Chương trước
Chương sau
Khoảnh rừng trống nơi Nhược Mộng lưu trú đang phải đón chào hai vị khách không mời, Hàn Thiên vừa nãy còn định đến chổ Lưu Mộ thông tri bọn họ đi tìm kiếm nhất kiến cùng Vương Trụ.

Chẳng ngờ hắn mới thay xong một bộ y phục sạch sẽ, thân chủ đã đến tìm rồi, bên ngoài lúc này chính là nhất kiến cùng Vương Trụ hai người, bọn họ không biết là hữu ý, hay chỉ tình cờ tìm đến đây, chỉ biết là ngay lúc này, bọn họ dường như có chuyện muốn nói với Hàn Thiên hắn.

Hàn Thiên vừa ra ngoài liền phát giác đám nhất kiến đã chờ sẵn ở đó, Nhược Mộng với ánh mắt cảnh giác cũng đang nhìn họ chăm chú.

Hàn Thiên thoáng quan sát cữ chỉ của nhất kiến cùng Vương Trụ, thấy hai người này dáng điệu tự nhiên, hơn nữa thái độ còn khá gần gũi, không giống với lẽ thường, nội tâm thoáng chấn động, Hàn Thiên liền áng chừng giữa hai người này đã có chuyện gì xảy ra rồi.

Hơn hai ngày không gặp, khí tức của Vương Trụ đã bình ổn trở lại, có vẻ như việc không còn bị Trần Lãng truy sát, đã giúp Vương Trụ hắn có thêm thời gian khôi phục, chỉ là gã biết rõ bản thân khó chống lại Hàn Thiên, tại sao còn đến đây tìm???, chẳng lẽ Vương Trụ này còn chưa phục kết quả kia???.

Hàn Thiên hắn còn chưa kịp nói gì, nhất kiến đã dùng giọng thành khẫn mở lời.

-hôm ấy chúng ta lý ra không nên trốn tránh Hàn Thiên ngươi, ngươi vì cứu chúng ta mà dấn thân vào chốn nguy hiễm, đến một lời cảm ơn ta cũng chưa nói, liền đã vội trốn đi, ta cảm thấy bản thân thật sự nên hướng ngươi nói một tiếng xin lỗi.

Dù Nét mặt vẫn chưa hết vẻ trầm trọng, nhưng nhất kiến đã nói lời xin lỗi, Hàn Thiên theo lẽ thường cũng chỉ đành đỡ lời đáp.

-chỉ là chuyện nên làm mà thôi, huống hồ trần lãng chẳng thể gây nguy hiểm gì cho ta được, tình huống đó mà để hai người chết, đại ninh cùng vạn kiến nhất định nảy sinh xung đột khó hòa giải.

-bất quá hai người đến đây tìm ta hôm nay, chắc không phải chỉ định nói mấy lời này nhỉ?.

Hàn Thiên vừa dứt câu, nhất kiến đã thành tâm tiếp lời.

-chúng ta đến đây hôm nay, ngoài để cảm tạ Hàn Thiên ngươi, quả thật vẫn còn một chuyện khác muốn nhờ vã.

Trong lòng thoáng một dự cảm không tốt, Hàn Thiên chẳng ngần ngại nói.

-có gì cứ nói thẳng, Hàn mỗ làm người có chút bất thường, nhưng ta luôn thích những người thẳng tính.

Hàn Thiên vừa dứt câu, nhất kiến đã có chút cao hứng đáp.

-chúng ta muốn xin ngươi giữ bí mật chuyện đã gặp qua chúng ta, cứ coi như nhất kiến công chúa đã mất tích trong đông hoa thần lĩnh, không thể tìm lại được,

-ta biết Hàn Thiên ngươi rộng lượng, lại không e sợ hoàng triều, chỉ cần là việc ngươi cảm thấy hợp lý, liền sẽ thực hiện, thỉnh cầu này của ta, không biết ngươi có thể đáp ứng hay không???.

Nét mặt Hàn Thiên thoáng chuyển từ căn cứng sang trầm mặc, lát sau hắn chậm rãi cất tiếng.

-cô có biết bản thân đang nói gì hay không???.

