Chương trước
Chương sau
Nhưng sau khi Tân Bình đến Cao Dương mới biết được. Lưu Sấm đã không còn ở Trác quận, mà đã đích thân dẫn đại quân, lấy Bàng Đức làm tiên phong đi Bắc Bình.

- Hữu Nhược, lần này Hoàng Thúc không thân chinh Tiên Ti không được sao?

Khi Tân Bình biết được người đến hòa đàm với y là Tuân Kham, thì cả người lập tức trầm tĩnh lại.

Tân Bình và Tuân Kham có thể nói là lão bằng hữu, một người là con cháu nhà thế gia Dĩnh Xuyên Dĩnh Âm, người kia là đời sau của Quan Hoạn Dương Địch Dĩnh Xuyên. Từ lúc Viên Thiệu chinh phạt Đổng Trác tranh chức minh chủ Chư hầu, thì liền đi theo Viên Thiệu, bày mưu tính kế cho y. Còn Tuân Kham thì vẫn chưa biểu lộ rõ lập trường cụ thể của mình, cũng không dễ dàng ra đầu quân cho ai. Sau khi Tuân Kham nhận chức thái thú quận Ngũ Nguyên, thì sự giao lưu giữa hai người cũng bớt dần.

Lưu Sấm phái Tuân Kham thay hắn, cũng biểu lộ thành ý hòa đàm của người này.

Tân Bình vừa cảm thấy vui mừng, nhưng một mặt cũng thấy đau đầuBởi vì y hiểu rõ rằng, Tuân Kham là người khó đối phó. Tiến hành hòa đàm với một người như vậy, khiến Tân Bình vô cùng áp lực. xem ra, khó mà tránh khỏi những cuộc tranh luận.

Tuân Kham thì khẽ mỉm cười:

- Không cùng tổ tiên với chúng ta, tất có dị tâm, từ lúc Đàn Thạch Hòe xưng vương,Tiên Ti trở thành mối họa của Đại Hán ta, giờ Đàn Thạch Hòe chết rồi, Tiên Ti lại càng thêm càn rỡLần trước Hoàng Thúc bị vây ở Liễu thành, suýt nữa chết trong tay Tiên Ti. Đối với hạng người này, Hoàng Thúc luôn canh cánh trong lòng, nên sao có thể dễ dàng bỏ qua chúng được?

Tân Bình nghe được, không khỏi gượng cười. Nhưng y biết rõ, cái mà Tuân Kham và Viên Thiệu gọi là xâm phạm biên giới, quan hệ vô cùng chặt chẽ. Mấy lần U Châu hỗn loạn, đều có bóng dáng của người Hồ. Trong chuyện này, chắc hẳn là có Viên Thiệu đứng sau lưng làm chủ, thậm chí còn ủng hộ nữa

Nhưng những lời này, sao có thể nói ra?

- Hữu Nhược khi trước khởi binh từ Ngũ Nguyên, cũng là có chút bất đắc dĩ. Chủ công xưa nay cũng kính trọng Lưu hoàng thúc. Khi trước lúc Hoàng thúc cùng đường, cũng là nhờ có chủ công ngượng cho Hoàng thúc chỗ cư trú. Nhưng Hoàng thúc lại khởi binh cướp lấy U Châu có chút gì đó không được thỏa đáng?

Đàm phán mà, sắp sửa ai nấy sẽ ra chiều trò của riêng mình.

Tuân Kham lại nhăn mày lại, trầm giọng nói: - Trọng Trị, ta và ngươi đã quen biết lâu nay, ta không muốn nói năng rườm rà. Vì sao Hoàng thúc khởi binh, có lẽ không phải ông không biết. Nhớ khi xưa, Hoàng Thúc đã thảo luận thỏa đáng cùng Viên Công, lấy Bắc Hải và Đông Lai đổi lấy Liêu Tây. Nhưng Viên Công lại để Thuần Vu Quỳnh làm thái thú Liêu Tây, để Hoàng Thúc làm thái thú Liêu Tây. Về phần sau khi Hoàng Thúc đến Liêu Tây, nhiều lần bị nhị công tử làm khó dễ. Không nói đến Ô Hoàn Đạp Đốn liên tục xuất binh tập kích quấy rối, chính tên Thuần Vu Quỳnh kia, sau khi nhận chức cũng nhiều lần làm khó Hoàng Thúc.

Hoàng Thúc dựa vào sức của bản thân để cướp lại Liêu Đông, nhưng Thuần Vu Quỳnh lại đi du thuyết Hao Hổ kiaChứ đừng nói chi là Thạch Cữu Đà bị tập kích, khiến đại tướng Tiết Châu bị dồn đến con đường chết, ai đúng ai sai, đừng nói là Tân Trọng Trị ngươi không biết gì hết?

