Kiếm khí sáng rực đánh úp lại, như một con rắn màu bạc. Hơn nữa, kiếm khí kia công chính bình thản, không mang theo chút sát khí nào, phảng phất như ẩn nấp trong không trung lúc ẩn lúc hiện. Nếu không phải Lưu Sấm đã đến cảnh giới Luyện Thần, căn bản là không phát hiện được. Cùng với việc Long Xà Biến của hắn đã luyện đến Đại thành cảnh giới, không biết chừng lúc này đã là một cái xác chết.
Thân thể té ngã về phía sau, chân mắc vào án thư, Lưu Sấm hét lớn một tiếng, án thư nặng trịch văng lên bay vào không trung. Chỉ nghe một thanh âm răng rắc vang lên, án thư nặng đến chừng năm mươi cân kia lại bị kiếm quang bổ ra.
(một cân Trung Quốc bằng 500 gram, nên án thư kia nặng 25 kg)
Tuy nhiên, cũng chính là bởi vì điều này, nên kiếm quang trong không trung dừng khựng lại. Chỉ có điều trong chớp nhoáng tạm dừng, sau khi Lưu Sấm ngã ngửa xuống đất, thuận thế như một con lật đật tròn ủng lăn đến mấy vòng, đã nguy hiểm lại càng nguy hiểm hơn, tránh đi mấy đạo kiếm quang.
Cự Khuyết kiếm trong cũng nhân cơ hội này xoạt một tiếng rút ra.
Lưu Sấm lớn tiếng quát:
- Kẻ nào dám đến đây ám sát?
Một kiếm thất bại, thích khách kêu nhẹ một tiếng, hiển nhiên cảm thấy kinh ngạc khi Lưu Sấm có thể tránh thoát kiếm này. Bóng người chợt lóe, một lão nhân áo đen đứng trước mặt Lưu Sấm. Đối mặt với một Lưu Sấm mạnh mẽ như sư tử, lão nhân kia lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197242/quyen-1-chuong-320-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.