Chương trước
Chương sau
- Ta là Hoàng thúc Đại Hán, hôm nay quân ta đã tới, bọn loạn thần tặc tử còn không mau đầu hàng.

Một chùy của Lưu Sấm đập chết Khiên Chiêu, chân khóa trên ngựa, khí dồn lên đan điền phát ra một tiếng rống to.

Thanh âm kia giống như sét đánh vang dội trên không, đám Viên quân lập tức rối loạn....Từ khi Lưu Sấm tuyên chiến với U Châu đến nay có thể nói bách chiến bách thắng, uy danh vang xa, cái tên Phi Hùng đã được người ta đặt cho Lưu Sấm, đám Viên quân ai cũng biết.

- Phi Hùng đến rồi....

Trong phút chốc, Viên quân trở nên hỗn loạn.

Từ xa, Lý Dật Phong đã phóng ngựa đuổi giết Viên Hi, Viên Hi sợ hãi liền quay ngựa bỏ chạy.

May mắn bên cạnh y có người hầu cận liều chết ngăn cản Lý Dật Phong mới khiến Viên Hi có thể chạy thoát vào thành......Y vốn định khi vào thành sẽ đóng chặt cửa thành, nào ngờ phía sau đã nghe tiếng vó ngựa sát đến, người đó lớn giọng thét lên:

- Tiểu tử Viên Hi, chạy đâu cho thoát?

Y hoang mang tột cùng, quay đầu nhìn thoáng về phía sau, thấy Lưu Sấm giết loạn quân phóng theo, tiến về phía y. Tượng Long hí dài như hổ gầm rồng gầm. Nó chạy nhanh hệt như tia chớp màu đen xẹt qua.

Viên Hi sợ tới mức hô to một tiếng phóng ngựa vọt vào thành, vội nói:

- Đóng cửa, đóng cửa thành!

Y lớn tiếng la to, nhưng cửa thành chưa kịp đóng cửa đã thấy Lưu Sấm đã đến cửa Trác huyện, chỉ thấy hắn đột nhiên vươn người trên ngựa, Bàn Long Bát Âm Chuy phát ra tiếng gió chói tai, đùng một tiếng đập cửa thành, Viên quân trên thành cũng cảm nhận được mặt đất dưới chân rung chuyển. Lưu Sấm ngồi trên ngựa trợn mắt trong miệng phát tiếng rống như sư tử rít gào:

- Liên Sơn Chuy!

Bàn Long Bát Âm Chuy mang theo lực của vạn quân, liên tiếp đánh vào cổng thành.

Cửa thành dày đặt kia bị Lưu Sấm đánh liên tiếp hơn hai mươi cái chợt nghe oang một tiếng ầm vang, đã sụp đổ xuống.

Viên quân đứng sau cửa thành trong nháy mắt bị đập thành thịt vụn. Lưu Sấm cũng không quan tâm quân tốt này chết sống thế nào, thúc ngựa vọt vào trong thành:

- Tên tiểu tử Viên Hi, mau để đầu ngươi lại đây.

Uy thế đó của hắn khiến nhiều tên sợ đến vỡ mật.

Cho đến khi Lưu Sấm chạy đến cửa sau của Trác huyện cũng không có một người tiến lên ngăn cản.

- Ngăn hắn lại, ngăn hắn lại cho ta!

Viên Hi kêu gào khản tiếng, thúc ngựa chạy đi.

Nhưng việc y bỏ chạy đã khiến Viên quân thủ thành lập tức trở nên rối loạn. Quân giữ trên thành, dưới thành nhìn thấy Lưu Sấm điên cuồng như thế cũng sợ tới mức hò hét, binh khí trong tay vứt lên mặt đất, quay đầu bỏ chạy.

Ngay cả những Viên quân ngoài thành muốn đuổi theo ngăn cản Lưu Sấm lại cũng đứng chết lặng.

Ông trời ơi, không phải nói Lưu Hoàng thúc là thiên thần hạ phàm sao? Trên đời này sao lại có người có sức mạnh đến thế, đó là Bá Vương tái sinh, có lẽ đúng là thế.

- Đừng đánh, đừng đánh, ta đầu hàng!

Sau khi Lưu Sấm ra hai mươi chuy làm đổ cửa Trác huyện, khiến Viên quân không còn chút tinh thần nào nưa.

