Chương trước
Chương sau
Sau khi tiễn Tuân Khuông ra về, Lưu Sấm cảm thấy mình thanh thản hẳn lên.

Sau đó, Cao Cú Ly sai sứ thần tới cầu hòa trước, Tây An Bình binh biến, Công Tôn Khang bị giết, từng tin từng tin vui truyền đến. Cũng khiến cho dân chúng Liêu Đông dần dần bình tĩnh trở lại.

- Không ngờ cô cháu gái đó lợi hại như thế?

Trong phòng của Việt Vương, Lưu Sấm nói với Vương Việt lúc này tinh thần đã hồi phục: - Theo báo cáo của Thái Sử Từ tướng quân, một mình nàng giết chết hơn hai mươi người nhà Công Tôn Khang. Còn giết chết hơn chục tên tạp dịch nô bộc của Công Tôn Khang. Lúc đó, cả hậu trạch toàn là xác chết. Đến cả mấy tên ngày thườngđã quen với cảnh tượng này, cũng đều cảm thấy choáng váng.

- Quyền Nhi nó vẫn ổn chứ?

Lưu Sấm nói: - Vương sư yên tâm. Cô ấy không có gì đáng lo ngại. Cũng may là Tử Nghĩa tới kịp, mới tránh khỏi lo lắng tính mạng. Chỉ là nàng đánh chém liên tục, cũng bị thương không nhẹ, Tử Nghĩa đã nói cho cô ấy biết, cô ấy bây giờ ở đây dưỡng thương, tâm trạng của cô cũng rất ổn định.

Vương Việt khe khẽ thở dài.

- Quyền Nhi tính tình cứng cỏi, ban đầu lúc theo cha nó học kiếm thuật, căn cơ rất tốt. Sau đó theo ta học kiếm thuật, cũng rất chuyên tâm và chịu khó....con nha đầuđó trời sinh ra là để học kiếm thuật. Ta gặp rất nhiều người, nhưng chỉ có một đệ tử, chính là Sử A. Kẻ có thể so sánh với Sử A, ngoài một gã nam sinh tử Viên Triều Niên ta dạy ở Nhữ Nam năm đó ra, Quyền Nhi là đứa có thiên phú nhất trong số những người ta từng gặp.....Đáng tiếc nó là đứa con gái, nếu không sau này thành công sau này chắc chắn có thể vượt xa ta. Nhưng mà cho dù là như thế, mười năm sau, kẻ có thể sử dụng kiếm giỏi hơn nó trong thiên hạ này cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Trong giọng nói của Vương Việt có một thứ tình cảm tự hào mãnh liệt.

Lưu Sấm nghe được khẽ mỉm cười: - Vương sư quả là người có phúc...

- Có phúc?Vương Việt ung dung.

- Nhưng kiếm thuật có tốt thật đi chăng nữa, thì đã thế nào? Năm đó ta ở Lạc Dương, từng dạy qua thiên tử, cuối cùng chẳng phải là phải chạy tới làm giáo viên kiếm thuật cho Viên Thiệu sao? Tuy có cái danh hiệu Lạc Dương đệ nhất kiếm khách nhưng khi ta trở về quê hương vẫn bị người ta bắt bĩ như cũ đấy thôi. Ta năm đó một lòng dựa dẫm, muốn làm quan. Người ta đều nói ta là kẻ tham hư vinh, là bời vì bọn họ thân cao chức trọng, làm sao biết được nỗi khổ của những người như chúng ta? Nếu không làm quan, nếu không quyền không thế, làm sao có được chỗ đứng trogn thiên hạ?

Ngươi xem, Công Tôn Khang chẳng qua chỉ là một cái quần lụa, lại có thể ép buộc ta đi ám sát hoàng thúc. Kiếm thuật này tuy cao minh, nhưng dù sao cũng không ngăn cản nổi một một kích của quyền thế đó....Có lúc ta nghĩ, nếu ta không có kiếmthuật này, có lẽ sẽ sống càng tốt hơn.

Có thể thấy được, Vương Việt vô cùng suy sút. Lưu Sấm cũng không biết phải nói thể nào để khuyên bảo Vương Việt, nhẹ nhàng gật đầu a dua theo lão.

- Quan trên mở miệng, dân đen làm sao đấu lại được. Vương sư, ta cũng từng sống trong phố xá, biết rõ sự lợi hại của thứ quyền thế này. Nhớ năm đó, cậu cả của ta chẳng phải muốn lấy mạng ta sao, nếu không phải thân thủ ta cũng không tệ, giết khỏi vòng vây, nói không chừng bây giờ đã là một đống xương khô rồi. Kiếm có sắc tới đâu, cũng phải xem nó nằm trong tay ai.

