Trần Lãng vẫn chưa tin được là, bản thân hắn đã lẫn trốn trong hàng đống oan hồn, lại còn đang ở trạng thái vô hình, thế mà Hàn Thiên vẫn có thể cảm nhận được chính xác vị trí của hắn.
Hắn Còn chưa kịp làm ra hành động gì, một thương cực kỳ mạnh mẽ của Hàn Thiên đã đâm đến, Trần Lãng khẽ nghiến chặc răng, mười đầu ngón tay nhanh chóng dùng đến thần thông khống thần ti trứ danh.
Lúc này nếu ai có nhãn quan siêu tuyệt, ở cấp độ võ vương võ hoàng, liền sẽ phát hiện trên người Hàn Thiên đang bị vô số sợi tơ vô hình, cấu thành từ chân nguyên lực ngân sắc của Trần Lãng quấn quanh.
Một năm không gặp, Trần Lãng đã sớm đột phá cảnh giới thần thông kỳ từ lâu, lúc này tu vi hiện đã ở mức thần thông kỳ đỉnh phong, sắp đột phá cảnh giới ngũ hành thần thông đến nơi.
Với sức chiến đấu ưu việc của luyện thể giả, cùng tuyệt thế thần thông quỷ dị như không thần ti, Trần Lãng có thể xuất kỳ bất ý, khóa chặc đối thủ bằng vô vàn sợi tơ vô hình dưới mắt thường, sau đó tùy tâm thao túng hành động của chúng, hoặc ra tay thích sát luôn.
Với khống thần ti tiểu thành trong tay, đối thủ có thực lực đại võ sư đỉnh phong, nếu chỉ đi lẻ một mình, chắc chắn không thể trốn thoát tử kỳ, dù là kẻ có thực lực võ tông cũng sẽ bị kiềm tỏa giây lát.
Hàn Thiên một thương lăng lệ đâm đến, trong lúc vô tình, liền đã bị trúng thần thông khó chịu kia của Trần Lãng lúc nào không hay, hành động phút chốc trở nên trì trệ, ngay lúc này, Trần Lãng nếu muốn công kích Hàn Thiên, hắn sẽ có khả năng thành công rất lớn.
Bất quá kẻ cơ trí như Trần Lãng, gã chắc chắn biết bản thân không thể nào hạ sát được Hàn Thiên trong một đòn, thậm chí gây trọng thương cũng không được, bởi chỉ có hai biện pháp nhanh nhất để hạ sát hoặc làm trọng thương một đối thủ là luyện thể giả, đã đạt đến thần thông kỳ, đó là tung công kích mạnh đến mức hắn có hao hết chân nguyên lực trong người cũng không phục sinh được.
Hoặc tung ra công kích trực diện vào thần hồn của đối thủ, tuy nhiên cả hai cách này Trần Lãng hiện tại đều không làm được, công kích có thể miễu sát Hàn Thiên, hắn dù cho có mấy cái ngọc giản phong ấn công kích của võ vương cường giả, nhưng với hiệu năng lưu trữ chỉ còn được ba bốn thành hiệu quả, xo với khi võ vương trực tiếp dùng đến võ kỹ, hiện mấy cái ngọc giản đó không thể đạt đến thực lực võ vương.
Mà nếu đã như thế, việc dùng những thủ đoạn kia thích sát Hàn Thiên trong một đòn, quả thực là vô cùng viễn vông, tấn công thần hồn của Hàn Thiên hắn cũng không phải là cách khả dĩ với Trần Lãng, bởi nếu thần hồn của Hàn Thiên còn tồn tại độc lập, đám oan hồn của Trần Lãng hắn, đã chẳng trở nên bất lực như thế.
Hàn Thiên đối với Trần Lãng lúc này giết cũng không được, mà để yên cũng không được, hắn chỉ có thể sử dụng thủ đoạn ngán chân Hàn Thiên một thời gian, để bản thân rảnh tay đi thích sát Vương Trụ, chỉ cần Vương Trụ cùng nhất kiến chết, mục đích của hắn sẽ đạt thành.
Bất quá sự tình không giống như Trần Lãng trù tính, Hàn Thiên vừa bị khống thần ti cản chân, cánh tay trái của hắn liền lập tức hóa thành thiên ma thủ, khống thần ti của Trần Lãng, trong phút chốc đều bị xé vụn trước sức mạnh bá đạo của thiên ma thủ.