Viên quân ngoài thành cũng vứt bỏ binh khí, ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất lớn tiếng hô.

Lưu Sấm vốn là một tiếng trông làm tinh thần hăng hái thêm, chém chết Viên Hi. Thật không nghĩ trong trong thành đại loạn khiến hắn không thể không ghìm chiến mã.....Viên Hi được một đám thân vệ hỗ trợ chật vật chạy đi, trốn đi phía bắc Trác huyện.

Lưu Sấm đoán chừng đuổi theo không kịp Viên Hi nên trong lòng tiếc nuối vô cùng. Nhìn Viên quân bấn loạn thành một bầy, hắn hét lớn một tiếng:

- Ta là Hoàng thúc Đại Hán Lưu Sấm, nay dẫn binh đến đây, ai vứt bỏ vũ khí không giết, nếu không thì giết không tha!

...........................

Trương Cáp và Cao Lãm ngồi dưới đất, không còn sức di chuyển.

Hai người được quân y Hán quân trị liệu vết thương, họ cũng không quá tình nguyện nhưng cả người không còn sức lực nữa, chỉ có thể mặc kệ họ băng bó.

Nhìn quân y đâu vào rút tên trên người Cao Lãm ra, sau đó nhanh chóng dùng kim sang dược, dùng vải trắng băng bó, hai người không khỏi cảm thấy tò mò.

- Sao Tiên sinh lại dùng vải trắng băng bó thế?

Quân y kia cười nói:

- Hai vị tướng quân dường như không biết vải trắng này chính là băng vải, nấu nước sôi luộc sơ qua có thể làm miệng vết thương không bị lây nhiễm, cái này do chủ công nhà ta sáng tạo ra, cũng được Hoa tiên sinh và Trương tiên sinh xác nhận đó là phương pháp cứu trị tốt nhất. Thương thế của hai vị tướng quân khá nghiêm trọng, chỉ có thể xử lý khẩn cấp như vậy thôi, đợi sau khi sắp xếp mọi chuyện mới có thể khám và chữa bệnh, như thế mới đảm bảo được.

Những người quân y này mặc bì giáp, trên mặt giáp còn có ký tự chữ "thập" vô cùng bắt mắt. Lúc này Cao Lãm phát hiện trên chiến tường không chỉ có một quân y mà có mười mấy người ăn mặc và dấu hiệu y thế. Họ khám và chữa bệnh cho đối tượng không phải là tướng lĩnh, có thể là quân sĩ Liêu Đông, còn có nhiều quân Viên khác, đó cũng là đối tượng cứu trị của họ.

- Vì sao lại cứu quân địch?

Quân y cười nói:

- Đó là mệnh lệnh của chủ công ta. Hoàng thúc từng nói trên chiên trường ai cũng vì minh chủ, nhưng khi chiến sự chấm dứt thì không cần so đo.....Tất cả mọi người là con dân nhà Hán, xung đột lẫn nhau chỉ như huynh đệ tranh chấp mà thôi, đánh xong vẫn là người một nhà, ta cần gì phải phân chia địch ta? Khi ta ở trong thư viện, các tiên sinh cũng dạy bảo như thế.

Cao Lãm nhìn thoáng qua Trương Cáp, đã thấy Trương Cáp trầm mặc không nói.

Đúng lúc này từ xa chạy tới một đội kỵ quân, người cầm đầu thúc ngựa phi tới, từ xa đã lớn tiếng gọi:

- Tuấn Nghệ, ngươi ở đâu? Tuấn Nghệ ngươi ở đâu?

Trương Cáp ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ người đang tìm y chính là Ti Trạm.

- Ti tiên sinh.....Cũng đầu hàng Lưu Sấm sao?

Y thấy Ti Trạm trước mặt mình, không kìm nổi nhẹ giọng hỏi.

Đã thấy Ti Trạm khẽ mỉm cười nói:

- Có câu chim khôn chọn cành mà đậu, lương thần chọn chủ mà theo. Ta tìm Viên Hi nương tựa nhưng Viên thị lại xem ta như cặn bã, ta quy hàng Hoàng thúc, Hoàng thúc đối đãi như quốc sĩ....Tuấn Nghệ không biết Hoàng thúc xem trọng ngươi thế nào đâu, nghe nói ngươi gặp nạn, người đã không ngừng nghỉ hành quân suốt đêm để tập kích Trác huyện, để cứu ngươi ra. Hai ngày một đêm, Hoàng thúc không tháo giáp, ngựa không rời yên để không chậm trễ cứu Tuấn Nghệ ngươi.