Chẳng cần Hàn Thiên hỏi tiếp câu thứ hai, nhất kiến đã tỏ nét trấn định đáp.

-ta tất nhiên biết bản thân đang thỉnh cầu điều gì, ta dù sinh ra trong gia đình hoàng tộc, nhưng thân là phận nữ nhi, tài trí không hơn được tam ca, thiên phú không hơn được nhị ca cùng các tiểu đệ khác.

-chỉ được chút nhan sắc nổi trội, nhưng bấy nhiêu không thể giúp ta tranh giành hoàng vị đại ninh, rốt cuộc ta cũng sẽ sớm trở thành vật hi sinh cho mưu đồ chính trị của phụ thân, hay các hoàng huynh hoàng đệ mà thôi.

-ta không muốn điều đó xảy đến, hạnh phúc của ta, phải do ta tự chọn lựa, dù rời bỏ thân phận nhất kiến công chúa vang danh bốn bể, ta cũng muốn một lần vì cuộc đời mình mà đánh cược.

-nổi lòng của ta, mong Hàn Thiên ngươi hiểu được.

Hàn Thiên phút chốc lâm vào trạng thái đăm chiêu, hỏi hắn có hiểu cảm giác của nhất kiến hay không ư?, chắc là cũng hiểu được một phần, cái hắn đang nghĩ lúc này, là tiền căn hậu hoạn của việc mà nhất kiến đang đề cập, Hàn Thiên hắn chưa thể đoán định được, thế nên hắn lại tiếp tục hỏi.

-đó thực sự là một lựa chọn sáng suốt chứ?, nhất kiến cô đã thực sự suy xét qua hàng trăm lần việc mình đang thỉnh cầu hay chưa?.

-cô định quay lưng với đồng bào?, quay lưng với bằng hữu thân tín, quay lưng với phụ thân huynh đệ…cùng hàng đống những người quan tâm đến cô, để đến với một quốc gia xa lạ, đến với một nam nhân với thân phận là hoàng thái tử của nước láng giềng bất thiện chí hay sao???.

Ngừng một chút, Hàn Thiên lại nhìn sang Vương Trụ, trong ánh mắt của hắn lúc này đã bớt đi vài phần địch ý, thêm vào một chút cương nghị và kiên định, bất quá chuyện này cũng không ngăn được việc Hàn Thiên tỏ quan điểm nghi ngờ, hắn lại nhìn thẳng vào nhất kiến tiếp tục hỏi.

-cô bỏ đi nhiều thứ như thế, liệu Vương Trụ sẽ giải quyết quan hệ này với cô ra sao?, hắn sẽ cho cô một danh phận đường đường, hay sẽ cho cô một căn đại viện bí ẩn, ít người lui tới?

-những chuyện tương lai ấy, cô đều đã nghĩ qua hay chưa???.

Hàn Thiên vừa dứt lời, Vương Trụ đã nhanh chóng cất tiếng đáp.

-chuyện của ta và Thanh Tâm, chúng ta đều đã bàn tính qua rất kỹ lưỡng, tuy ngoài mặt nàng ấy từ bỏ thân phận đi theo ta, nhưng ta nhất định cho nàng ấy một cái danh phận chính thức sau này.

Nói đoạn Vương Trụ liền cách không ném cho Hàn Thiên một phong thư, Hàn Thiên sau khi bóc thư ra xem, liền nhận thấy bên trong là một tờ hôn thú được điểm hoàng thái tử ấn, cùng dấu tay của Vương Trụ, bên còn lại nhất kiến cũng điểm ấn công chúa của nàng cùng dấu tay.

Hai người này đã định chung thân, có hôn thư này, nhất kiến coi như không thể gả cho ai được nữa, chỉ là Hàn Thiên hắn chẳng hiểu vì sao, Vương Trụ rõ ràng không một lòng một dạ với nhất kiến, thế mà nàng ta vẫn đồng ý lấy hắn, đi theo hắn.

Bọn họ đã làm đến mức này, trừ phi Hàn Thiên hắn trói chặc chân nhất kiến mang về đại ninh, nếu không e là nàng ta có chết cũng không từ bỏ, đừng nhìn nhất kiến bình thường có vẻ nhã nhặn ôn hòa, nhưng lúc tâm ý nàng ta đã quyết, dù có chín ông trời cũng không cản được, lần ở trong cổ sơn chiến trường, cũng là nàng ta dùng tính mạng uy hiếp Lưu Mộ cùng Hàn Thiên hắn bỏ qua cho Vương Trụ.