Còn chưa đến hai cái chớp mắt, Hàn Thiên đã thoát khỏi khống chế, Trần Lãng vừa bay theo hướng nhất kiến và Vương Trụ chạy trốn được mười trượng, thần hồn liền không khỏi hãi hùng một trận, sức mạnh như quái vật ấy, ngay cả lúc Vương Trụ dùng đến bá vương khải giáp, cũng chẳng thể làm được tương tự.
Hàn Thiên này sinh ra đã như khắc tinh của Trần Lãng hắn, vẫn là tam độc thương phát hiện vị trí ẩn thân của gã, có lẽ ở trong biển oan hồn, tam độc của con người khác hẵn với oan hồn, nhưng cũng là ở trong biển oan hồn, Hàn Thiên hắn lại có thể đi lại như chốn không người.
Vạn ma kỳ là món hồn khí mà Trần Lãng hắn tâm đắc nhất, có tiềm năng phát triển đến cả phẩm cấp thần khí, đem đối phó với luyện thể giả, hay tất cả tu sĩ đến từ những chức nghiệp khác đều vô cùng hiệu quả, thế mà đối đầu với Hàn Thiên, vạn ma kỳ lại vô năng đến vậy, mấy thủ đoạn dùng để đối phó với người khác đều phi thường hữu dụng, gặp phải Hàn Thiên này liền trở nên vô dụng đến lạ, hắn chẳng lẽ thực sự là khắc tinh của bản thân hay sao?
Trong đầu thầm nghĩ vậy, thế nhưng là một cá nhân kiệt xuất, Trần Lãng không chấp nhận sự thật này, năm tuổi hắn được tổ chức nhận về nuôi, mười tuổi đã thông qua hết chương trình huấn luyện tàn khốc nhất mà tổ chức đưa ra, trãi qua chương trình huấn luyện ấy, Trần Lãng hắn đã thực sự trở thành một sát thủ máu lạnh tiềm năng.
Hắn đã phải tự tay kết liễu sinh mạng của những chiến hữu thân thiết nhất, lựa chọn phản bội bằng hữu thay vì phản bội tổ chức, cùng khóa với hắn có không ít kẻ còn thiên tài yêu nghiệt hơn hắn, cuối cùng vẫn là thất bại ở giây sau chót, vì vẫn còn vương vấn tình cảm.
Trần Lãng hắn đã vượt qua khoảng thời gian định mệnh đó, cùng với rất nhiều kẻ được chọn khác, hắn trở thành “mầm mống” do tổ chức đặc tuyển, được phép lan tỏa đến khắp các hang cùng ngõ hẻm của vu thương đại lục mà hoạt động.
Mười một tuổi Trần Lãng hắn đến đông bộ châu, lúc đó hắn chẳng qua chỉ là thằng oắt con thực lực cường thân kỳ, đúng vậy chỉ có thực lực yếu như thế mới không bị kẻ khác đánh chủ ý đến, mười năm qua Trần Lãng hắn ăn gió nằm sương, trãi qua không biết bao nhiêu khó khăn mới đạt đến thực lực như ngày hôm nay.
Nếu bây giờ trở về tổ chức, hắn chắc chắn có thể được cấp mệnh bài cấp quỷ binh tứ tinh, đối với rất nhiều thiếu niên bần hàn cùng trang lứa, Trần Lãng hắn có thể nói là đã đạt được hết những vinh quang chói lọi mà đến nằm mơ, những bằng hữu thời bé của hắn cũng chẳng dám nghĩ đến.
Phần nhiều những bằng hữu kia đã chết trong chiến loạn, có kẻ cam chịu sống kiếp phàm nhân bình thường, cũng có kẻ vẫn đang chật vật ở mấy cảnh giới thấp kém, chỉ có hắn tạm được coi là tuyệt thế thiên tài, vạn người có một.
Dù thành công đều nhờ những nền tảng mà tổ chức ban cho, thế nhưng phần cố gắng mà Trần Lãng hắn bỏ ra, chính là điều mấu chốt nhất, lần này trù tính một đại kế hoạch lớn đến vậy, nếu thành công, Trần Lãng hắn trở về tổ chức, liền không cần phải làm những việc đầy đê tiện như trực tiếp giết người nữa.
