Chương trước
Chương sau
Ngày hôm ấy, tinh thần Viên Thiệu có phần khôi phục, định ra khỏi giường bệnh đi ra ngoài một chút.

Viên Thượng đang bề bộn chính sự bốn phía, cho nên không ở bên cạnh Viên Thiệu. Viên Thiệu liền gọi lên Viên Triều Niên cùng đến hoa viên tản bộ.

- Triều Niên, ta mấy ngày nay vẫn nghĩ mãi mà không hiểu được, vì sao huynh đệ Tân Bình lại phản ta?

Tâm tình của Viên Thiệu cũng khá hơn phần nào.

Y ngồi trong lâu nghỉ mát, đột nhiên hỏi Triều Niên.

Viên Triều Niên ngẩn ra, cười khổ nói: - Chuyện này, tiểu nhân sao có thể biết được?

- Tính tình của Trọng Trị người này, ta hiểu rất rõ.

Y tuy nói là vẫn luôn phò tá Hiên Tư, nhưng đối với ta cũng luôn là trung thành và tận tâm. Nếu không phải đã xảy ra chuyện gì đả kích đến y, y nhất định sẽ không mưu phản.

Đúng rồi, khi trước ta cùng với Tào Tháo giao chiến, trong nhà đã xảy ra chuyện gì?

Viên Triều Niên lộ ra bộ dáng suy tư, một lúc lâu đột nhiên vỗ tay một cái: - Chủ công nói như vậy, thuộc hạ lại nhớ ra một chuyện.

- Hả?

- Trước khi chủ công cùng Tào tặc quyết chiến, Lã Bố đóng quân ở thành Thụ Hàng, lệnh cho quân Hán tiến vào chiếm giữ quận Ngũ Nguyên.

Lúc ấy Cao tướng quân lo lắng không ngăn cản nổi công kích của quân Hán, cho nên phái người đến cầu viện Tam công tử… Tam công tử khi ấy liền hạ lệnh cho Tiêu Xúc dẫn tám nghìn quân tiến vào chiếm giữ Tịnh Châu.

À, ta nhớ đến lúc ấy Tân Bình tiên sinh đưa tới một phong thư, hình như là đề nghị Tam công tử không được xuất binh.

Y cho rằng mục tiêu của Sấm tặc không phải là Tịnh châu, mà rất có thể là Trung Sơn và Hà Gian. Cho nên Tân Bình tiên sinh liền đề nghị, tập trung binh lực, phòng bị Sấm tặc đánh lén. Ngay lúc đầu nếu Tam công tử rất coi trọng đề nghị của Tân Bình, nhưng về sau không biết vì sao lại bác bỏ chủ ý của Tân Bình tiên sinh, còn hồi âm trách cứ Tân Bình tiên sinh... Vâng, sự việc đại khái là như thế, tình hình cụ thể thuộc hạ cũng không rõ lắm.

Viên Triều Niên tỏ ra thoải mái, hồn nhiên không suy tính nói cặn kẽ với Viên Thiệu.

Nhưng Viên Thiệu là ai?

Y rất nhanh liền đoán được nguyên do trong đó, tất nhiên là Viên Thượng nghe lời dèm pha của thủ hạ nên mới khiến Tân Bình nản lòng quay ra quy phục Lưu Sấm.

Viên Thiệu không tức giận Viên Thượng tin lời sàm ngôn, tuy nhiên lại tức giận y giấu diếm không báo.

Quan trọng nhất là, nguyên nhân Viên Thượng tin lời sàm ngôn, chỉ sợ cũng bởi vì Tân Bình phò tá cho Viên Đàm.

Viên Thiệu lại càng thêm tức giận, y sau khi ngẩn ra một lúc liền nổi giận gầm lên một tiếng: - Thằng nhóc sao dám lừa gạt cả ta!

Dứt lời, y thấy cổ họng ngòn ngọt, ngực khó chịu, phun ra một ngụm máu tươi, thân mình ngã dúi về phía trước, lập tức liền hôn mê bất tỉnh...

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Sau khi trận chiến ở Thương Đình kết thúc, Tào Tháo cũng quay trở về Hứa Đô.

Hai năm, ba trận đại chiến.

Sau khi trận chiến Quan Độ kết thúc, lại là trận chiến ở Nhữ Nam. Trận chiến ở Nhữ Nam vừa mời dừng lại, kế tiếp lại là trận chiến Thương Đình… Ba trận đại chiến liên tiếp khiến Tào Tháo mỏi mệt không thôi. Cho nên sau khi chiến thắng Viên Thiệu, Tào Tháo liền thu quân trở về Hứa Đô tiến hành nghỉ ngơi và chỉnh đốn.

