Chương trước
Chương sau
- Hoàng thúc, ý của ngươi là gì?

Thuần Vu Quỳnh giận không thể ngừng hét to nhìn Lưu Sấm nhàn nhã ngồi bên cạnh, một cơn tức giận dâng lên tận đỉnh đầu.

- Đại tướng quân ủy thác cho Hoàng thúc làm Thái thú Liêu Đông, hà cớ gì mà đến giờ vẫn chưa đi nhậm chức? Liêu Tây chính là nơi mà Đại tướng quân cho Hoàng thúc mượn, nhưng Hoàng thúc lại đổi khách thành chủ, tự khai chiến ở Liêu Tây, rốt cuộc là ý đồ gì vậy?

Cũng khó mà trách được Thuần Vu Quỳnh lại tức giận như vậy, dọc con đường này y chật vật vô cùng. Vốn tưởng rằng Đạp Đốn khiêu khích thì Lưu Sấm sẽ nhẫn nhịn. Theo Thuần Vu Quỳnh, đây là người có ý chí làm đại sự, có thể kiên trì chịu đựng và nhường nhịn. Nào ngờ, Lưu Sấm liên tục dùng những thủ đoạn kịch liệt trả thù sự khiêu khích của Đạp Đốn thậm chí là tiêu diệt cả Ban Hạ Ô Hoàn.

Sau đó Đạp Đốn xuất binh chinh phạt. Thuần Vu Quỳnh cảm thấy chắc chắn Lưu Sấm không phải là đối thủ của Đạp Đốn. Không ngờ lúc y đến Hữu Bắc Bình lại hay tin Lưu Sấm đã mời Lã Bố xuất núi đánh cho Đạp Đốn đại bại ở bờ sông Lục Cổ. Tin này khiến cho Thuần Vu Quỳnh mất hết cả hồn vía! Không phải là Lã Bố đã tàn phế rồi sao? Sao lại xuống núi rồi? Nhìn có vẻ như ông ta vẫn còn rất oai hùng...

Điều này cũng khiến cho Thuần Vu Quỳnh cảm thấy thật khó giải quyết, không thể không vội đến Liêu Tây được. Theo suy nghĩ của y, Lưu Sấm bại trận thì y sẽ ra mặt ngăn Đạp Đốn lại rồi sau đó nhân cơ hội thâu tóm Bộ Khúc của Lưu Sấm, để hắn vào Liêu Đông. Nhưng xem ra bây giờ e rằng Đạp Đốn không phải là đối thủ của Lưu Sấm. Làm không tốt rất có thể sẽ phải vứt bỏ cả Liêu Tây.

Thuần Vu Quỳnh vội vàng khởi hành. Lúc này y mới biết đúng là Lưu Sấm đã phong tỏa Nhu Thủy, chiếm lĩnh Lư Long Tắc... Điều này càng khiến cho Thuần Vu cảm thấy tức giận. Không phải Lưu Sấm này muốn tu hú làm tổ chim khách đấy chứ, ở lại Liêu Tây? Lần này nếu không phải là Viên Triều Niên ở Phì Như ngăn cản được Tiêu Lăng thì Thuần Vu Quỳnh sẽ mất hết cả thể diện.

Dưới tình hình như vậy, đương nhiên là Thuần Vu Quỳnh không thể tự nhiên lại vui vẻ với Lưu Sấm được. Sau khi đến Lâm Du, y liền lập tức triệu tập Lưu Sấm cũng là để biểu đạt sự bất mãn trong lòng.

Tuy nhiên sự bất mãn của y có vẻ rất gay gắt...

Lưu Sấm vẫn cười xòa dường như chưa hề nghe thấy những lời mà Thuần Vu Quỳnh nói vậy, trên mặt không hề tức giận một chút nào. Nhưng thực ra Hạ Hầu Lan đứng phía sau Lưu Sấm đã tỏ vẻ không hài lòng. Không đợi cho Lưu Sấm nói y liền lớn tiếng quát: - Sao ngươi dám vô lễ với Hoàng thúc như vậy?

Có thể nói là Hạ Hầu Lan hận Vu Quỳnh đến thấu xương. Năm đó gã từng hiệu lực dưới trướng Thuần Vu Quỳnh nhưng lại không ngờ chịu sự chèn ép của Thuần Vu Quỳnh, hơn nữa còn bị Thuần Vu Quỳnh cướp công, cuối cùng bất đắc dĩ phải thoát đi. Nhiều năm đã trôi qua, Hạ Hầu Lan vốn dĩ đã bắt đầu quên đi chuyện này rồi, nhưng không ngờ lúc gặp lại Thuần Vu Quỳnh, cuối cùng Hạ Hầu Lan lại không thể kìm nén nổi, cơn tức trong lòng liền bùng phát.