Có lẽ mọi thứ diễn ra đều nằm trong tính toán của nhất kiến, nàng ta nằng nặc đòi đến đây, hẵn cũng có chủ đích sẵn rồi, chỉ là Hàn Thiên hắn vẫn còn rất nhiều khúc mắt trong chuyện này, nếu không làm rõ được, hắn nhất quyết không để nhất kiến làm bừa, ánh mắt thoáng trở nên sắc bén cực độ, Hàn Thiên không ngại hỏi thẳng.

-hai người các ngươi tiếp xúc chưa nhiều, tại sao bây giờ nói kết hôn, liền đã kết hôn rồi, một năm qua, có phải các ngươi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau?.

Ánh mắt chuyển hướng lên người Vương Trụ, giọng Hàn Thiên thêm một phần âm u tiếp.

-còn Vương Trụ ngươi, chính là muốn lợi dụng tình cảm của nhất kiến, để phục vụ mưu đồ thâu tóm đại ninh có phải vậy không?.

Nhất kiến nghe xong mấy lời này, nét mặt liền hiện biểu cảm oan khuất cực độ, nàng ta vừa định lên tiếng giải thích, Vương Trụ đã ngăn lại nói.

-đúng là thời gian qua chúng ta có bí mật trao đổi thư từ với nhau, bất quá mọi thứ trao đổi đều không liên quan đến chuyện chính trị, nhất kiến muốn ta giải thoát cho nàng ấy khỏi thân phận công chúa đại ninh, ta đối với nàng ấy cũng có chút cảm tình, chúng ta chỉ là mượn cơ hội này, thuận nước đẩy thuyền mà thôi, Vương Trụ ta muốn công phạt đại ninh, còn chưa cần dùng đến hạ sách hèn mọn như vậy.

Ánh mắt Vương Trụ lúc nói những câu này, hoàn toàn là một bộ dáng ngay thẳng đường đường, không giống như đang có điểm chột dạ, với những gì Hàn Thiên hắn đã chiêm nghiệm về Vương Trụ, khả năng hắn nói thật, cũng chẳng phải chuyện quá khó chấp nhận, bất quá khóe môi khẽ cười khẩy một tiếng, Hàn Thiên đã không ngần ngại nhìn Vương Trụ nói thẳng.

-ngươi đối với nhất kiến nàng ta có một chút tình cảm sao???, chỉ một chút thôi hả???, ngươi quả là nói rất thật, không có lừa mình dối người, bất quá nó khiến ta hơi khó chịu một chút.

ánh nhìn lại trở về với nhất kiến, Hàn Thiên chợt đổi ngữ khí thành tâm hỏi.

-cô biết là Vương Trụ không một lòng một dạ với cô, ngày sau nếu hắn gặp phải nữ tử khác hắn ưng ý, liền sẽ không ngần ngại tìm cách đoạt về, chưa kể hắn thân là hoàng thái tử, sau khi đăng cơ hoàng vị, trong hậu cung của hắn hàng ngàn mĩ nữ, nhất kiến cô nhìn thấy hoàng cảnh của mẫu thân mình, lại vẫn muốn lấy một kẻ mang mệnh đế vương hay sao?.

Mấy câu hỏi này như xoáy sâu vào quyết tâm của nhất kiến, đúng vậy… nàng đã suy nghĩ qua không ít lần về chuyện này, cũng tự hỏi mình có thể làm giống như mẫu thân, không hỏi không bận tâm đến ý muốn của vị hoàng đế mình theo hầu, sau cùng nàng vẫn là cảm thấy bản thân không thể vị tha như vậy, nhưng lật lại vấn đề, nếu phải gã cho một hoàng đế nàng không có cảm tình, mà số phận nàng vẫn như thế, vậy thì lấy một hoàng đế mà nàng nặng lòng thương mến, kết quả ấy vẫn tốt hơn trăm ngàn lần.

