Chương trước
Chương sau
Sự thay đổi bất ngờ của Ngụy quận khiến ai cũng hoa hết cả mắt.

Lưu Sấm từng có ý Lưu Sấm từng ý đồ đi Võ An, qua Triệu Quận, rồi sau đó qua sông Hô Đà nhập Trung Sơn.

Nhưng một đường Võ An thủ vệ nghiêm khắc. Giả Hủ hiển nhiên dự liệu được đường lui của Lưu Sấm, cho nên đã sớm phong tỏa quan ải khắp nơi. Nếu cứ dựa theo con đường này mà đi, Lưu Sấm mặc dù tự nhận vũ dũng thì cũng dữ nhiều lành ít. Chớ đừng nói đến lui về Hà Gian, từ phía đông Nghiệp Thành đến phía Bắc sông Chương Thủy đâu đâu cũng có Tào quân. Muốn đột phá trùng trùng vây mở một đường máu xông ra, Lưu Sấm cũng có chút lo lắng. Nhớ năm đó, hắn ở Từ Châu đột phá vòng vây của Lưu Bị, một phần là do Lưu Bị khinh địch. Nhưng hiện tại Tào Tháo nghiễm nhiên coi hắn là mối họa lớn trong lòng, không có khả năng thả lỏng cảnh giác. Chứ chưa nói đến thực lực của Tào Tháo đã vượt xa Lưu Bị lúc trước ở Từ Châu

Lư Dục uống một hớp nước, ngồi xuống cười khổ nói: - Toàn bộ Ký Châu hiện nay đều là gió mưa vần vũ.

Viên Thượng mặc dù tìm được đường sống nhưng thực lực hao tổn nặng nề, tuy xung quanh có người đi theo ủng hộ nhưng theo ta thấy chỉ sợ cũng ủng hộ không được bao lâu nữa.

Về phần Viên Đàm lại đi cầu hòa với Tào Tháo, còn gả con gái cho con của Hoàng Tu Nhi.

- À?

Lưu Sấm nghe vậy ngẩn ra, nhưng nghĩ lại một chút thì cũng không quá bất ngờ. Dựa vào tính cách của Tào Tháo, loại chuyện này làm mãi thành ngựa quen đường cũ. Nhớ ngày đó lão muốn đem Tào Hiến gả cho Lưu Sấm, mượn tay Lưu Sấm hắn kiềm chế binh lực của Viên Thiệu; bây giờ lão định ra hôn sự cho Tào Chương, cho dù đối phương là nữ nhi của Viên Đàm, cũng sẽ không quá mức so đo. Lão nhờ vào cuộc hôn nhân này ổn định Viên Đàm, kế tiếp tất nhiên sẽ phát động cuộc tấn công cực lớn với Viên Thượng.

Nếu quả là vậy thì Viên Thượng cũng không ngăn cản được Tào Tháo bao lâu nữa.

Nghĩ đến đây, Lưu Sấm không khỏi có chút đau đầu.

- Có bắt được liên lạc với Hoàng Các không?

- Nghiệp Thành trước mắt thủ vệ nghiêm khắc, Giả Hủ bố trí tai mắt ở khắp mọi nơi, căn bản không thể liên lạc được với Hoàng Các. Nhưng ta lại nghe được tin tức của Bá Ngôn Nghe nói đám người Bá Ngôn bọn họ ở bên bờ sông Thanh Thủy bị thiệt hại nặng, nhưng may có Bá Ngôn chỉ huy thích đáng, Trọng Khang và Lệnh Minh dũng mãnh thiện chiến, cho nên mới tìm được đường sống. Bá Ngôn liên tục chiến đấu ở các chiến trường phía bắc sông Chương Thủy, giúp chúng ta kiềm chế Viên quân. Đáng tiếc Tào Tháo không chịu mắc mưu, Hạ Hầu Uyên tử thủ sông Chương Thủy, khiến Bá Ngôn không thể không lui về Thanh Hà, áp sát vào Hà Gian. Chủ công, không ngờ Lục Bá Ngôn còn tuổi nhỏ, bản lĩnh lại không tầm thường.

Tuổi tác của Lư Dục và Lục Tốn cũng tương đương nhau, nhưng y đối với Lục Tốn chính là không ngừng tán thưởng.

Lưu Sấm nhịn cười không được, nếu như Lục Tốn không có vài phần bản lĩnh, sau này sao có thể trở thành Đại đô đốc thủy quân Đông Ngô?