Thuần Vu Quỳnh nhìn gã mắt liền sáng lên. Nhưng rồi y lại cười lạnh:

- Ta xem ai nào. Hóa ra là kẻ chạy trốn kia... Hoàng thúc, người này từng là thuộc hạ của ta, sao lại ở đây?

Câu nói của Thuần Vu Quỳnh thực sự đã chọc giân Hạ Hầu Lan.

- Thuần Vu Quỳnh, công tử nhà ta là Hoàng thúc Đại Hán sao ngươi dám làm càn?

Hạ Hầu Lan còn chưa dứt lời thì đã thấy một kẻ phía sau Thuần Vu Quỳnh đứng ra rút kiếm ra khỏi vỏ:

- Một kẻ chạy trốn, dám làm bừa, đợi khi ta lấy được cái đầu chó của ngươi sẽ xử theo quân pháp.

Lưu Sấm ngẩng đầu lên nhìn lại là một gương mặt lạ. Nhìn người kia chắc chỉ khoảng trên hai mươi tuổi, môi đỏ răng trắng có vẻ mặt thanh tú đẹp đẽ.

Mới nhìn Lưu sấm còn tưởng đó là con gái. Nếu không phải gã mở miệng nói chuyện thì thực sự cuộc ồn ào này đáng buồn cười lắm.

- Hành Nhược, nếu vị tiểu ca này muốn tìm ngươi luận bàn, không ngại thì ngươi cứ thử một chút, đừng làm y bị thương là được.

Vẻ mặt của Lưu Sấm vẫn tươi cười mí mắt cụp xuống nói một tiếng uể oải. Hạ Hầu Lan nghe thấy cũng không nói liều mà xông lên rút kiếm nghêng tiếp. Vị thanh niên xinh đẹp tuyệt trần kia cũng không yếu thế, múa kiếm chiến đấu với Hạ Hầu Lan. Hai cây bảo kiếm cứ phun ra rồi lại nuốt vào tung hoành. Sau khi ngươi đến ta ở trong chớp mắt đã được hơn mười hiệp nhưng không hề có tiếng động. Hai thanh bảo kiến vẫn chưa hề động vào nhau.

Ánh mắt của Lưu Sấm theo dõi không khỏi cảm thấy tò mò. Vị thanh niên xinh đẹp này là ai? Sao lại có bản lĩnh như vậy?

Có câu là, con người vui đâu chầu đấy, với nghề trông cửa thì Hạ Hầu Lan có bản lĩnh gì chứ? Lưu Sấm là người biết rõ nhất. Hiện giờ Hạ Hầu Lan đã đến thời kì đỉnh cao của Dưỡng khí, chỉ thiếu một cơ duyên nữa là đôt phá bình cảnh đạt đến cảnh giới Luyện thần. Ở dưới trướng của Lưu Sấm mặc dù không có ai là mãnh tướng vượt qua hạng nhất nhưng nếu là đánh nhau thì chắc chắc đã kém nhân vật như vậy của Ngụy Diên. Hạ Hầu Lan đã có lực lượng Luyện thần nhưng chưa nắm giữ được bí quyết khống chế lực lượng. Mà bí quyết này không phải nói luyện thành là có thể thành được. Hoàn cảnh của mỗi người là khác nhau, bí quyết cũng không giống nhau. Điều quan trọng là phải nắm được bí quyết thuộc về mình đừng để người khác giúp. Nếu không Lưu Sấm, Hoàng Trung, Lã Bố đã là võ tướng trung kì ở mức Luyện thần rồi. Trương Liêu, Hứa Chử, Thái Sử Từ, Cam Ninh, Ngụy Diên, đây cũng là võ tướng ở giai đoạn Luyện thần... Nhiều võ tướng như vậy nhưng lại không có cách nào giúp Hạ Hầu Lan đột phá được, nguyên nhân là gì? Không phải là họ giữ nghề mà là thực sự không có cách nào để chỉ điểm cho Hạ Hầu Lan.

Chuyện này đúng là phải ngộ dần dần. Điều khiến Lưu Sấm cảm thấy kinh ngạc là gã thanh niên xinh đẹp kia không ngờ lại có khả năng sàn sàn như Hạ Hầu Lan. Dù hai người chưa từng đụng bảo kiếm trong tay nhưng trong đó vẫn ẩn chứa nhiều điều hiểm ác. Hái người đấu với nhau đều đã luyện đến tình trạng xuất thần nhập hóa. Hơn nữa chỉ kém vẻn vẹn có một bước là có thể tiến vào cảnh giới Luyện thần.

Điều này khiến cho Lưu Sấm hơi tò mò, hắn nhìn về phía ánh mắt của Thuần Vu Quỳnh cũng có sự thay đổi rất nhiều. Không ngờ thủ hạ của tên này lại có một nhân vật như vậy, thật là kinh người...

