- Tướng quân, bên ngoài có người đến.
Ngay tại lúc Tự Thụ đang khuyên bảo Tương Nghĩ Cừ, thì nghe thấy tiếng tiểu giáo báo lại.
Tự thụ ngẩn ra, chợt nghĩ tới thân phận của người đến.
Y khẽ thở dài, đứng lên nói với Tương Nghĩa Cừ: - Nghĩa Cừ, nào chúng ta đi gặp đồng đội ngày xưa thôi.
Tương Nghĩa Cừ gật đầu đồng ý. Tự Thụ không mang bất kì binh lính nào, chỉ cho Tương Nghĩa Cừ đi theo, đến trận tiền của hai quân. Đúng như y dự đoán, người đã hẹn Tự Thụ chính là Tuân Kham, Trương Cáp và Cao Lãm.
Tuân Kham mặc một bộ đồ màu xanh, ngoài là một chiếc áo khoác lớn.
Thấy Tự Thụ đi ra, y xoay người xuống ngựa, cười ha hả tiến ra đón.
Trương Cáp và Cao Lãm không dám chậm trễ cũng đều xuống ngựa, đi theo sau Tuân Kham.
Tự Thụ thấy thế, cũng không do dự nữa, sau khi từ trên ngựa xuống, hiếu lì nhìn vật trên lưng con ngựa mà bọn họ cưỡi. Khi trước lúc hai quân đối chiến với nhau, Tự Thị vẫn chưa phát hiện chỗ khác biệt của chiến mã quân Hán. Nhưng hiện giờ, y biết được đường sống đã tận, nên cảm thấy thoải mái, vì vậy mới phát hiện ra được chỗ khác biệt của chiến mã quân Há. Tọa kỵ của Tuân Kham tuy không có được trang bị đầy đủ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phần yên ngựa đó. Tự thụ là người nào kia chứ, y chỉ cần nhìn qua là biết được sự kì diệu của vật này, nên chợt cảm thấy thoải mái hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197333/quyen-1-chuong-376-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.