Quan Vũ nhìn thấy con ngựa, mắt sáng lên.
- Đây là...
- Ngựa Xích Thố lúc đầu của Lã Bố.
Trước đây lúc ta công chiếm Hạ Bì, con ngựa này đã bị ta cướp được. Từ đó đến giờ nó vẫn dữ dằn không ai cưỡi nổi. Ta nghĩ chỉ có nhân vật như Vân Trường mới có thể thuần phục được nó.
Quan Vũ nghe thấy liền mừng rỡ.
Y vội vàng bước nhanh về phía trước, cầm lấy dây cương trong tay người dắt ngựa.
Ngựa Xích Thố nhìn thấy y, đột nhiên an tĩnh lại, chỉ thấy Quan Vũ giơ tay ra lẩm bẩm: - Ngựa à, ngựa à! Nếu ngươi đồng ý để ta dùng thì ta sẽ không phụ cái tên Xích Thố của ngươi đâu.
Còn chưa dứt lời, ngựa Xích Thố đã đạp bước về phía trước đi vòng quanh Quan Vũ.
Bọn người Tào Tháo ở bên cạnh nhìn thấy vậy không khỏi kì lạ.
- Con ngựa này có duyên với Vân Trường, nên để Vân Trường sử dụng.
Tào Tháo nói xong liền sai người mang yên ngựa tới đeo cho ngựa Xích Thố.
Quan Vũ nhìn thấy yên ngựa cũng ngạc nhiên mãi không thôi.
- Cái này không phải do ta làm mà là Lưu hoàng thúc làm....
Yên ngựa chặt chẽ căn bản không thể ẩn núp được. Tào Tháo cũng không có ý định giấu yên đăng này là do Lưu Sấm làm, sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác biết được. Cho nên lão cũng không định giấu Quan Vũ, thậm chí còn rất vô tư nói rõ về lai lịch của nó cho Quan Vũ biết.
Nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197270/quyen-1-chuong-333-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.