Chương trước
Chương sau
Khi mệnh lệnh của Viên Hi được đưa tới đại doanh trại quân Viên ở Cô Thủy, hai người Trương Cáp, Cao Lãm chấn động.

- Chinh Bắc tướng quân này thật to gan.

Cao Lãm không kìm được giận dữ nói:

- Rõ ràng hắn không xem ta và ngươi ra gì, không ngờ thẳng tiến đến Quảng Dương. Tuấn Nghệ, tạm thời ngươi hãy trấn thủ đại doanh ở Cô Thủy, ta thống lĩnh bộ binh tiếp viện Xương Bình....Nếu ở Xương Bình có thể đánh tan quân ở Liêu Đông thì sĩ khí binh lính Ung Nô tất sẽ hạ xuống, đến lúc đó ta và ngươi cùng hợp binh đánh tan bọn chúng.Mày Trương Cáp nhíu lại, tỏ ra nghi hoặc.

- Cách dùng binh của Lưu Hoàng thúc trước nay cực kỳ ổn thỏa. Không hiểu vì sao đột nhiên tiến đến Quảng Dương, vây Xương Bình? Xương Bình tuy là huyện nhỏ nhưng tường thành kiên cố, dễ thủ khó tấn công, huống chi nếu hắn vây Xương Bình thì Nhị công tử sẽ để yên sao? Đến lúc đó ba bên giáp nhau, hắn bị hai bên tấn công tất sẽ đại bại, điều này tối kỵ trong dùng binh, Lưu Hoàng thúc sao có thể liều lĩnh như thế?

Cao Lãm chợt ngẩn ra, lại cười cười.

- Nghe nói chủ công ở Quan Độ chiếm giữ thế thượng phong, Lưu Hoàng thúc sợ chủ công thủ thắng nên mới xuất binh liều lĩnh tấn công.Ngẫm lại, thấy cũng đúng.

Trong lòng Trương Cáp mặc dù có chút bất an nhưng Viên Hi hạ lệnh đến chẳng lẽ không thực hiện theo.

- Quan Trị, lần này do ta gấp rút tiếp viện Xương Bình.

Ngươi dẫn người tập trú ở Cô Thủy, chờ tin tức.

Cao Lãm có chút không tình nguyện, nhưng thấy thái độ của Trương Cáp rất cương quyết nên cũng chỉ biết đồng ý mà thôi

Lập tức, Trương Cáp điểm đủ ba nghìn binh mã, suốt đêm vượt qua sông Cô Thủy gấp rút tiến về phía Xương Bình. Từ đại doanh Cô Thủy đến Xương Bình cầnđi qua An Thứ. Trương Cáp dừng lại ở An Thứ một ngày, bổ sung lương thảo quân nhu liền nhận được tin Năng Thần Để dẫn tám ngàn Ô Hoàn xuất kích ở Đại quận, gấp rút tiếp việc cho Xương Bình.

Trương Cáp cũng nóng lòng.

Nếu để Năng Thần Để hoặc Nan Lâu đến Xương Bình trước, như vậy đối với Tứ Đình Trụ Hà Bắc Trương Cáp mà nói không còn mặt mũi gì cả, vì thế Trương Cáp nghỉ ngơi, chỉnh đốn một ngày, sau đó lập tức xuất binh đến Xương Bình.....

Đến đêm, Trương Cáp đã đến được bên sông Khâu Thủy.

Vượt qua Khâu Thủy, liền có thể thần tốc thẳng một mạch đến Xương Bình.Trương Cáp nóng vội, lập tức sai người suốt đêm qua khỏi Khâu Thủy....Tháng chín nước sông Khâu Thủy bình lặng, trong bóng đêm vô cùng yên tĩnh.

Cầu nổi đã dựng lên, đồ quân nhu xe ngựa trên cầu nổi đang được chậm rãi đưa qua.

Trương Cáp giục ngựa tiến lên gò đất cao nhìn đạo quân đang tiến đến trên sông, không biết tại sao trong lòng cảm nhận được điều không may.

- Cho thám báo điều tra xung quanh có binh mã Liêu Đông không?

- Hồi bẩm tướng quân, trong phạm vi mười dặm không có dấu vết của lính Liêu Đông.Trương Cáp nghe xong, nhẹ nhàng thở ra.

Y giục ngựa tiến lên mô đất, đi vào bên sông.

Lại nghe quân tốt đứng bên bờ sông nhỏ giọng nói.

- Sao năm nay ở sông Khâu Thủy có ít mưa hả?