Nghĩ đến đây, Lưu Sấm thoáng nhìn sang Trần Quần bên cạnh, lập tức ông ta hiểu ngay liền đứng lên cười vang nói:

- Trọng Giản tướng quân, tất cả mọi người đều từ Dĩnh Xuyên mà ra có thể gặp nhau chốn Liêu Tây hoang vu này vốn đã là cái duyên, hà cớ gì phải giương cung bạt kiếm như vậy? Công tử, Trọng Giảm tướng quân, hãy dừng tay trước đã, dừng tay đi...

Lần này Lưu Sấm tới gặp Thuần Vu Quỳnh vẫn với tâm trạng như vậy. Hắn dẫn theo ba người một người là Đỗ Kỳ, một người là Hạ Hầu Lan còn người kia chính là Trần Quần.

Thuần Vu Quỳnh cũng là người Dĩnh Xuyên, dù y không phải là người danh gia vọng tộc nhưng cũng có chút địa vị. Đương nhiên Thuần Vu Quỳnh cũng là người có danh vọng ở Dĩnh Xuyên, nhưng địa vị đó không thể so bằng họ Trần được thậm chí còn không bằng cả dòng họ Lưu ở Dĩnh Xuyên.

Thuần Vu Quỳnh có quen biết cha của Trần Quần là Trần Kỷ, thấy Trần Quần đứng ra, y liền nhăn mặt trầm giọng nói:

- Viên Triều Niên hãy lui trước đi.

- Hành Nhược, không được vô lễ với Trọng Giản tướng quân.

Đồng thời Lưu Sấm cũng đứng lên quát Hạ Hầu Lan dừng lại. Hắn bước một bước về phía trước nhìn như hồn nhiên như không thèm để ý, giống như chỉ là tiện thì bước lên nhưng lại khiến cho Viên Triều Niên cảm thấy có một cảm giác rất áp lực. Lưu Sấm chắp tay sau lưng ở một bên, không có ý xuất thủ. Nhưng hắn đứng đó thực ra là bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, còn Viên Triều Niên lại cảm thấy căn bản là không thể ngăn được.

Chính là như vậy, sau khi bước vào cảnh giới luyện thần sẽ thành “Thế” như vậy.

Viên Triều Niên biết nếu gã không biết tốt xấu thì Lưu Sấm sẽ ra tay... Cảm giác sởn tóc gáy này khiến gã không dám tiếp tục giằng co với Hạ Hầu Lan nữa. Gã liên tục lui lại phía sau nhưng trong lòng thì như cơn giông tố không thể bình tĩnh nổi.

Căn bản là Lưu Sấm không nhìn Viên Triều Niên, chỉ khẽ cười với Thuần Vu Quỳnh, chắp tay nói:

- Trọng Giản tướng quân, ngươi thực sự muốn bàn chuyện nghiêm túc với ta sao?

Tiếng nói của Lưu Sấm nghe rất ôn hòa. Nhưng theo bản năng Thuần Vu Quỳnh lại nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác run lên.

Đáng chết, một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cảnh dựa vào cái gì mà ngông cuồng như vậy? Cho dù cha hắn ở đây cũng không dám uy hiếp ta như vậy. Nhưng lúc này y tuyệt đối không thể để mất mặt cố trấn tĩnh nói: - Câu này của Hoàng thúc là có ý gì?

- Ha ha, không có ý gì cả.

Lưu Sấm lại ngồi xuống, hai mắt hơi nhắm lại dường như đang lẩm bẩm: - Lúc ta ở quận Đông Hải từng nghe dân gian nói một câu tục ngữ: Thân không thân, người cố hương! Mặc dù ta lớn lên ở Từ Châu nhưng lại sinh ra ở Dĩnh Xuyên... Tiếc là gia phụ qua đời sớm nếu không đã quen biết được tướng quân.

Thuần Vu Quỳnh nghe thấy vậy liền im lặng. Một lúc lâu sau y mới cảm khái nói:

- Phong thái của Tử Kỳ Công, đến giờ ta vẫn nhớ rất rõ. Năm đó Trung Lăng Hầu có ơn với ta, mỗi lúc nghĩ lại ta vẫn không thể quên được... Nhưng bây giờ Hoàng thúc lại khiến ta khó xử.

Đây cũng là lực lượng của xã Đảng.

Lý Túc và Lã Bố cũng quê, thậm chí không quen nhưng lại có thể thuyết hàng Lã Bố. Lưu Sấm và Thuần Vu Quỳnh cũng không quen biết, hơn nữa tuổi hơn kém nhau nhiều. Nhưng y có một người cha để lại cho mình của cải vô tận, lại được Lưu Đào chỉ điểm... Chỉ với hai điều này, thái độ của Thuần Vu Quỳnh đã có sự thay đối lớn.

Trần Quần cười nói:

- Trọng Giản tướng quân có hiểu lầm gì đừng ngại cứ nói ra đi. Động đao kiếm quả thực không phải là việc chúng ta nên làm đối với người đồng hương, nếu ai bị thương thì không phải là chuyện hay ho gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.