Chỉ có điều vừa về tới Hứa Đô, chút tâm tình tốt đẹp của Tào Tháo cũng liền tan thành mây khói.

- Lưu Sấm tên nhãi này, quá gian trá!

Lão đứng trên nha đường tức giận không kềm được, lớn tiếng quát mắng.

- Quan Độ lần trước, hắn thừa dịp ta cùng với Viên Thiệu giao phong, liền chiếm được U Châu.

Mà nay hắn lại thừa dịp ta cùng với Viên Thiệu quyết chiến, không tốn một binh một tốt nào đoạt được Trung Sơn… Tên khốn này quật khởi quá nhanh, nếu không sớm diệt trừ, tất sẽ thành mối họa ngầm của ta.

Trên nha đường, Tuân Úc đang cầm một tờ chiến báo xem.

Y đột nhiên quay đầu hỏi: - Phụng Hiếu, ngươi thấy chuyện này như thế nào?

Quách Gia mày nhíu chặt, ngón tay dồn dập gõ xuống mặt bàn, sau một lúc lâu nói: - Chủ công, như vậy bên người Lưu Sấm ắt có người tài ba tương trợ.

Nếu không như vậy, hắn sao có thể có được cái nhìn tinh tường đến vậy?

Người xem, trong trận chiến Quan Độ hắn xuất binh U Châu, mà khi đó đúng là thời điểm chủ công khó khăn nhất, thuộc hạ nhớ khi đó đến bản thân chủ công còn không có mấy phần tự tin, nhưng Lưu Sấm lại giống như khẳng định chủ công sẽ thủ thắng, cho nên không tiếc đắc tội Viên Thiệu, mà xuất binh U Châu; năm nay, chủ công và Viên Thiệu lại giao phong, thắng bại như trước khó liệu. Nhưng khi nhìn cách Lưu Sấm dụng binh, dường như cũng dự liệu được chủ công cuối cùng sẽ đạt được thắng lợi.

Vì thế, hắn sớm đã chuẩn bị chu toàn việc cướp lấy Trung Sơn…

Một tầm nhìn như vậy, trừ phi Lưu Sấm có thần nhân tương trợ, mới có thể biết trước được kết quả như vậy? Cũng hoặc là, hắn chỉ là vận khí tốt, đặt cược đúng cũng nên?

Mấy ngày này thuộc hạ luôn luôn suy tư về chuyện này, bên người Lưu Sấm có Trần Cung tuy có trí mưu nhưng lại không có kế sách ứng biến; Tuân Tứ huynh dụng kế xưa nay trầm ổn, tuyệt đối sẽ không đi làm chuyện mạo hiểm như vậy… Chủ công, xem ra Lưu Sấm đúng là mối họa ngầm của chủ công. Mặc dù là chiến thắng Viên Thiệu, chủ công vẫn không tránh được một cuộc ác chiến với Lưu Sấm. Gia cho rằng, chủ công nên từ bây giờ bắt đầu chuyển trọng tâm lên người Lưu Sấm.

Nếu sớm hơn một năm, Quách Gia nói ra những lời như vậy, không khỏi khiến người ta cười nhạo.

Nhưng hiện nay đã không còn ai có thể nhạo báng Quách Gia.

Nói Quách Gia là lo bò trắng răng sao?

Thực lực của Lưu Sấm hiện nay, quả thật không tính hùng mạnh. Cho dù hắn lấy được một châu, cũng chỉ là U Châu lạnh lẽo khủng khiếp và cực kì cằn cỗi, căn bản không thể làm nên chuyện.

Nhưng vấn đề ở chỗ, từ khi Lưu Sấm quật khởi đến nay thành chư hầu một phương chỉ vỏn vẹn trong sáu năm.

Mà trong thời gian sáu năm qua, mỗi một quyết định của y đều có phần linh diệu.

