Chương trước
Chương sau
- Đạp Thị có bao nhiêu hải tặc?

- Chừng hơn ba ngàn.

Tư Mã Ý tiến lên một bước, đi đến phía sau Lưu Sấm:

- Nhóm hải tặc từ phía đông tới này, có sáu lâu thuyền, hơn ba mươi chiến thuyền. Biểu huynh, hải vực Đạp Thị cực kỳ phức tạp, đặc biệt phía tây hải vực Đạp Thị, chính là hải vực đổ bộ qua đảo Trường Hưng, đá ngầm dầy đặc. Bọn hải tặc ở phía đông sẽ rất ít đổ bộ từ nơi này, bình thường bọn chúng sẽ đi men theo núi Lão Thiết, đổ bộ ở phía đông Đạp Thị, bên kia hải vực tương đối an toàn, không quá phức tạp như địa hình ở phía tây hải vực. Chỉ có một điều như vầy, chúng ta muốn đánh lén chỉ sợ rất khó.

Lưu Sấm xoay người, đi đến trước sa bàn. Hắn chăm chú nhìn sa bàn, híp mắt, sau khi nhìn một lúc lâu, đột nhiên cười.

- Nếu như dùng chiến thuyền đổ bộ ở phía tây, có được hay không?

- Dùng chiến thuyền đổ bộ?

Tư Mã Ý ngẫm nghĩ một chút:

- Cũng có thể, nhưng vẫn nguy hiểm.

Y dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Quan trọng nhất là, lấy chiến thuyền đổ bộ thì nhất định không thể nào xuất binh quy mô được … Hơn nữa số hải tặc Đạp Thị khá đông, nếu như binh lực không đủ, chỉ sợ là rất khó hiệu quả. Nếu thật sự không được, hay là chúng ta từ mặt đông Đạp Thị cố gắng đổ bộ?

Tư Mã Ý và Lưu Sấm thảo luận, Đỗ Kỳ ở một bên yên lặng nghe. Hiện nay gã ở bên cạnh Lưu Sấm làm việc, tự nhiên biết khi nào thì nên nói, khi nào thì nên im lặng.

- Bá Hầu, ngươi nghĩ như thế nào?

Nghe thấy Lưu Sấm hỏi, Đỗ Kỳ trầm giọng nói:

- Tấn công chính diện, tổn thất quá lớn. Hiện nay công tử binh lực cũng thiếu thốn, sắp tới còn phải ổn định thế cục Liêu Đông, còn cần phải có đầy đủ lực uy hiếp, cho nên hẳn là tận lực giảm bớt tổn thất. Kỳ nghĩ, phá Đạp Thị, cần phải lấy kì binh là chủ yếu … Ta cũng đã nghĩ đến, công tử nói chiến thuyền đổ bộ là một ý kiến rất hay.

- Ngươi nói là ở mặt bắc Đạp Thị?

Đỗ Kỳ gật đầu rồi lập tức im lặng.

Tư Mã Ý đi trở về bên cạnh sa bàn, nhìn sa bàn thật lâu không nói. Sau một lúc lâu, y ngẩng đầu nhìn Lưu Sấm:

- Biểu huynh, cho đệ 800 người, đệ nhất định sẽ phá được bọn hải tặc phía đông.

Nhìn Tư Mã Ý tràn đầy tin tưởng, Lưu Sấm không khỏi mỉm cười.

Hắn gật gật đầu, trầm giọng nói:

- Nếu Trọng Đạt có lòng tin như vậy, ta đây liền đem việc này phó thác cho đệ … Nhớ kỹ, ta muốn cái đầu trên cổ Quản Thừa.

- Vâng!

Tư Mã Ý khom người tuân mệnh, rồi sau đó lại cười đùa nói:

- Biểu huynh, đệ còn muốn một người của biểu huynh.

- Đệ muốn Bá Hầu giúp đệ, đúng không?

- Ha hả …

Lưu Sấm nhìn thoáng qua Đỗ Kỳ, lại nhìn Tư Mã Ý một chút.

- Lần này ta có thể cho Bá Hầu giúp đệ. Nhưng ta sẽ không để cho hắn đi tới Hoàng Các. Bá Hầu không phải là người ngoài, ta không ngại nói với đệ. Bá Hầu ta có việc trọng dụng. Hắn không thể ở chỗ Hoàng Các … Ý của ta, đệ có hiểu không?

Tư Mã Ý trầm mặc! Một lát sau, y gật gật đầu, hạ giọng nói:

- Đệ hiểu!

Quan hệ giữa Đỗ Kỳ và Tư Mã Ý không tệ, chính là nguyên nhân lúc trước Tư Mã Ý trợ giúp y tìm thuyền ở bến Hoàng Hà. Mà Đỗ Kỳ là người Kinh Triệu. Mà Tư Mã Ý là vọng tộc Hà Nội, theo lĩnh vực địa phương mà nói, cũng rất dễ dàng sinh ra cảm giác thân cận.