- Là thế nào?

- Ta nhớ hàng năm vào lúc này chính lúc nước sông Khâu Thủy dâng cao, nước sông chảy xiết. Nhưng ngươi xem nước sông cũng không sâu, dòng nước chảy bằng phẳng, nếu không phải mưa thưa thớt thì làm sao có chuyện như thế?Mưa rất ít?

Trương Cáp đột nhiên giật nảy mình, lạnh toát.

Khi còn ở Quảng Dương trời mưa liên tiếp, sao có thể mưa ít được?

Đúng rồi, lúc này đang là mùa lũ, nước sông Khâu Thủy sao có thể im lặng như thế? Điều này đúng thật có chút quái lạ.....

Không hay rồi!

Trương Cáp chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng hét lớn:

- Đừng dừng lại, đừng dừng lại.....Đoàn xe trên cầu tăng thêm tốc độ qua sông,người gần bờ lập tức lùi lại.

Nhưng lúc này đột nhiên nước trên nguồn truyền đến tiếng ù ù gầm rú.

Thanh âm kia như ẩn như hiện, vừa mới bắt đầu không rõ rệt....rồi rất nhanh, thanh âm trở nên rõ ràng, một vòi nước từ thượng du sông Khâu Thủy tràn xuống phun lên, rít gào chồm đến.

Truy trọng xa và quân tốt trên cầu luống cuống tay chân.

Thanh âm người la to không dứt, tiếng ngựa hí vang, loạn thành một bầy.

Trương Cáp đưa mắt nhìn cơn hồng thủy đánh úp, liền biết sự tình không ổn. Y không nói hai lời, thúc ngựa quay đầu chạy đi, một bên lớn tiếng hô lớn:- Chạy mau, chay mau!

Nhưng hồng thủy quá mạnh, trong chớp mắt đã đến tới gót chân.

Con rồng nước thét gào, như muốn cắn nuốt mặt sông, trong chốc lát cầu nổi bị nước sông chồm lên làm tán loạn, quân nhu quân tốt tất cả bị hồng thủy nuốt hết.

Thế nước rất mạnh, đã phá tan con đê.

Viên quân thất kinh, giãy dụa trong cơn đại hồng thủy.....

Trương Cáp giơ roi ngựa lên, liều mạng chạy về hướng mô đất trên cao, cơn hồng thủy ngập nước tràn qua đê, che mất vó chiến mã, chạy theo hướng đánh úp Trương Cáp. Thật vất vả chạy đến mô đất, Trương Cáp vẫn chưa hoàn hồn, Nếukhông phải y cảm nhận sớm, chỉ sợ y đã bị nuốt trong nó mất, bỏ mạng trong bụng cá tôm rồi.

Đợi khi con rồng nước vụt qua, hai bờ sông Khâu Thủy bùn lầy bê bếch.

Trương Cáp không kìm được nuốt nước miếng một cái, vội sai người thu nạp tàn binh bại tướng.

Ba nghìn binh mã gần như hao tổn một nửa.

Trương Cáp không kìm được âm thầm kêu khổ, lúc này còn chưa tới Xương Bình thì đã bị quân Liêu Đông mai phục....Chỉ sợ bao vây Xương Bình đó là cạm bẫy chờ họ đi tới.Nghĩ đến đây, Trương Cáp liền đưa ra chủ ý quyết định. Không có khả năng tới Xương Bình, hẳn lập tức quay về đại doanh Cô Thủy.

Chỉ có điều, không đợi Trương Cáp hạ lệnh, chỉ thấy bên bờ Cô Thủy nghe tiếng người hô, ngựa hí.

Một đội binh mã lao như bay từ xa đến, viên đại tướng cầm đầu mang theo một cây đại thương, xa xa lớn tiếng hô:

- Viên quân đừng chạy, Trương Liêu ta đến đây.

Trương Liêu?

Trong tình huống thế này làm sao Trương Cáp dám nghênh địch?Tướng sĩ dưới trướng ý chí rời rạc, căn bản không thể ngăn cản đối phương tấn công. Trương Cáp không dám do dự, vội dẫn người quay đầu bước đi, thậm chí y không quay đầu nhìn đối phương, ngồi trên ngựa quay người bỏ chạy.

Chạy đến hai mươi dặm, không còn nhìn thấy dáng quân Liêu Đông, Trương Cáp mới nhẹ nhàng thở ra. Lần nữa kiểm tra lại binh mã, ngàn rưỡi quân Viên chỉ còn ít ỏi ba trăm năm mươi người đi theo.