Tỷ như không chọn con đường ở trước mắt, cuộc đời nàng liệu có hạnh phúc nào khác đáng suy ngẫm hơn?, nàng sẽ gả cho một tài tuấn trong nước, sau này an phận thủ thường làm một vị phu nhân khuê các, phu quân nàng vinh, nàng cũng vinh, phu quân nàng sa cơ, nàng cũng chịu điều tiếng cùng.

Hay nàng sẽ quật khởi, cạnh tranh sòng phẳng với những ứng cử viên đoạt hoàng vị khác, nếu đạt được giang sơn đại ninh trong tay, nói không chừng nam nhân ở cạnh nàng sẽ nhiều vô kể, nhưng điều đó vui sao?, đối với nàng, không thể ở cạnh Vương Trụ, người có thể thấu hiểu tâm tư của mình, nàng cảm thấy không vui, huống hồ nhất kiến nàng cũng không muốn tranh đấu hơn thua, để rồi nhận lấy vô số tổn thương mệt mõi như đám nam nhân, ít nhất nàng không phải loại nữ tử như vậy.

Sau tất cả nhất kiến vẫn cảm thấy, lựa chọn đi theo Vương Trụ vẫn là một con đường nàng không cần hối hận, ánh mắt vô cùng kiên định, nhất kiến tràn đầy dũng khí trả lời những câu hỏi hóc búa của Hàn Thiên.

-một chút thôi cũng được rồi, ở trên đời này làm gì có ai nắm chắc một trăm phần trăm kiểm soát được tâm ý của người mình yêu kia chứ?, nam nhân hay nữ nhân đều như thế, có tình thì đến, hết tình tự đi.

-xo với suốt ngày suy nghĩ nam nhân trong lòng có phản bội mình hay không?, suy nghĩ xem tình cảm mà hắn còn đối với mình, có xứng để bản thân ở lại nữa hay không, chẳng phải sẽ nhẹ nhàng và dễ nhận thức hơn ư?.

-tình cảm của ta đối với Vương Trụ rất sâu nặng…ta không thể nói khác đi được, chàng không một lòng hướng về ta…ta biết, ta cũng không ảo tưởng bản thân sẽ có một ngày khiến Vương Trụ chàng ấy toàn tâm toàn ý hướng về mình, nhưng chỉ cần trong lòng chàng còn có chổ cho ta, ta cảm thấy nén lại những đố kỵ ghen tức mà ở cạnh chàng, thực sự cũng chẳng phải chuyện gì quá khó chấp nhận, đối với ta…một chút tình cảm ấy đã đủ để ta thử cược mọi thứ mình có rồi.

Nét mặt Hàn Thiên vẫn là một bộ dáng thâm trầm, là gì đây???, hắn không hiểu, hay đang bất lực kèm thương hại trước nữ tử trước mặt???, không…hắn không có mấy quyền đó, hắn chỉ thấy lạ ở nhiều điều, nhưng có một câu hỏi mà hắn rất muốn biết, những nữ tử mù quán trong tình yêu như nhất kiến sẽ trả lời như thế nào, bằng giọng tĩnh lặng Hàn Thiên tiếp tục hỏi.

-cô cảm thấy trên đời này không còn ai thích mình nữa hay sao???, ở ngoài kia luôn có những người sẵn sàng vì cô từ bỏ đi rất nhiều thứ, vì sao nhất kiến cô không thử nhìn đến họ???, cô chọn dâng hiến tất cả mọi thứ của mình cho một nam nhân không sẵn sàng vì cô làm điều tương tự, đây là một mối quan hệ công bằng sao???.

-rồi một ngày lỡ may tình duyên trắc trở, cô và Vương Trụ không thể tiếp tục chung đường, lúc quay đầu lại, nhất kiến cô vẫn có thể vui vẻ đón nhận tình yêu của một người khác nữa hay sao???, cô có cảm thấy người đó thật tội nghiệp, thật đáng thương hay không???, ngay lúc này, cô có cảm thấy bản thân mình khi ấy, còn đáng để nhận được sự vỗ về từ người đến sau kia hay không???, trả lời ta…bởi lẽ câu trả lời mà cô đưa ra, sẽ khiến ta quyết định mình sẽ làm gì tiếp theo!.