Gia Cát Lượng được phong tướng, kinh nghiệm lý lịch phong phú. Tình hình như vậy, chỉ sợ ngày sau Hoàng Các quyền hành quá nhiều, Tư Mã Ý cũng khó có thể cạnh tranh với Gia Cát Lượng. Vì duy trì thế cân bằng, Lưu Sấm tất nhiên phải hỗ trợ cho Tư Mã Ý. Như vậy Đỗ Kỳ chính là một người vô cùng thích hợp được chọn! Một thân thiện chiến, tinh thông chiến sự, có thể một mình đảm đương một phía. Có người như vậy giúp đỡ. Hoàng Các làm việc mới có thể càng thêm thuận lợi, Tư Mã Ý mới có thể cân bằng với Gia Cát Lượng.

Lưu Sấm đã sắp đặt xong, một khi đoạt được Liêu Đông, thì Đỗ Kỳ sẽ được đóng lại ở thuộc địa của Liêu Đông …

- Trở về thôi!

Lưu Sấm nhìn sắc trời, thời gian đã không còn sớm.

Vì thế hắn hạ lệnh cho Phi Hùng Hạm trở về địa điểm xuất phát.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Nhiệt độ ở Liêu Tây càng ngày càng thấp. Tô thị đưa tới số quần áo qua đông đầu tiên. Đã ở giữa tháng chín, có thể ở Lâm Du chịu đựng được. Lưu Sấm sai người đem quần áo phân phát, rồi sau đó lại đi thăm Lã Bố một chút, gặp Tào thị và Nghiêm phu nhân thân thể đều chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng cũng được yên lòng.

Trung tuần tháng chín, Lão Bi Doanh từ đại doanh quân Hán ở núi Lâu Tử rút về Lâm Du. Rút khỏi Lão Bi Doanh, cũng khiến cho Lưu Sấm thở dài một hơi, không hề giống như trước lo lắng đề phòng như vậy.

Thật ra, lúc chiến sự ở núi Lâu Tử kịch liệt nhất, Lưu Sấm cũng có chút bận tâm.

Bởi vì lúc ấy, trong tay hắn đã không còn binh để điều động, một khi phát sinh chuyện bất ngờ nào, cho dù có Lưu Sấm trấn thủ, cũng khó mà không xảy ra chuyện.

Hiện tại, Lão Bi Doanh rút về, cuối cùng đã vượt qua một cửa ải khó khăn. Nhưng trong lòng Lưu Sấm lại rất rõ ràng, cửa ải khó khăn lớn nhất còn chưa vượt qua, hắn nhất định càng thêm cẩn thận.

Đàm phán ở Dương Nhạc vẫn đang tiếp tục như trước. Tuy nhiên, Lưu Sấm thừa cơ hội Dương Nhạc đang đàm phán, điều động tù binh Ô Hoàn, xây dựng xong Bạch Lang Bảo. Đây chính là một tòa thành trì đầu tiên mà Lưu Sấm xây dựng ở Liêu Tây, tuy rằng diện tích không lớn, nhưng lại giống như một cây đinh, đóng chặt ở Liêu Tây.

Bạch Lang Bảo này, trên thực tế chính là một tòa quân trấn. Tác dụng chủ yếu, Bạch Lang Bảo ngoài việc bảo vệ di dân ở phía nam, còn có nhiệm vụ chống lại Bạch lang Tiên Ti. Mỗi khi vào đầu đông, Bạch lang Tiên Ti sẽ tiến hành vào Liêu bắt người cướp của. Trừ Ô Hoàn ra thì đây cũng là một mối tai họa ngầm ở Liêu Tây.

Tiên Ti quen thói bắt người cướp của, tuy rằng trước đó vẫn biểu hiện thành thật, nhưng Lưu Sấm lại không thể không đề phòng.

- Cha vợ, người cho là lúc này đây nên chọn người nào đóng ở Bạch Lang Bảo là thích hợp?

Khi Tào thị thân thể chuyển biến tốt đẹp, tâm tình của Lã Bố cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Lưu Sấm đến nhà thăm hỏi, cùng Lã Bố thảo luận sự tình. Trong lòng Lã Bố không khỏi cảm thấy nghi hoặc, không kìm nổi cười nói:

- Mạnh Ngạn, Liêu Tây này là quyền sở hữu của con, phân công người nào, con tự làm chủ là được.