Y thở dài một hơi, lại không dám trì hoãn. Trời mới biết quân Liêu Đông có đuổi quân đến hay không, nếu quả thật như thế cũng thật không còn đường để trốn.

- Chúng ta quay về An Thứ, sau đó quay lại doanh trại ở Cô Thủy.

Trương Cáp hạ lệnh, sau đó dẫn theo tàn binh bại tướng rút về hướng An Thứ.Phía trước cũng có một ngọn núi.

Ngay khi đám người Trương Cáp sắp đi tới, chợt nghe trong rừng thưa truyền đến âm thanh vang dội.

Tiếng hò hét càng lúc càng tới gần, mười mấy sĩ binh quân Viên đi trước lập tức ngã gục trên mặt đất, tiếp theo sau đó, trong rừng đèn đuốc sáng trưng, một đội kỵ binh từ rừng xông ra, cầm đầu là viên Đại tướng cưỡi ngựa Tượng Long, tay cầm Bàn Long Bát Âm Chuy, uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí.

- Trương Tuấn Nghệ đừng chạy, Lưu Sấm ở đây đợi ngươi đã lâu ngày rồi.

Lưu Sấm?Trương Cáp giật nảy mình, mồ hôi lạnh toát, không ngừng kêu khổ.

Y hiểu, cái gọi là vây Xương Bình chỉ là thủ thuật che mắt của quân Liêu Đông.

Quân Liêu Đông không thèm để ý Xương Bình, sở dĩ cho binh bao vây Xương Bình chỉ là kế dụ binh để quân Viên tiến đến.

Nếu Lưu Sấm ở nơi này phục kích có thể thấy dù là Năng Thần Để của Đại quận hay Nan Lâu ở Thượng Cốc cũng có tránh vận mệnh bị trúng phục kích của quân Liêu Đông.

Nghĩ đến đây, Trương Cáp mím môi thúc ngựa đưa đỉnh thương ra đón. Như không còn đường để đi vậy thì liều chết một trận.- Tuấn Nghệ, sao không xuống ngựa đầu hàng?

Lưu Sấm dạng chân húc Tượng Long, âm vang như lôi điện.

Trương Cáp cũng không nói gì, hai ngựa đối mặt, y vắt thương liền đâm.

Lại nói tiếp, Trương Cáp võ nghệ cũng không kém, có thể được xưng là Tứ đình trụ Hà Bắc, sớm đã tiến vào giới Luyện Thần. Hiện tại lúc này y mang một trái tim quyết tử, thế thương nhanh như chớp hung mãnh đến cực điểm, còn Lưu Sấm trên ngựa lại không chút hoang mang, hắn nhìn thấy Trương Cáp lao thương đến, tay giơ Bát Âm Chuy lên đỡ, Trương Cáp ngồi trên ngựa cảm nhận được lực ở cổ tay bị dội lại, trong lòng không khỏi kinh sợ. Y ngồi trên ngựa lùi lại, giữ khoảng cách với Bác Âm Chuy, đỉnh thương lại giơ cao nhắm Lưu Sấm xông tới.Nhưng Lưu Sấm lại mỉm cười, Bát Âm Chuy trong tay ngân vang, như không thèm để ý, giương lên ngăn trở đại thương của Trương Cáp.

Nhìn bề ngoài, Trương Cáp dường như chiếm thế thượng phong. Nhưng trên thực tế, Trương Cáp cũng có nỗi khổ riêng....Bác Âm Chuy trong tay Lưu Sấm mang theo một lực cực lớn, làm y vô cùng khó chịu.

Hai người giao phong trên ngựa hơn mười mấy hiệp, Trương Cáp liền phát hiện những viên quân đi theo y đã bị quân Liêu Đông bao vây.

- Hoàng thúc thật khinh người quá đáng?

Trương Cáp cũng biết chính y cũng không phải là đối thủ của Lưu Sấm.Mắt thấy Lưu Sấm vờn y như mèo vờn chuột, Trương Cáp không khỏi gầm lên giận dữ, vắt thương liền đâm tới.

Đã thấy Lưu Sấm trên ngựa hơi nghiêng người qua một bên, nhẹ nhàng khéo léo né tránh thương của Trương Cáp, sau đó nắm lấy cán thương, còn một tay cầm luân chùy quát lớn:

- Nếu Tuấn Nghệ muốn tìm đến cái chết thì đừng trách ta lòng dạ độc ác, hãy đỡ chiêu của ta!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.