Bỏ qua Thanh Châu lên phía bắc đến Liêu Đông, tránh được việc khó xử khi bị kẹp ở giữa hai bên Viên Tào; trong trận chiến Quan Độ thừa cơ cướp lấy U Châu, khiến Viên Thiệu cũng không thể tránh được. Mà nay, hắn lại lấy được nửa Tịnh Châu cũng với một quận của Trung Sơn. Tốc độ này quả thực quá nhanh, nhanh đến khiến Tào Tháo cũng thấy mấy phần âu lo. Viên Thiệu sau hai lần đại bại, hiển nhiên là nguyên khí hao tổn nặng nề. Tào Tháo thậm chí có thể kết luận, tương quan lực lượng hai bên đã từ trước kia Viên cường Tào yếu, ngược lại trở thành Tào Tháo có phần chiếm thượng phong… Có thể nói, Tào Tháo giờ phút này đã không hề sợ hãi Viên Thiệu. Đối tượng hiện nay lão phải chú ý chính như Quách Gia lời nói, hẳn là dời khỏi Viên Thiệu.

Chuyển đến ai đây?

Người này dĩ nhiên là Lưu Sấm!

Có thể tưởng tượng, đợi sau khi lão tiêu diệt Viên Thiệu, tất nhiên phải có một cuộc ác chiến với Lưu Sấm.

Mà đây cũng không phải kết quả mà Tào Tháo trước đây có thể đoán trước được… Lưu Sấm trở nên lớn mạnh quá nhanh, nhanh đến khiến Tào Tháo bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Tuân Úc đột nhiên mở miệng: - Kỳ thật Tư Không cũng không phải lo lắng Lưu Sấm sẽ trong thời gian ngắn sắp tới có hành động tiếp theo.

Bắt đầu từ năm ngoái, hắn dẫn binh ra Liêu Đông, quét qua U Châu, lại liên tiếp đại chiến với Viên Thiệu và người Tiên Ti. Chỉ với Liêu Đông và U Châu, căn bản không thể chống đỡ nổi chuyện Lưu Sấm chiến sự liên miên. Nếu thuộc hạ tính toán không sai, tiếp theo Lưu Sấm sẽ đình chỉ chiến sự.

Mà năm nay dưới sự quản lí của Tư Không, Duyện Châu, Dự Châu vui mừng thu hoạch mùa màng, lương thảo dư thừa.

Đợi đến năm sau Tư Không có thể chiêu binh mãi mã, chinh phạt Ký Châu... tốc độ phát triển của Lưu Sấm mặc dù làm người ta giật mình nhưng căn cơ của hắn vốn là không sánh được với Tư Không.

Những lời này thật ra khiến Tào Tháo nhẹ nhàng thở ra.

Quả thật Tào Tháo đã kinh doanh ở Hà Nam được mười năm, căn cơ vững chắc.

Lão lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, lấy cái vỏ đại nghĩa để thu hút phần đông nhân tài dị sĩ, tuyệt đối là chuyện mà trong một hai năm ngắn ngủi có thể bì được.

Vậy tiếp theo chính như lời Tuân Úc nói, xem nền tảng của ai vững chắc hơn!

- Còn có một chuyện để Tư Không vui mừng.

- Hả?

Tào Tháo kinh ngạc nhìn về phía Tuân Úc, không hiểu chuyện vui của Tuân Úc là có ý gì.

- Tư Không còn nhớ Nhan Lương, Văn Sú không?

Tào Tháo ngẩn ra, cười nói: - Hai hổ thần dưới trướng Bản Sơ, ta sao có thể không nhớ rõ? Sao vậy, hai người họ vẫn tốt chứ?

Nhan Lương, Văn Sú từ khi bị Tào Tháo bắt làm tù binh vẫn bị giam giữ ở Hứa Đô.

Tuân Úc cười nói: - Hai người Nhan Lương, Văn Sú kia dưới sự khuyên bảo của Tử Viễn đã quyết ý quy thuận Tư Không.

- À!

Tào Tháo nghe được lập tức mừng rỡ.

Lão quay đầu nhìn về phía Hứa Du, đã thấy Hứa Du mặt lộ vẻ đắc ý, đang vê râu cười.

Đúng lúc này, chợt thấy Tào Hưu vội vàng đi vào nha đường.

Gã đi khá nhanh, đến bên người Tào Tháo, ghé vào tai Tào Tháo thấp giọng nói nhỏ nhẹ vài câu, lập tức khiến sắc mặt Tào Tháo biến đổi lớn.

Hồi lâu, Tào Tháo ngẩng đầu lên, nhìn quét qua gương mặt của mọi người trong nha đường, hạ giọng nói: - Vừa nhận được tin tức, Bản Sơ ba ngày trước… qua đời rồi! (chưa xong còn tiếp..)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.