Nào ngờ Lưu Sấm lại lắc đầu:

- Cha vợ, Liêu Tây không phải là Liêu Tây của một mình con, Liêu Tây là của con và của mọi người. Con biết lúc này cha lo lắng cái gì, nhưng con lại tin cha! Không dối gạt cha vợ, con rất nhanh sẽ rời khỏi Liêu Tây, chậm nhất là một tháng nữa. Sau khi con rời khỏi Liêu Tây, hy vọng cha vợ có thể thay con trấn thủ. Đợi đến năm sau khi xuân về hoa nở, đó là lúc con trở về Liêu Tây. Mà trước khi con trở về Liêu Tây, tất cả mọi chuyện liền kính nhờ cha vợ. Người khác con không tin được, duy chỉ có cha vợ với con là người một nhà, làm sao con có thể không tin?

Cả đời Lã Bố, thiếu thốn nhất, chính là được tín nhiệm.

Bắt đầu từ Đinh Nguyên, thậm chí cả đến Đổng Trác … Đừng nhìn Đổng Trác đối đãi như phụ tử, nhưng trên thực tế, Lã Bố thủy chung vẫn không được Đổng Trác tín nhiệm. Đổng Trác tín nhiệm chính là lão thần của lão ở Tây Lương này. Lão tín nhiệm chính là người nhà của lão. Sau đó Vương Doãn có thể thành công dùng liên hoàn kế châm ngòi, cũng chính bởi vì y cảm giác được quan hệ trong đó giữa Đổng Trác và Lã Bố, không hề thân thiết giống tưởng tượng như bên ngoài vậy. Rồi sau đó, Viên Thiệu hay Lưu Bị cũng thế, ai có thể chân chính tín nhiệm Lã Bố? Trong chuyện này tự nhiên cũng có vấn đề của Lã Bố, nhưng giống như Lưu Sấm tín nhiệm vô điều kiện như vậy, lại chưa từng có người cho Lã Bố, bảo sao lão không cảm động?

- Mạnh Ngạn không sợ ta …

Không đợi Lã Bố nói xong, Lưu Sấm lại cười ha hả rồi.

- Cha vợ, con đương nhiên sợ. Nhưng cha là cha vợ của con, con không tin cha thì có thể tin ai? Nếu như cha vợ thật muốn có Liêu Tây, vậy thì tặng cho cha vợ là được … Mặc kệ người khác nói như thế nào, lòng con thủy chung cho rằng, cha vợ đáng giá phó thác.

Lã Bố nhìn Lưu Sấm.

Mà Lưu Sấm, ánh mắt chân thành tha thiết … Thật lâu sau, Lã Bố hạ giọng nói:

- Nếu như nói về chuyện ở Bắc Cương, Văn Viễn quen thuộc nhất. Lúc trước y ở Tịnh Châu, thường xuyên giao tiếp với người Hồ … Đối với tập tính của người Tiên Ti, ta dám nói không ai có thể bằng. Nếu như Mạnh Ngạn hỏi ta, ta chỉ có đề cử Văn Viễn.

Bạch lang Tiên Ti … Sau khi Đàn Thạch Hòe chết, Tiên Ti liền chia năm xẻ bảy, căn bản không đáng để lo nghĩ. Có một Văn Viễn là đã có thể địch được một trăm ngàn Tiên Ti! Với tính cách cao ngạo của Lã Bố, tôn sùng một người như thế, đủ thấy chỗ hơn người của Trương Liêu.

Trên thực tế, Lưu Sấm cũng thấy như vậy. Hắn trầm ngâm một chút, hạ giọng nói:

- Một khi đã như vậy, liền để cho Văn Viễn tạm thời giữ chức Bạch lang Giáo Úy. Đợi sau khi chấm dứt đàm phán ở Dương Nhạc, con sẽ lui về giữ sông Lục Cổ, cho tướng quân Hán Thăng thống lĩnh đại doanh quân Hán sông Lục Cổ, rồi sau đó lệnh cho Công Lưu Nhất làm phụ tá. Tuy nhiên, con muốn mang đi hai người Thúc Long và Hiếu Cung, một khi chiến sự Liêu Đông mở ra, con cũng cần hai người bọn họ huấn luyện binh mã cho con.

Lã Bố ngẫm nghĩ một chút:

- Tốt!

Lão bỗng nhiên hỏi sang chuyện khác:

- Mạnh Ngạn, không biết khi nào con chuẩn bị đến Liêu?

- Cha vợ, khi tuyết rơi ạ!

Đang lúc Lưu Sấm lựa lời trả lời, chợt nghe ở ngoài phòng Lã Lam kêu lớn. Lưu Sấm và Lã Bố đứng dậy đi ra thư phòng, chỉ thấy bên ngoài phòng tuyết bay lả tả … Lã Lam và Tuân Đán, cùng Điêu Thiền và Tào thị ở cửa hiên thưởng tuyết, không ngừng kêu lên vui mừng.

Lưu Sấm thì xoay người, hạ giọng nói:

- Cha vợ, con sắp nhập Liêu rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.