- Chuyện này

Không đợi Tân Bình nói xong, Tuân Kham liền tức giận nói: - Đừng nói với ta tên Quản Thừa đó, y chỉ là một tên hải tặc. Lai lịch của y, có thể lừa gạt được kẻ khác chứ sao lừa được ta. Vì sao Quản Thừa phải tập kích Thạch Cữu Đà? Y làm sao có đủ sức để tập kích chứ? Về mặt này, nếu không có nhị công tử chiếu cố, sao có thể thành công? Hiện tại ngươi nói với là là do Lưu Hoàng Thúc gây chuyện, chẳng lẽ Viên Công và nhị công tử không làm gì sao? Nếu ngươi muốn giữ thái độ này đến đàm phán, vậy không cần phải tiếp tục nữa. Chúng ta chỉ cần tập hợp nhân mã, chiến với nhau một trận, tất sẽ biết đúng sai.

Nói xong, Tuân Kham đứng dậy bỏ đi.

Tân Bình hoảng sợ, vội vàng khuyên can, nhưng Tuân Kham lại không nghe, tức giận rời khỏi.

Nhìn bóng lưng của Tuân Kham, Tân Bình không khói lắc đầu cười khổXem ra Tuân Kham này là người cứng rắn và mạnh mẽ, nếu lền này Viên Công không bỏ chút công sức ra, chỉ e là khó mà giải quyết được thích đáng. Gã nghĩ bản thân đã quen biết và hiểu Lưu Sấm từng li từng tý, nhưng Tân Bình đột nhiên phát hiện ra, Lưu Sấm quả là người khó đoán.

Hắn biết rằng Viên - Tào sẽ có quyết chiến?

Hắn biết được, Viên Thiệu sẽ thảm bại?

Nếu không phải như vậy, sao hắn có thể kiên quyết cướp lấy U Châu như vậy?

Phải biết rằng, lúc ấy Viên Thiệu đang chiếm thế thượng phong, chẳng lẽ Lưu Sấm lại không sợ Viên Thiệu sau khi chiến thắng trở về sẽ gây phiền phức sao?

Trừ phi

Tân Bình nghĩ đến đây, đột nhiên giật nảy mình, thân hình lạnh toát. Y có cảm giác, hành động giành Lưu Đông của Lưu Sấm, e là sớm có âm mưu! Một đối thủ như vậy, Tân Bình không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Ngày thứ hai, hai bên lại ngồi lại đàm phán, tâm lý của Tuân Kham dường như đã vững hơn rất nhiều. Còn Tân Bình thì cũng không còn bàn đúng sai, ngược lại nói thẳng ra điều kiện.

Tuy nhiên, Tuân Kham lại dùng chiêu "Sư Tử đại khai khẩu", khiến Tân Binh cũng đau đầu.

Tuân Kham đòi lấy ba vạn thạch lương thực, để đủ cung cấp cho cuộc chiến giữa Lưu Sấm và Tiên Phi. Đồng thời, ông lại đòi một số chức quan nữa, muốn Viên Thiệu phong Hoàng Trung làm Độ Liêu tướng quân, phong Trương Liêu làm Sứ Hung NôTrung Lang Tướng, Thái Sử Từ làm Hộ Ô Hoàn giáo úy, Quản Hợi làm Đông Di giáo úy.

Còn có Triệu Vân, Từ Thịnh, Cam Ninh, Chu thương, Bàng Đức, Hứa Chử, Hạ Hầu Lan và Cả Ngụy Diên phải được phong thưởng

Nếu chỉ có như vậy có lẽ Tân Bình vẫn sẽ chấp nhận.

Tuy nhiên, Lưu Sấm lại yêu cầu phải cắt hai quận Ngũ Nguyên và Sóc Phương, đồng ý cho Lưu Sấm đóng quân ở giữa hai quận Trung Sơn và Hà Gian, thì điều này dã vướt phạm vi đảm nhận của Tân Bình.

Cắt nhường Ngũ Nguyên và Sóc Phương?

Thêm vào đó còn có ba quận Vân Trung, Định Tương và Nhạn môn mà Lưu Sấm đang chiếm giữ, ngoài ra chín quận mười một huyện Tịnh cChâu đều bị Lưu Sấm cướp đi một nửa.

Tuy rằng Tịnh Châu hoang vắng, nhân khẩu so với U Châu thì ít hơn, thậm chí còn chưa đến trăm vạn. Nhưng nếu trong chốc lát mà bị Lưu Sấm cướp đi năm quận, thì thật là không chấp nhận được, chứ đừng nói là cắt nhường hai quận, Viên Thiệu còn mặt mũi nào mà tồn tại?

Chuyện này tuyệt đối không thể đồng ý!

Thế nên, giữa Tân Bình và Tuân Kham xảy ra một cuộc tranh luận kịch liệt, hai người đã mấy lần dừng chuyện đàm phán lại.

