ bị thương tổn ảnh hưởng đến chiến cục, Lục Ly thân là đầu lĩnh, cũng thực sự cảm thấy mất mặt thay.

-lũ phế vật các ngươi làm gì đấy?, chỉ hai hậu bối đã khiến các ngươi chật vật vật sao?.

-Tất cả cùng xông lên đi, lần này nhất định không được thất thủ.

Nói đoạn Lục Ly liền nhanh chóng điều động giới vực màu hoàng thổ, tập trung gây sức ép lên đám người Hàn Thiên, hòng giảm tối đa chiến lực mà họ hiện có, cùng thời điểm, gần mười cao thủ còn lại trong sơn phong trại cũng đã lần lượt xông đến.

Trước tình hình thập diện bủa vây, Đông Phương Thái Ngọc vẫn chợt cười tự tin nói.

-một đám ruồi nhặn dù tập hợp nhiều đến đâu, cũng vẫn chỉ là ruồi nhặn.

Ngay tức khắc, không gian bán kính năm trượng quanh người Đông Phương Thái Ngọc đã xuất hiện một tầng giới vực màu hỏa hồng, mang tính chất cực kỳ nóng cháy.

Lục Ly nhìn thấy cảnh này liền không dám tin nói.

-hỏa giới vực, không ngờ tiện nhân ngươi còn tu luyện được cả kỹ năng của võ giả, được… được lắm, nữ nhân thú vị như ngươi, bản trại chủ càng lúc càng muốn chơi thử.

Vừa nói dứt câu, thủ chưởng của Lục Ly đã nắm lại, ngay lập tức, giới vực màu hoàng thổ phía trên đầu đám người Hàn Thiên, đã nhanh chóng ngưng tụ thành hình một thủ chưởng khổng lồ đè xuống, hư chưởng kia còn chưa đánh đến, mà áp lực vô hình của nó đã khiến khớp xương trên người Hàn Thiên rung bần bật.

Nếu là người bình thường, hẵn đã sớm bị áp lực kia đè thành bánh thịt, cơ mà Hàn Thiên hắn tất nhiên chẳng phải kẻ bình thường, thiên ma thủ nhanh chóng được hắn dùng đến, một chưởng đối một chưởng.

Tiếng nổ vang trời đột ngột cất lên, chưởng ấn ngưng thực từ giới vực của Lục Ly, cứ thế đã bị Hàn Thiên cách không đánh tan, thiên ma thủ chính là thần thông cấp thần, một khi dùng đến, thiên băng địa liệt, chút uy lực ấy có tính là gì?.

Lục Ly vẫn chưa hết bàn hoàn, Đông Phương Thái Ngọc đã vội hưng phấn nói.

-được lắm Hàn Thiên, không ngờ ngươi còn có chiêu này.

-hỏa nhi lên thôi, chúng ta cũng không thể thua bọn họ được.

Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, viêm thần mãng từ trong áo choàng rộng của nàng ta đã nhanh chóng hóa lớn, rồi xuất hiện cực lỳ hoành tráng, tám đôi cánh chim mọc trên thân, viêm thần mãng vậy mà cũng có kỹ năng phi hành, thân thể dài hơn bốn trượng của nó, cùng tiểu kim long còn lớn hơn một chút ở bên cạnh, quả thực là một sức ép khổng lồ đến những ai đang muốn đánh đến chổ hai người bọn Hàn Thiên.

Đám người phía sơn phong trại thực sự đã có chút thất thần, vốn nghĩ hai kẻ kia chỉ đơn độc một mình, nhưng không ngờ sủng vật mà chúng mang theo lại mạnh đến vậy?, đám lâu nhâu của sơn phong trại hiện đã có chút chùn lòng.

Nhưng đâm lao thì phải theo lao, huống hồ mỹ mạo của Đông Phương Thái Ngọc đã khiến đám người này mờ mắt, chỉ hận không thể ngay lập tức đè được nàng ta xuống dưới thân, để mà mặc sức phóng thích ham muốn dục vọng.

Vì vậy trước sự đáng sợ của viêm thần mãng cùng tiểu kim long, đám người kia vẫn cứ như thiêu thân không hề run sợ lao lên.

Đông Phương Thái Ngọc trước sự điền cuồng của đám người trước mắt, khóe môi chỉ khẽ cười khẩy một tiếng hạ lệnh.

-hỏa nhi cho đám người vô tri kia thấy ngươi có thể làm được gì đi?.

-hỏa độc trận.

Đông Phương Thái Ngọc vừa hạ lệnh, viêm thần mãng liền ngay lập tức ngữa mặt lên trời phun ra rất nhiều luồn hỏa quang, liền sau đó những luồn hỏa quang kia nổ tung tóe như đạn liên châu, rồi rơi lại xuống mặt đất như mưa sa.

Gần mười cao thủ của sơn phong trại đang lao đến, phút chốc đều bị bao phũ trong màn mưa hỏa diễm rực rỡ.

Tiếng xèo xèo ghê rợn vang vọng khắp chiến trường, trong sơn phong trại có khoảng ba đại võ sư, vừa tiếp xúc với màn hỏa vũ kia, phòng hộ đấu khí trên người họ liền nhanh chóng bị ăn mòn mất.

Da thịt yếu ớt của đám đại võ sư kia vừa tiếp xúc với hỏa độc, rất nhanh đã bị xâm thực không ra hình thù gì nữa, thoáng cái viêm thần mãng đã loại hết những kẻ yếu nhược kia ra khỏi vòng chiến.

Những kẻ có thực lực võ tông còn lại đối phó với màng hỏa vũ này cũng chẳng dễ chịu gì, đa phần đều hao phí rất nhiều đấu khí để phòng ngự, Lục Ly thấy thuộc hạ gặp khó khăn hết lần này đến lần khác, cũng không nhịn được mà trực tiếp ra tay.

Chỉ thấy hắn triệu hoán ra một thanh trường đao hồn khí ngũ cấp, một đường vung đao chém đến chổ Đông Phương Thái Ngọc với khí thế như đoạn sơn lạc hà, ma nữ kia trước thế công lăng lệ sắp đến, cũng không hề nao núng, lập tức cùng viêm thần mãng xông lên đón đỡ, trước đó còn không quên để lại cho Hàn Thiên một câu.

-ta sẽ cầm chân Lục Ly, những tên lâu nhâu còn lại giao cho ngươi đấy, cố lên…ta tin tưởng sẽ không làm ta thất vọng!.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.