- Nếu nói như vậy thì Bá Ngôn bọn họ đã thuận lợi thoát hiểm.

Lư Dục ngẫm nghĩ một chút, dùng sức gật gật đầu.

Mà Lưu Sấm thì lưỡng lự vài bước, hạ giọng nói: - Còn có tin tức gì không?

- À, ta còn nghe được, lần đại biến này của Nghiệp Thành là do mưu thần Giả Hủ dưới tay Tào Tháo, còn kế phục kích Lục Tốn bên bờ sông là do một người tên là Tào Bằng hiến kế. Người này là cháu họ Tào Tháo, nghe nói rất được Tào Tháo trọng dụng, hiện nay y dẫn quân đóng ở Nghiệp Thành.

Lưu Sấm nhắm mắt lại, lại không tìm nổi trong trí nhớ bất kỳ ấn tượng nào về người này. Nói vậy, lại là một nhân vật ẩn danh trong lịch sử, có trời mới biết sao mọi chuyện lại phát triển nhanh chóng đến vậy?

Lưu Sấm không quá để tâm đến người tên Tào Bằng này.

Sau khi chần chừ một lát, hắn trầm giọng nói: - Nếu như vậy, chúng ta muốn bỏ chạy đến Ký Châu quả thật rất khó khăn?

- Lớn vô cùng!

- Nói như vậy, cũng chỉ có từ Tịnh Châu phá vây.

Trong tay Lưu Sấm chỉ có hơn một trăm Phi Hùng Vệ, tướng chỉ có hai người Lý Dật Phong và Sầm Bích cộng thêm một tên ngốc béo mập Đổng Phi. Lực lượng như vậy mà muốn từ Ký Châu đột phá trùng vây thì thật quá khó. Dù sao đối thủ hiện nay của hắn là Tào Tháo, là Giả Hủ... Thậm chí so với Viên Thiệu càng hơn vài phần. Nếu không thể từ Ký Châu đột phá vòng vây, vậy thì chỉ còn cách lui về Tịnh Châu, nhất định phải đi qua hai quận Thượng Đảng và Thái Nguyên Thượng Đảng và Thái Nguyên cũng đồng dạng là vòng vây trùng trùng, Lưu Sấm không khỏi thầm líu lưỡi, cảm thấy vô cùng đau đầu.

Nhưng trừ cách này ra cũng không còn đường lui.

Lưu Sấm ngẩng đầu nói: - Chúng ta đã ẩn thân trong đây khá lâu rồi, nếu không mau chóng trở về U Châu, chỉ sợ U Châu sẽ có biến động. Ký Châu nếu không đi qua được, vậy chỉ còn cách lui về Tịnh Châu. Tuy là phải đi qua Thượng Đảng và Thái Nguyên, nhưng ta tin tưởng chỉ cần chúng ta xuất hiện, Khổng Minh bên kia tất sẽ có hành động, nghĩ cách đến trước tiếp ứng chúng ta.

Bốn người Lư Dục, Viên Triều Niên, Lý Dật Phong và Sầm Bích nhìn nhau, đồng loạt gật đầu nói: - Nếu chủ công đã định đoạt, thì sẽ tuân theo lời chủ công.

Đã trốn một tháng trời trong dục cốc ở núi Đại hào này, quả thật không thể tiếp tục ẩn nấp nữa. Mọi người sau khi thương nghị, quyết định vượt qua núi Đại Hào, xuyên qua Thái Hành sơn tiến vào Tịnh Châu. Tuy rằng Cao Can ở Tịnh Châu cũng có hiềm khích với Lưu Sấm nhưng so ra thì đối phó Cao Can còn thoải mái gấp một trăm lần việc giao phong với Tào Tháo.

Vượt qua núi Đại Hào, có một đường mòn, tên là Đại Hào tiểu đạo. Đường gập ghềnh khó đi, lại có chông gai rậm rạp, xà trùng đông đảo. Để có thể thuận lợi vượt qua đường mòn trong núi Đại Hào, Lưu Sấm còn cẩn thận sai Lư Dục mua được rất nhiều hùng hoàng. Lúc này đã gần đến sau hoàng hôn, rắn và côn trùng đã bắt đầu hoạt động. Mà mưa liên tiếp nhiều ngày càng khiến cho đám rắn rết sâu bọ trong núi Đại Hào không được tẩm bổ, không thể không tăng cường để phòng. Sau khi đoàn người Lưu Sấm chuẩn bị ổn thỏa, liền đi vào đường mòn trong núi Đại hào. Vốn tưởng rằng đã có chuẩn bị, nhưng sau khi tiến vào đường mòn mới phát hiện vẫn quá khinh thường con đường này rồi.