Sắc mặt Trương Cáp trầm xuống:

- Chẳng lẽ Ti tiên sinh làm thuyết khách sao, muốn ta hàng Hoàng thúc đúng không?

Nào ngờ Ti Trạm lắc đầu liên tục nhỏ giọng nói:

- Ta bảo muốn giữ Tuấn Nghệ lại nhưng Hoàng thúc lại nói không nên cưỡng cầu. Nếu Tuấn Nghệ còn muốn rời đi người tất sẽ không cản, tuy nhiên hai người các ngươi thương thế nghiêm trọng, đợi sau khi chữa trị xong hai người có thể rời đi. Hoàng thúc nói hai người các ngươi trung nghĩa, hắn không muốn hai vị khó xử.

Lúc này Lý Dật Phong mang theo một đạo binh mã, bắt đầu thu nạp quân tốt đầu hàng.

Trong thành Trác huyện cũng dần dần yên tĩnh.

Từ đầu tới cuối Lưu Sấm cũng không xuất hiện, cũng không đối mặt nói chuyện cùng hai người Trương Cáp....

Doanh trại tạm thời được dựng ở ngoài thành, Trương Cáp, Cao Lãm đều được an bài trong lều vải. Quân y kiểm tra cho hai người xong, thấy không nguy hiểm đến tính mạng nên để lại ít dược thảo, rồi để hai người nghỉ ngơi.

Trời đã sáng rồi.

Cao Lãm ngồi trong lều vải, không kìm giận mà nói:

- Nghe nói Lưu Hoàng thúc cầu hiền tài, mà hiện giờ xem ra cũng chỉ là hư danh.

- Quan Trị, đừng nói thế,

Trương Cáp do dự một chút hạ giọng nói:

- Vì trong lòng Lưu Hoàng thúc cũng đang lo ngại.

- Hắn chỉ sợ làm ta và ngươi sẽ khó xử, làm hỏng danh tiếng trung nghĩa của chúng ta.....

- Tuấn Nghệ!

Cao Lãm đột nhiên cắt đứt lời Trương Cáp....hạ giọng nói:

- Cho tới giờ huynh có tính toán gì chưa?

- Ta.................

- Mới vừa rồi ta nghe quân y nói như thế, có thể thấy Lưu Hoàng thúc là vị minh chủ. Nghĩ xem, bản lĩnh của ta và huynh dưới trướng Viên Công lại không được trọng dụng, huynh tinh thông binh pháp, thiện mưu lược mà chỉ có thể làm Đại Kích Sĩ, mà ta theo Viên Công hơn mười năm, kết quả là.....Nay Viên Công và Tào Tháo tranh chấp Quan Độ, Lưu Hoàng thúc vào lúc này quật khởi U Châu, tuy hiện tại thế lực hắn còn yếu nhưng tương lai ai biết có nên đại sự không? Ta và ngươi đều là con cháu nhà Hán, nay vì Hoàng thúc là Hoàng thúc Đại Hán, là chính thống. Ta và huynh sao không nhân cơ hội này góp sức cùng Hoàng thúc? Không chừng ngày sau sẽ có thành tựu sự nghiệp, tội gì ở dưới trướng Viên Công mà bị khinh bỉ?

Cao Lãm luôn vì năm đó đãi ngộ chịu bất công nên lòng mang bất mãn.

Sau khi y nói lời này, Trương Cáp cũng có chút động tâm.....

Một lúc sau y hạ giọng nói:

- Quan Trị, ta và ngươi nay chẳng khác gì tù binh, thân cũng không có công lao gì, dựa vào đâu có thể có chỗ đứng dưới trướng Hoàng thúc?

Cao Lãm ngẩn đầu nhìn Trương Cáp, sau lúc hạ giọng nói:

- Trong lòng Tuấn Nghệ đã có phương án suy tính, cần gì phải hỏi ta? Nếu huynh đã sẵn sàng góp sức cho Lưu Hoàng thúc, ta tất nhiên sẽ đi theo, nay chư huyện Trác quận đều được bình định, với tên tuổi của ta và ngươi hợp sức vì Hoàng thúc bình định U Châu đó không phải công lớn sao?

Trương Cáp nghe nói vậy lập tức rơi vào trầm tư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.