Mười năm lam lũ đối với hắn đã quá đủ rồi, nhịn nhục thêm một thời gian nữa, con đường tu đạo của hắn nhất định bằng phẳng, thế mà lúc này lại xuất hiện một kẻ ngáng đường đáng ghét bực này.
Trần Lãng nhanh chóng triệu hồi một đôi câu liêm vô hình, bản thân cũng dồn hết sức, định đánh với Hàn Thiên một trận ở chỗ này, nếu không giải quyết được Hàn Thiên, hắn nhất định chẳng có cơ hội ra tay với đám nhất kiến Vương Trụ.
Gần như ngay lập tức, Trần Lãng đã thuấn thân đến một vị trí khuất ánh nhìn phía sau lưng Hàn Thiên, đôi câu liêm gắn liền với dây xích nhuyễn vung xuống, Hàn Thiên dù đạt đến kim thân vô thượng, trúng phải công kích từ hồn khí lục cấp này của Trần Lãng, cũng nhất định sẽ bị thụ thương.
Hàn Thiên phút chốc cảm ứng được công kích của Trần Lãng đang đến, tam độc thương nhanh chóng xoay chuyển, đinh đang hai tiếng, đôi câu liêm vô hình của Trần Lãng đã bị hắn đánh dạt đi.
Bất quá Trần Lãng ngoài vô hình ra còn có khả năng thuấn di, một đòn không hiệu quả, hắn liền nhanh chóng chuyển vị trí, tiếp tục từ một góc độ khác mà công kích, không để Hàn Thiên có cơ hội áp sát mà đánh trực diện.
Thoáng cái hai bên đã đánh hơn trăm chiêu, Trần Lãng dựa vào khả năng vô hình cùng thuấn thân thuật, phối hợp với bầy oan hồn đông nhung nhúc quấy phá Hàn Thiên, đánh hơn trăm chiêu, hắn cũng đã khiến Hàn Thiên bị thương vài lần.
Vạn ma kỳ là hồn khí dùng máu huyết của Trần Lãng, và dấu ấn ràng buộc từ chính hồn khí để khống chế oan hồn bên trong, lúc dùng đến có thể không cần hao tốn bất kỳ lực lượng nào để duy trì.
thực chất đây là thủ đoạn của tiên gia, võ giả với đấu khí lực cũng có thể phục chế mà dùng được.
Nhưng luyện thể giả thì gần như không thể sữ dụng những thủ đoạn kiểu này, bởi nó rất phức tạp và đòi hỏi nhiều thứ, nếu là kẻ tu tiên nhưng đi theo ma đạo, bọn họ sẽ cố tạo ra u minh kỳ, chứ không phải vạn ma kỳ.
Vạn ma kỳ có thể cưỡng chế thu nạp nguyên hồn, khiến chúng nghe lệnh mình, thế nhưng đấy chính là một loại cưỡng chế tà ác, chỉ thu mà không phục, hiệu quả lúc dùng đến những oan hồn kia rất hạn chế.
Còn u minh kỳ của tiên gia, bên trong có thể được tu sĩ cố tình tạo ra những quỷ hồn mạnh mẽ để chế ngự những quỷ hồn khác, thậm chí có thể để những quỷ hồn thôn phệ lẫn nhau sinh ra quỷ hồn mạnh hơn, có thể khiến quỷ hồn bên trong tu luyện thăng cấp, tế luyện lên cao, u minh kỳ còn có thể triệu hồi ra âm binh quỷ sứ thực sự từ chốn âm tào địa phủ lên nhân giới nữa.
Hàn Thiên vừa nhìn Vạn ma kỳ của Trần Lãng thì biết, hắn vì cảm thán trước uy lực của u minh kỳ, nên mới phỏng chế mà làm ra vạn ma kỳ thôi, muốn đạt đến độ huyền diệu như u minh kỳ thực sự không dễ, huống hồ Trần Lãng hắn chỉ là một luyện thể giả, rất khó phát triễn được vạn ma kỳ.
Vậy nên đám oan hồn của hắn mới chỉ là oan hồn, không thể chân chính thành lệ quỷ được, nhưng vạn ma kỳ này lại có ưu điểm là không cần lực lượng của tu sĩ để duy trì, Trần Lãng chỉ cần nạp sẵn cho lá kỳ này một lượng linh khí đầy đủ, trừ khi linh khí hao hết, bằng không hắn vẫn có thể dùng đến hồn khí này.