Tuy nhiên, để cho Tuân Kham tiếp tục ở lại đàm phán, Tân Bình vẫn đồng ý tất cả những chức vụ mà Lưu Sấm đòi sắc phong. Chuyện này đối với một người mang thân phận tướng quân như Viên Thiệu chắc cũng không phải chuyện to tát gì. Tin rằng Viên Thiệu cũng sẽ không vì chuyện này mà trở mặt với Lưu Sấm.

Cái mấu chốt nhất chính là hai quận Ngũ Nguyên, Sóc Phương cùng với việc đóng quân ở Trung Sơn và Hà Gian.

Không kể đến Viên Thiệu, ngay cả Tân Bình cũng không thông cảm được. Yêu cầu lần này của Tuân Kham quả là có chút quá đáng

Trong lúc Tuân Kham và Tân Bình còn đang tranh luận nảy lửa, Viên Thiệu đang tập kết binh mã ở Nguyên Thành, xuôi nam xuất kích.

Còn Tào Tháo thì không hề nhượng bộ chút nào, lập tức mệnh cho ba người Từ Hoảng, Tào Hồng, Hạ Hầu Uyên làm quân tiên phong, bắc tiến đón đánh Viên Thiệu. Sau khi khói lửa chiến tranh Quan Độ vừa tan đi, thì một trận chiến lớn ở Trung Nguyên lại nổ ra, nhưng sự chú ý của Tào Tháo thì đã hoàn toàn đổ vào Viên Thiệu, thậm chí ngay cả Giang Đông và Giao Châu ngưng chiến hòa đàm, Lưu Bị chạy trốn khỏi Kinh Châu, đầu quân cho Lưu Biểu, mấy chuyện này lão cũng không hề để tâm.

Tào Tháo cảm nhận được, lần này chính là trận quyết chiến giữa lão và Viên Thiệu, nếu có thể chiến thắng, lão có thể hùng cứ phương bắc.

Đem ra so sánh, Tôn Quyền hay Lưu Bị đều không có được lão xem trọng. Nếu không thể chiến thắng Viên Thiệu, cần gì phải nhắc đến những kẻ khác?

Trong thành Hứa Đô không khí trở nên khẩn trương.

Cùng với ba lộ quân tiên phong xuất kích, đồ quân nhu và lương thảo cũng không ngừng được vận chuyển ra ngoài.

Trong Ngự Hoa viên Hoàng Thành, Hán Đế đang ngắm cảnh du ngoạn cùng với đám phi tần, đã đến giờ trưa, Hán Đế có chút mệt mỏi, vui cười hớn hở đi vào trong chòi nghỉ ngơi Một đám phi tần liền túm năm tụm ba chơi đùa, Hán Đế ngồi xuống nghỉ ngơi, thở dốc.

- Quốc trượng, Lưu Hoàng Thúc có tin gì không?

Phục Hoàn đứng ở một bên, thấy trong Lương đình không có ai, mà nội thị thì đứng ở xa, liền hạ giọng nói: - Hôm nay Tuân Trọng Dự đã trở về!

- Sao?

- Lần này ông ta trở về, là để tiến hiến "Hán Kỷ". Nhưng ông ta còn mang đến một tin, Hoàng Thúc đã cướp lấy U Châu, đánh bại Viên Thiệu

Hán Đế đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.

- Nếu nói như thế, Hoàng Thúc có thể khởi binh xả thân vì triều đình?

Phục Hoàn nói: - Chỉ e là lực còn chưa đủKhông nhắc đến U Châu là vùng hoang vắng, Lưu Hoàng Thúc cũng vừa đến đây, nền móng vẫn chưa vững. Nay thực lực của Tào Tháo vô cùng lớn mạnh, Mà Viên Thiệu thì sớm đã có lòng không phục. Hai kẻ này đều coi Hoàng Thúc là mối họa trong lòng, làm sao có thể để ngài ấy xuất binh? Nghe nói, Viên Thiệu kia cấu kết với Tiên Ti, không ngừng tập kích quấy rối Bắc Cương, khiến Hoàng Thúc khó có thể bứt ra. Cho nên Hoàng Thúc chỉ có thể tập trung binh lực chống lại Tiên Ti, dẹp yên Bắc Cương.

- Nghịch tặc đáng chết!

Hán Đế không kìm nổi thấp giọng mắng, rồi sau đó hạ giọng nói: - Vậy lần này Hoàng Thúc lệnh Tuân Trọng Dự về là có ý gì?

Phục Hoàn nói: - Danh không chính, ngôn không thuận, lần này Hoàng Thúc phái Tuân Trọng Dự trở về Hứa Đô, chính là xin chức U Châu Mục

Hán Đế chân mày nhướng lên, lộ ra vẻ trầm tư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.