Lần này nhất kiến đã không còn đủ dũng khí trả lời những câu hỏi của Hàn Thiên nữa, những lời mà hắn nói giống như những nhát dao, những ngọn núi lớn đè nặng lên quyết định của nhất kiến nàng, khiến nàng trả lời như thế nào cũng không đúng, nhưng nếu đã lựa chọn đến đây, nhất kiến biết bản thân đã không còn gì để sợ, Hàn Thiên có quyết định thế nào, nàng không bao giờ tác động được, dù tiền bạc, quyền thế, hay cơ duyên, tất cả những thứ ấy, ngay tại thời điểm này, đều không thể tác động đến Hàn Thiên hắn.

Nhất kiến nàng trả lời đúng cũng được, mà sai cũng được, chỉ biết là dù có chuyện gì xảy ra sau đó, nàng cũng đều sẽ hiên ngang tiếp nhận, nàng không phải nữ tử mưu mô, cùng không phải nữ tử mạnh mẽ, nàng chỉ có một trái tim quật cường và kiên định, cứ trả lời đúng như những gì nàng nghĩ, tất cả lúc này đều không quá quan trọng nữa.

-ta biết trên đời vẫn còn nhiều nam nhân vì ta mà sẵn sàng làm mọi thứ, thế nhưng nói chuyện với họ khiến ta không vui vẻ, chung sống với họ mà tâm hồn ta vẫn hướng về nơi khác, đấy như một cực hình đối với cả ta và người đó vậy.

-tình yêu làm gì có đúng sai!, lý trí hay không lý trí chứ?, nếu có thể tính như một bài toán, thực hiện như một kế hoạch, trên đời đã chẳng có ai cuồn si vì cái gọi là tình yêu đó, đúng là nếu ta mù quáng yêu sai, lúc quay đầu lại, ta sẽ không còn xứng đáng với những con người tốt đẹp đã vì ta, mà đem tất cả tấm lòng phơi bày trước nhật nguyệt thần minh.

-tự ta cũng cảm thấy điều đó, nhưng nếu có một ai đó sẵn sàng bỏ qua những lầm lỗi ấy mà chấp nhận ta, ta cũng sẽ chấp nhận ngược lại những đổ vỡ trong quá khứ của người ấy nếu họ có, sau cùng thì cuộc đời như những chuyến đi, sẽ luôn có những người muốn đi cùng ta, những người khiến ta muốn đi cùng, những người thích hợp để đi cùng, hay là những người sẽ dẫn lối ta đến những điều xấu xa hoặc tốt đẹp, dù là gì đi nữa, dù không đi cùng ai, tất cả chúng ta chẳng phải đều vẫn sẽ tiếp tục đi trên con đường mà mình đã chọn hay sao?.

-trên con đường đó, ta sẽ gặp nhiều người, nếu lại có người khiến ta sẵn lòng cùng họ đi chung một đoạn, vậy thì đi hồi trẻ hay đã già, đi cùng lúc thiếu thời, hay là lúc cả hai đã nhận nhiều thương tổn, chỉ cần có người thích hợp ấy, mọi chuyện còn lại liệu có quan trọng nữa không?.

-tình yêu đối với ta là như vậy đấy, là cuồng si, là u mê, là vị tha, là sẵn sàng chấp nhận cái chưa tốt của đối phương, là khắc phục cái chưa tốt của mình, tình yêu muôn màu muôn vẻ, nên nếu hỏi ta vì sao ta lại lựa chọn như thế?, vì sao thế này?, vì sao thế kia?, ta căn bản cũng không nói rõ được, chỉ biết nếu ta không làm những điều như vậy, ta không có cảm giác bản thân đang sống.

Ánh mắt sắc lẻm của Hàn Thiên thoáng nét trầm mê, là như thế sao???, tình yêu chính là không có đúng sai lý trí, nói như vậy thì Hàn Thiên hắn còn gì để mà canh gánh nữa đây???, đã vì yêu mà đưa ra lựa chọn, đã vì yêu mà chịu từ bỏ cả tôn nghiêm đức hạnh, suy cho cùng mọi lựa chọn đều chỉ là đáng hay không, làm gì còn lại những điều khác đâu chứ?.