Gặp lúc bản thân phải thi triễn nhiều loại thần thông, bớt đi một loại gánh nặng không chừng lại là một chuyện tốt, Hàn Thiên tả xung hữu đột trong vòng vây của Trần Lãng, cùng đám oan hồn của hắn gần một khắc, tuy lượng chân nguyên lực mà Hàn Thiên còn lúc này chỉ cỡ năm thành.
Nhưng số oan hồn hao hụt trong vạn ma kỳ của Trần Lãng đã lớn đến mức không tưởng, đến nổi Trần Lãng phải sợ hãi thu lại món hồn khí này, lại nói Trần Lãng hắn mặc dù chưa bị Hàn Thiên đả thương, thế nhưng lượng chân nguyên lực mà hắn hao tổn cũng chẳng ít.
Tình hình giao tranh bắt đầu rơi vào dằng co, Trần Lãng tính tình cẫn trọng, tất nhiên không dám mạo hiễm đánh cận thân với Hàn Thiên, mà để duy trì ưu thế đánh xa, cái giá phải trả cũng chẳng kém.
Cùng lúc sử dụng thần thông ẩn tàng và thuấn di, cộng thêm thần thông phi hành cùng tiêu hao do chiến đấu từ lúc bắt đầu đến giờ, thể lực của Trần Lãng hiện so với Hàn Thiên nom chừng còn tệ hơn một khoảng, bất quá hắn vẫn tiếp tục đánh, bởi trong đầu Trần Lãng đã có sẵn trù tính.
Hàn Thiên sữ dụng đến thiên ma thủ đã ở vào thế bất bại, Trần Lãng hắn phải cố ý đánh tiêu hao với địch nhân, bởi lẽ hắn cũng rõ, thứ Hàn Thiên đang dùng chính là ngũ hành thần thông cấp thần, thậm chí long hành bách biến cũng gần như đạt đến thần cấp, chúng khiến Hàn Thiên tiêu hao không ít chân nguyên lực.
Xo với hai thần thông siêu tuyệt mà Hàn Thiên đang dùng, ba thần thông cấp thấp hơn gồm ẩn àng thần thông, tiểu lý thuấn di, và thiên lý tuần không của Trần Lãng hắn, đều chỉ đạt phẩm giai cao cấp, rõ ràng ba cái bản nguyên thần thông cao cấp, không thể đọ tiêu hao với một cái thần thông cấp thần, cùng một cái thần thông cấp tuyệt thể đỉnh tiêm được
Xo tiêu hao Hàn Thiên phải là người tiêu hao nhiều hơn, tuy lúc này tình hình của Trần Lãng hắn không mấy khả quan, do các yếu tố ngoại cảnh từ việc truy sát đám nhất kiến đã lâu, nhưng càng về sau này, tình thế sẽ dần biến chuyển theo hướng có lợi cho Trần Lãng hắn.
Nếu gã có thể cầm chân Hàn Thiên đến lúc hắn hết sức mà từ bỏ, Trần Lãng gã lại có thời gian truy sát đám nhất kiến, bất quá mọi chuyện liệu có đơn giản đến vậy?.
Hàn Thiên phía này vẫn sữ dụng khả năng diệt giác từ tam độc thương, tích cực cảm ứng khí tức của Trần Lãng, phải nói ẩn tàng thần thông này của Trần Lãng, quả đúng là một chiêu thức khó chịu, cộng với khả năng thuấn di trong khoản cách ngắn, Hàn Thiên hắn chỉ dùng mỗi thần thông thuật, tất nhiên khó dồn Trần Lãng vào tử lộ.
Bất quá hàn thiên hắn vẫn còn một số chiêu thức ẩn giấu, lúc này cảm thấy thời gian cũng đủ để đám nhất kiến đi được một khoảng an toàn rồi, Hàn Thiên khóe môi liền khẽ điểm một nụ cười nhạt, kế đến lại chợt cao giọng cất lời.
-ngươi nói xem hiện tại hai người bọn nhất kiến đã đi được bao xa rồi?
ở chổ này ngoài Hàn Thiên hắn ra, thì chỉ còn lại mình Trần Lãng, lời này tất nhiên là nói cho Trần Lãng nghe, tâm cảnh thoáng tính toáng, Trần Lãng liền cười khẩy đáp.
