Tiều phu vừa nghe, sợ quá xua tay liên tục.
- Tướng quân chớ hiểu lầm, ta vốn là người địa phương của núi Thú Phu này, hàng năm đốn củi trên núi. Mấy ngày này Núi Thú có chiến sự, trong nhà chẳng còn đồ ăn, tiểu nhân nghĩ vào núi kiếm chút đồ ăn thôn quê đỡ đói, chứ không như lời nói của tướng quân đâu.
- Nói như vậy, ngươi rất quen thuộc địa hình Núi Thú Phu này sao?
Tiều phu lập tức ưỡn ngực: - Không dối gạt tướng quân, tiểu nhân ở đây từ nhỏ tới lớn, nhắm mắt cũng có thể đi lại trên núi.
Lưu Sấm nhíu mắt lại: - Ngươi có biết, trên núi có đường mòn nào có thể dẫn ta tới doanh trại phía trước núi được không?
- Cái này… Ánh mắt tiều phu có chút bối rối, liền cúi đầu. Lưu Sấm thấy vậy bèn nói:
- Bà con chớ kích động, ta không gạt ngươi, ta là Đại Hán hoàng thúc Lưu Sấm. Nay trên đường qua Thú Phu Sơn, không biết làm sao bị quân địch ngăn cản. Nếu như ngươi có thể nói cho ta biết đi ra sau núi, ta sẽ có trọng thưởng, tuyệt không nuốt lời.
Tiều phu do dự một lúc, hạ giọng nói:
- Nếu nói là đường mòn, tiểu nhân có biết một đường.
- Hả?
- Muốn vào núi, đi khoảng mười dặm có một con đường nhỏ, chẳng qua là một con đường ruột dê, có thể đi thẳng ra sau.
- Vậy ngươi có bằng lòng dẫn đường không? Tiều phu liếc mắt nhìn Lưu Sấm một cái, suy nghĩ một chút rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197325/quyen-1-chuong-372-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.