Vương Việt nghe ra lời này của Lưu Sấm có hàm ý khác.

Kì thực, tâm ý của Lưu Sấm rất rõ ràng đang chiêu dụ lão. Nhưng Vương Việtcó chút do dự, lão không biết trong tương lai Lưu Sấm sẽ là kẻ như thế nào nữa....Lão đã phí cả đời đây có thể là cơ hội cuối cùng của lão trong đời. Nếu vụ cá cược này thất bại, sẽ vạn kiếp bất phục. Trước kia, lão có cái danh là đế sư, vẫn có thể có được sự tôn trọng của người khác. Sau đó dựa vào danh vọng của Viên Thị, cũng có thể đứng vững được. Nhưng lần này, lão lại không quyết định được, lại càng không biết nên lựa chọn thế nào.

Nói cho cùng, Vương Việt chỉ là một kiếm thủ! Luận kiếm thuật thì thiên hạ vô địch, nhưng luận thủ đoạn, lão thậm chí còn không bì được so với đệ tử ăn chơi trác táng kia.

- Vương sư, đại trượng phu luyện được võ nghệ như vậy, báo đền quốc gia. Ta cũng biết trong lòng lão hoang mang, không biết có nên trợ giúp cho ta hay không. Nhưng điều ta muốn nói là, không cần mười năm, ta chắc chắn có thể "vó ngựa đạpTrung Nguyên"....Lại không biết, Vương sư người có được cái gan cùng ta đi con đường này không?

- Cái này....

- Tính tình của Vương sư, quả thực cũng không thích hợp làm quan. Trong quan trường ngươi lừa gạt ta, đấu đá tranh giành, không phải là chốn ngài có thể thích ứng được. Ngài nếu quả thực bước vào triều đình, nói không chừng đến bụi xương cũng không còn. Ta thì thấy, Vương sư tuy tinh thông kiếm thuật, sao không phát triển theo phương diện này? Không giấu gì Vương sư, thủ hạ ta có bí mật thiết lập Hoàng Các, đang cần gấp kiếm thuật giáo đầu. Hoàng Các này tương lai sẽ quyền thế kinh người, Vương sư ở Hoàng Các, thì địa vị chắc chắc cao.

Thanh kiếm này của Vương sư, chỉ có thể ở trong tay ta, mới có thể được bảo vệvà sử dụng tốt nhất. Chỉ là ta không biết, Vương sư có đồng ý để ta nắm giữ thanh kiếm này hay không....Cái khác không nói, ta ít nhất có thể đảm bảo, Vương sư không còn sợ bị người khác ức hiếp nữa.

Ngay từ đầu, Lưu Sấm nói để Vương Việt làm kiếm thuật giáo đầu, trong lòng Vương Việt ít nhiều có chút bất mãn. Lão tuy nói nản lòng thoái chí, vẫn muốn được phong hầu phong tước như trước. Nhưng Lưu Sấm nói cũng không sai, loại người như lão, cả đời đều đặt tinh thần lên thanh kiếm, thì đấu đá với kẻ khác thế nào đây?

Chẳng bằng làm như Lưu Sấm nói ban nãy: đứng ngoài cuộc.

Nghĩ tới đây, thứ lão cầu cũng chỉ là một sự đảm bảo, nếu Lưu Sấm có thể cho lão sự đảm bảo đó, hà cớ gì lại không làm chứ?Nghĩ đến đây, Vương Việt lập tức sáng tỏ.

Lưu Sấm lúc này cũng đứng dậy, hạ giọng nói: - Hai ngày sau, đợi Vương nương tử thân thể tốt hơn chút, ta sẽ cho Sử tướng quân đưa cô ấy đến đây. Đến lúc đó Vương sư ở hay đi, ta tuyệt đối không miễn cưỡng. Nhưng ta vẫn câu đó, trên thế giới này ngoài ta ra không ai có thể dùng Vương sư tốt hơn ta.

Vương Việt trầm mặc!

- Hoàng thúc, Hoàng Các đó quả thực có thể đảm bảo an toàn cho ta?

Lưu Sấm nhếch khóe miệng, trên mặt hiện ra một nét cười rạng rỡ.- Vương sư, lão bây giờ còn chưa rõ ràng tính chất của Hoàng Các, đợi sau khi lão gia nhập rồi là sẽ biết Hoàng Các này tồn tại như thế nào.

- Hoàng thúc, xin hoàng thúc cho ta suy nghĩ kĩ đã.

- Yên tâm đi, ta đã nói là sẽ không bức bách Vương sư, lão cứ từ từ suy nghĩ.