-nếu là nơi đất bằng, bọn chúng hẵn đã đi được hơn hai trăm dặm đường, bất quá ở đông hoa thần lĩnh này, một khắc thời gian mà công chúa yếu đuối kia có thể đưa Vương Trụ đi được hơn hai mươi dặm, ta sẽ phục cô ta sát đất.
Hàn Thiên lại vừa gạt đi một liềm của Trần Lãng, miệng không quên bồi lại một câu.
-ngươi đã quá xem thường nữ nhân đó rồi đấy, cẫn thận có ngày sẽ phải trả giá đắc.
Lần lày Trần Lãng lại chực cười to hơn nói.
-cho dù cô ta đi được hai mươi dặm hay ba mươi dặm, kết quả đều khó thoát được lòng bàn tay của ta, hôm nay cô ta chết rồi, ta cần gì lo phải trả giá chứ?.
Trần Lãng vừa nói dứt câu, giọng Hàn Thiên liền có mấy phần châm chọc cùng ý khiêu khích trắng trợn đáp.
-thật sao?...nhưng ta thấy kẻ khó sống qua hôm nay là ngươi mới phải.
Vừa dứt lời, tam độc thương đã rời tay Hàn Thiên rồi tự do phiêu phù trong không khí, kế đến Trần Lãng chỉ thấy hai mắt hoa lên, lúc định thần lại thì hàng ngàn hàng vạn luồn kiếm khí của Hàn Thiên, đã nhanh chóng được hắn tung ra khắp bốn phương tám hướng.
Trần Lãng vừa định thuấn thân ra khỏi khu vực này thật xa, nhưng lại chợt nhận ra bản thân vừa dùng xong tiểu lý na di, thường thường sau mỗi lần thuấn di, ít nhất phải qua một nhịp thở sau đó, Trần Lãng hắn mới lại có thể thuấn di được.
Bởi thế nên mới có chuyện hắn dùng thêm ẩn tàng thần thông để giấu đi vị trí thật của bản thân, nếu có thể thuấn di liên tục không giới hạn, Trần Lãng hắn đã chẳng cần phải cố dùng thuật tàng hình làm gì.
Kết quả sau rất nhiều lần sữ dụng tiểu lý na di, khuyết điểm của thần thông này cũng bị Hàn Thiên hắn nhìn ra, một chiêu vạn đạo phi vũ vừa xuất, không gian bốn phương tám hướng liền bị kiếm khí dày đặc bao phủ, căn bản là không còn chỗ trốn.
Trần Lãng còn chưa đạt đến cảnh giới bản mệnh thần thông, sức phòng ngự chẳng bằng một nửa của Vương Trụ, trước làn kiếm khí giăng ngập trời đất, đòn nào đòn nấy đều có uy lực công kích cấp đại võ sư sơ tầng.
dù bản thân đã dùng câu liêm gạt đi được rất nhiền luồn kiếm khí, tuy nhiên Trần Lãng trong phút bất ngờ, liền bị trúng hơn mười luồn kiếm khí, thủy liêm tứ kiếm của Hàn Thiên dùng để đối phó võ tông thì hơi yếu, nhưng đấu với mấy đối thủ có thân pháp quỷ dị, nhưng sức phòng ngự kém như Trần Lãng, lại vô thích hợp.
Kết quả Trần Lãng bị hàng trăm đạo kiếm khí nhắm đến, bản thân liền trúng kha khá đòn, tuy từng này thương thế chưa thể làm hắn gặp nguy hiễm gì, nhưng lại một làn sóng kiếm khí khác lại được Hàn Thiên tung ra, Trần Lãng trong phút nóng vội nhất thời, liền lựa chọn tiếp tục thuấn di.
Để rồi lúc bản thân vừa dịch chuyển đến một nơi cách đó tầm ba mươi trượng, nội tâm Trần Lãng liền thầm than hỏng bét, ý niệm còn chưa dứt, ba mũi tên mang theo sức công phá cấp võ tông trung tầng đã đến trước mắt hắn.
Tiểu lý na di vừa được dùng đến, ma ba mũi tên kia tốc độ lại quá nhanh, trong khoảng cách ngắn cũng chẳng thua gì tiểu lý na di của Trần Lãng hắn, người vừa hiện hình thì tiễn mang đã đến trước mắt, Trần Lãng hắn muốn tránh cũng không kịp.