Đường mòn trong núi Đại Hào không chỉ là một con đường mòn. Vì sao con đường mòn này lại không ai biết tới? Lại vì sao mà con đường mòn này lại hẻo lánh khó đi?

Đường đi thật sự là quá khó đi rồi! Đi suốt một ngày đường mới được hơn hai mươi dặm. Trong đường mòn ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, cũng may mắn Tượng Long thông linh, mấy lần cảm nhận được nguy hiểm... Nhưng vẫn có một người trong Phi Hùng Vệ cả người lẫn ngựa lao vào một hầm rắn. Đêm xuống, Lưu Sấm không dám tiếp tục tiến lên, vì thế hạ lệnh nghỉ ngơi.

Ban ngày con đường hẻo lánh này đã khó đi, nếu vậy khi đêm xuống

Một đêm này, trong đường mòn muỗi bay như múa, gần như tất cả mọi người không thể nghỉ ngơi.

Đường mòn trong núi Đại Hào dài gần trăm dặm, đám người Lưu Sấm phải đi ròng ra suốt bốn ngày.

Trong bốn ngày này, lại có thêm ba Phi Hùng Vệ bị rắn độc cắn mà bỏ mạng, năm con chiến mã mất móng mà ngã xuống. Ngoài ra, còn có bốn Phi Hùng Vệ thân bị trọng thương... Lưu Sấm không đành lòng vứt bỏ bọn họ, sau liền trực tiếp xuống ngựa, dắt ngựa đi bộ. Đổng Phi ở phía trước mở đường, hai người Lý Dật Phong và Viên Triều Niên đi ở phía sau. Năm ngày sau đó, khi đoàn người Lưu Sấm ra ngoài, lại không hẹn mà cùng thở phào một hơi.

Lưu Sấm nhìn gầy đi rất nhiều.

Gương mặt vốn tròn trịa mập mạp của hắn đã lộ ra xương gò má.

Mà tình hình của Lư Dục càng thêm thê thảm, trong đường mòn không biết bị loại sâu bọ nào đốt phải mà vẫn sốt cao không hạ, đầu óc mê man.

Cũng may Lưu Sấm biết được một số biện pháp cấp cứu nên mới không khiến bệnh tình chuyển biến xấu.

Sau khi ra khỏi đường mòn, cũng đồng nghĩa với tiến vào địa hạt Tịnh Châu.

- Xem ra cao nguyên cũng rất căng thẳng đây.

Sau khi tìm được dục cốc bí mật dưới chân núi Thái Hành sơn, Lưu Sấm liền hạ lệnh cho mọi người nghỉ ngơi.

Hắn sai Viên Triều Niên ra ngoài tìm hiểu tin tức, sau khi biết được Cao Can đã mệnh Thái Thú Thượng Chiêu phong tỏa Hồ Khẩu quan thì không khỏi lắc đầu cười khổ.

Hồ Khẩu quan đóng lại, muốn đi qua không phải chuyện dễ. Nhưng so với thoát khỏi phạm vi khống chế của Tào Tháo, cho dù là Hồ Khẩu quan, Lưu Sấm cũng không thèm bận tâm.

Toàn thân Lư Dục nóng ran, bệnh tình càng ngày càng nặng.

Trong lòng Lưu Sấm biết, nếu không thể mau chóng tìm được thầy thuốc khám và chữa bệnh, chỉ sợ bệnh tình của y sẽ càng ngày càng nặng.

Chút thuật cấp cứu học từ chỗ Hoa Đà, Trương Trọng Cảnh cùng với trí nhớ mang từ kiếp trước đến đây, lúc này hắn đều đã đem ra sử dụng

- Chủ công, thuộc hạ vừa rồi đi dò la tin tức, phát hiện sau núi khoảng hai mươi dặm có một thôn trang.

Thuộc hạ còn đặc biệt đến đó nghỉ chân, nghe nói trong thôn có một vị tiên sinh rất có tài năng. Không bằng đêm nay ta mang theo Tử Gia đến trong thôn tìm vị tiên sinh kia đến khám và trị bệnh cho y?

Lưu Sấm nghe vậy liền vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.

Hắn suy nghĩ một chút liền nói: - Một mình ngươi đi ta cũng không yên tâm Như vậy đi, ta cùng ngươi đến đó, cũng có thể chiếu cố và giúp nhau ứng phó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.