- Hoàng thúc, ý của ngươi là gì?
Thuần Vu Quỳnh giận không thể ngừng hét to nhìn Lưu Sấm nhàn nhã ngồi bên cạnh, một cơn tức giận dâng lên tận đỉnh đầu.
- Đại tướng quân ủy thác cho Hoàng thúc làm Thái thú Liêu Đông, hà cớ gì mà đến giờ vẫn chưa đi nhậm chức? Liêu Tây chính là nơi mà Đại tướng quân cho Hoàng thúc mượn, nhưng Hoàng thúc lại đổi khách thành chủ, tự khai chiến ở Liêu Tây, rốt cuộc là ý đồ gì vậy?
Cũng khó mà trách được Thuần Vu Quỳnh lại tức giận như vậy, dọc con đường này y chật vật vô cùng. Vốn tưởng rằng Đạp Đốn khiêu khích thì Lưu Sấm sẽ nhẫn nhịn. Theo Thuần Vu Quỳnh, đây là người có ý chí làm đại sự, có thể kiên trì chịu đựng và nhường nhịn. Nào ngờ, Lưu Sấm liên tục dùng những thủ đoạn kịch liệt trả thù sự khiêu khích của Đạp Đốn thậm chí là tiêu diệt cả Ban Hạ Ô Hoàn.
Sau đó Đạp Đốn xuất binh chinh phạt. Thuần Vu Quỳnh cảm thấy chắc chắn Lưu Sấm không phải là đối thủ của Đạp Đốn. Không ngờ lúc y đến Hữu Bắc Bình lại hay tin Lưu Sấm đã mời Lã Bố xuất núi đánh cho Đạp Đốn đại bại ở bờ sông Lục Cổ. Tin này khiến cho Thuần Vu Quỳnh mất hết cả hồn vía! Không phải là Lã Bố đã tàn phế rồi sao? Sao lại xuống núi rồi? Nhìn có vẻ như ông ta vẫn còn rất oai hùng...
Điều này cũng khiến cho Thuần Vu Quỳnh cảm thấy thật khó giải quyết, không thể không vội đến Liêu Tây được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thich/3197203/quyen-1-chuong-300-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.