Keng hai tiếng rồi phập một tiếng, một trong ba mũi tên đã ghim vào ngực Trần Lãng, sức công phá khổng lồ từ mũi tên nọ trực tiếp xuyên qua thân thể hắn, lập tức để lại trong không trung một luồng tiên huyết chói lòa, nếu Trần Lãng không ở trạng thái vô hình, Hàn Thiên có thể thấy trên người hắn hiện có một lỗ máu không nhỏ.
Trần Lãng còn chưa kịp hoàng hồn, một thương của Hàn Thiên đã tiếp tục đâm tới, long hành bách biến tốc độ có thể nói là vô cùng nhanh, Hàn Thiên chỉ cần một giây không phải nhận công kích từ Trần Lãng, kết quả sẽ là Trần Lãng hắn bị ép vào thế chân tường.
Lại bất đắc dĩ sữ dụng thuật thuấn thân thêm một lần nữa, lúc này tốc độ xữ lý tình huống của Trần Lãng đã chậm đi trông thấy, khi giọt máu đầu tiên trên người Trần Lãng vừa rơi vào không trung.
Một thương như trời giáng của Hàn Thiên đã phi đến như thiên lôi áp đỉnh, ngay phút nguy ngập, Trần Lãng chỉ còn biết đập nhanh hai tay, cố chặn đứng mũi thương như trời giáng kia.
Nhưng với sức mạnh cực kỳ khổng lồ từ thiên ma thủ, một thương mà Hàn Thiên phóng ra, căn bản chẳng khác gì công kích cấp võ tông trung tầng trở lên, Trần Lãng trong trạng thái bình thường đã không thể đỡ nỗi, càng đừng nói lúc bị thương như thế này.
Chỉ nghe phập một tiếng lớn, ngực Trần Lãng đã bị lưỡi tam độc thương cắm vào hai thước, đến ẩn tàng thần thông cũng đã bị bất hoạt, lần đầu tiên trong suốt trận đấu, Hàn Thiên lại thấy Trần Lãng lộ mặt.
Bất quá lần lộ mặt này, Trần Lãng hắn cảm thấy chẳng vui vẻ chút nào, khả năng diệt giác của tam độc thương vẫn là khốn nạng như vậy, khiến toàn thân Trần Lãng hắn như hoàn toàn hư nhược, dồn hết sức bình sinh, không tiếc đôi tay bị thương cực kỳ đau nhức.
Trần Lãng cố rút tam độc thương ra khỏi người, một hấp lực cực đại đã nhanh chóng kéo tam độc thương về phía trước, Hàn Thiên giống như thuấn di đến ngay trước mặt Trần Lãng hắn.
Tam độc thương trở lại cánh tay trái tán phát kim sắc hào quang kia, Hàn Thiên không ngần ngại dồn toàn sức, tung một chiêu tối hậu về phía mi tâm Trần Lãng, chỉ cần trúng trực diện một đòn này, đến cả thần hồn của Trần Lãng hắn cũng có thể bị tam độc thương chấn cho tiêu tán.
Giây phút tối hậu, thời gian một nhịp thở rốt cuộc cũng đã hết, Trần Lãng cứ thế bất ngờ biến mất trước mũi thương của Hàn Thiên, hắn vừa xuất hiện lại, Hàn Thiên đã một lần nữa truy sát không tha.
Nhưng lần này Trần Lãng dường như đã có chuẩn bị, trên tay hắn bất ngờ quăng ra trước một miếng ngọc giản, Hàn Thiên liền biết có điềm chẳng lành sắp đến, thân thể vừa di chuyển được nửa đường liền lùi lại.
Trong phút chốc, miếng ngọc giản Trần Lãng vừa quăng ra chực phát nổ, mười mấy trượng quanh đó liền ngay lập tức chìm trong biển lữa, đất đá đụng phải liền tan chảy, cây cỏ trực tiếp bốc hơi, uy lực này chẳng kém gì công kích cấp võ tông đỉnh phong.
Hàn Thiên thầm than may mắn vì bản thân dừng chân đúng lúc, nếu trúng phải một chiêu này, hắn khả năng đã thụ trọng thương, bất quá nhờ có tấm ngọc giản kia, tên khốn Trần Lãng cũng đã nhân cơ hội lặng mất tăm.
Hàn Thiên sau khi dùng thần niệm cảm ứng mấy bận mà không phát hiện được gì, nội tâm chỉ có thể hỏi han thầm tổ tiên mười tám đời của Trần Lãng qua một trận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]