Ánh mắt khẽ nhìn sang Nhược Mộng, Hàn Thiên bình thản hỏi một câu.

-nàng cảm thấy ta nên làm thế nào lúc này đây?

Tiên nhan diễm lệ thoát tục hồng trần kia, lúc nào nhìn vào đấy, Hàn Thiên đều có được một cảm giác tin tưởng vô bì, mỗi khi hắn bế tắc, chỉ cần một ý kiến từ Nhược Mộng, đấy chính là bắc đẩu tinh, khiến hắn có thể đưa ra phán đoán đúng nhất.

Chỉ thấy Nhược Mộng khẽ nở một nụ cười khuynh thành, ánh mắt đầy nét tin tưởng ủng hộ nói.

-cứ làm theo những gì mà chân tâm của huynh cho là đúng, dù đó là quyết định gì, hậu quả ra sao?, huynh biết bản thân luôn có được sự ủng hộ tuyệt đối của ta mà?.

Tâm cảnh thoáng trở nên tĩnh lặng, Hàn Thiên rốt cuộc đã biết bản thân nên làm gì lúc này, Khẽ thở ra một hơi, hắn liền hướng Vương Trụ mà hỏi.

-ngươi định sẽ thu xếp hậu tràng này ra sao?, cần ta làm những gì???.

Nhất kiến nghe được lời này, nét phấn khởi trên mặt liền hiện vô cùng rõ, Hàn Thiên nói vậy, coi như đã đồng ý giúp nàng, Vương Trụ sau khi nghe Hàn Thiên nói, cũng khí khái đáp.

-ta đã viết ra hôn thư với Thanh Tâm, tất nhiên sẽ xem nàng là chính thất, chuyện danh phận của nàng, ta nhất định công cáo thiên hạ.

-chỉ là lúc này tình hình còn chưa thuận tiện, ta định sẽ để Thanh Tâm lấy lý do mất tích tại đông hoang thần lĩnh này, từ đó mai danh ẩn tích một thời gian, quãng thời gian này nàng sẽ ở phủ hoàng thái tử của ta, sau đó một đến hai năm, ta sẽ tìm cách tung tin đồn, vạn kiến đã tìm được nhất kiến công chúa của đại ninh lưu lạc trong đông hoa thần lĩnh.

-bản thân Vương Trụ ta chính là người tìm ra nàng, sớm chiều chung đụng, chúng ta nảy sinh tình cảm, lúc ấy ta sẽ hướng đại ninh đề thân, khi này tin đồn đã lớn, nhất kiến ở cạnh ta đã lâu, đại ninh sợ có điều tiếng chắc chắn sẽ đồng ý mối hôn sự này.

-việc chúng ta cần Hàn Thiên ngươi làm, chính là giữ hôn thư của ta và Thanh Tâm, cùng bí mật về chuyện này với hoàng thất đại ninh, nếu ngày sau ta không làm theo những gì đã hứa hẹn với ngươi, cứ việc dùng hôn thư này uy hiếp ta.

Theo cảm nhận của Hàn Thiên, Vương Trụ từ trước đến giờ dù bạo ngược tàn nhẫn, thế nhưng chuyện hắn nói, chuyện hắn làm đều vô cùng có sức nặng, nếu đã không thể khiến nhất kiến hồi tâm chuyển ý, Hàn Thiên hắn chỉ có thể thử tin tưởng Vương Trụ một lần, bất quá hắn vẫn tỏ nét quan tâm hỏi.

-có thể cho ta biết, Vương Trụ ngươi vì sao lại chấp nhận cưới nhất kiến một cách vội vàng như vậy hay không?.

Vương Trụ khóe môi khẽ nở một nụ cười nhẹ, giọng trầm hùng đáp.

-là nam nhân, nếu đã để bản thân làm ra chuyện mất kiễm soát trước một nữ nhân, trừ khi đức hạnh nữ nhân kia không đáng nói đến, nếu không ngươi phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.

-chuyện ta làm sai, ta nhất định phải gánh vác, thanh tâm đã là người của ta, ta có trách nhiệm phải chăm sóc nàng từ giờ về sau.

-lý do này… đã đủ hay chưa?.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.