Lưu Sấm thấy nét mặt Vương Việt lộ vẻ mệt mỏi, cũng không tiếp tục nói chuyện với lão nữa, liền đứng dậy cáo từ rời đi.

Ra khỏi phòng, hắn lại cảm thấy trên mặt chợt lạnh. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy những bông tuyết to như lông ngỗng, bay lả tả rơi xuống.

Nhìn bầu trời đầy tuyết, Lưu Sấm đột nhiên không nhịn nổi cười....Năm Kiến An thứ tư sắp trôi qua rồi, hắn sắp đón năm Kiến An thứ năm. Chậm rãi thả bước bên trong đình viện, chỉ trong chốc lát, tuyết đã nhuộm trắng khắp người. Lưu Sấm khoanh tay đi, nghĩ lại năm Kiến An thứ tư này, quả cũng vô cùng tuyệt vời, vô cùng đặc sắc.

Hứa Đô giết gấu, vượt ngũ quan thoát cảnh hiểm.....Bất ngờ có được thân thế của mẫu thân, còn có được Tư Mã Ý làm tiểu đệ. Rồi sau đó tại Thường Sơn giết Vương Đương, thu phục Triệu Vân. Bôn ba ngàn dặm tới Liêu Tây, liền lập tức bắt đầu một vụ cá cược. Đánh Ô Hoàn, khuyên Lâu Ban, tập kích bất ngờ Liêu Đông....những chuyện này cứ thế từng chuyện từng chuyện một xảy ra, kết quả là tuyệt vời vô cùng.

Không biết năm Kiến An thứ năm sắp tới này có gì hay ho đang chờ đợi mình?

Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Sấm chợt có chút kỳ vọng....

Hắn chuyển chủ đề câu chuyện về quận Huyền Thố, cũng dặn dò Tuân Khuông và Ngụy Diên phải phối hợp cho tốt, mau chóng khôi phục nguyên khí quận Huyền Thố.

Nói cho cùng thì Huyền Thố quận bây giờ thực sự là đã quá suy yếu! Tuy nói là hạt cảnh có năm huyện, nhưng tổng nhân khẩu cũng chỉ có hơn bốn vạn ba ngàn người. Chia đều ra thì mỗi huyện thậm chí còn chưa đầy một vạn người.....cho dù là huyện đó có nhỏ thế nào đi chăng nữa, thì cũng quá mức tiêu điều.Tình hình này nếu như không thể mau chóng xoay chuyển một cách nhanh nhất, hữu quân quận Liêu Đông vẫn là điểm yếu. Càng khỏi phải nói, quận Huyền Thố ba mặt đối đầu với địch, Phu Dư quốc, Cao Cú Ly và phía tây là Tiên Ti. Từ sau khi Đàn Thạch Hòe bệnh chết, con trai Đàn Thạch Hòe căn bản không có khả năng quản lí Tiên Ti, thế là Tiên Ti nhanh chóng chia cắt thành ba quận. Trong đó, phần Tiên Ti giáp với Liêu Đông, thuộc phía đông Tiên Ti, đại nhân bộ lạc này có tên là Yến Lệ Du.

Tên Yến Lệ Du này cũng là kẻ cực kì hung tàn, mấy lần cướp bóc biên giới xâm phạm Huyền Thố, mang đến mối hại khôn cùng cho Huyền Thố. Mười lăm vạn nhân khẩu quận Huyền Thố năm đó đến giờ còn không tới năm vạn. Có nguyên nhân của Cao Cú Ly, cũng có nguyên nhân từ Phu Dư, cũng có nguyên nhân từ Công Tôn Độ, tất nhiên cũng không thể thiếu được yếu tố Tiên Ti. Tóm lại là, sự suy sụp của Huyền Thố có nhiều yếu tố, mà Tiên Ti tuyệt nhiên là yếu tố quan trọng nhất trong số đó.Mấy năm nay, Tiên Ti tương đối ít công kích Huyền Thố, cũng không có nghĩa là thái độ của Yến Lệ Du sẽ có sự chuyển biến.

Ngụy Diên mạnh thì có mạnh nhưng vẫn cần có người kiềm chế. Tuân Khuông tính cách ôn hòa, hơn nữa còn là cậu cả của Lưu Sấm, Ngụy Diên cho dù là có mạnh mẽ cứng rắn đến đâu đi nữa, cũng không dám quá lỗ mãng. Đồng thời, quản lí địa phương, Ngụy Diên không ổn.....Sau này quận Huyền Thố trở thành con đường giao dịch trọng yếu giữa Lưu Sấm với Phu Dư quốc và Tiên Ti. Làm sao có thể rơi vào tay người khác?

Tuân Khuông nghiêm túc nghe xong kế hoạch của Lưu Sấm, cũng nhớ rất rõ trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.