- Nam nhân các chàng không ngờ tụ tập lại cũng nói xuyên tạc đủ điều.
Nào biết được sau khi nghe xong Lưu Cù không nhịn được cười nói:
- Chuyện này tỷ tỷ cũng cảm giác được, nếu huynh trưởng và Triệu nương tử không có tình ý sao lại giao Đại Hắc cho Triệu cô nương chăm sóc? Chàng nói xem, tại sao tỷ tỷ lại để Triệu cô nương vào phủ nha ở, nói toạc ra chính muốn tìm cơ hội cho Triệu cô nương. Chàng cũng biết, huynh trưởng đối với chuyện đánh đấm thì quả quyết nhưng chuyện nam nữ lại luôn do dự không có can đảm như thường. Tỷ tỷ nói nếu huynh trưởng và Triệu nương tử có tình ý thì cũng không tệ. Triệu nương tử cùng Tử Long tướng quân ngàn dặm xa xôi mà tiến đến, cần phải có chỗ dựa mới phải.
Từ Thịnh giật mình không kìm được tán dương:
- Phu nhân đúng là người thông minh.
- Còn nữa, tỷ tỷ bảo đừng nói cho người khác, hãy thuận theo tự nhiên....
Từ Thịnh vội gật đầu nói:
- Ta hiểu, ta hiểu rồi.
..................................
Bàng Đức có chút kích động. Nhưng y không rõ vì sao kích động. Lãnh binh đánh giặc? Y ở Tây Lương cũng từng độc lĩnh lãnh binh chinh chiến nơi xa trường, theo lý ra, một phó tướng nho nhỏ dường như không đủ khiến y kích động như thế. Nhưng không biết tại sao trong thâm tâm lại có một loại cảm giác giống như lần đầu lâm chiến, kích động không ngừng.
Sau khi cáo biệt Hạ Hầu Lan, Bàng Đức kích động quay về trằn trọc khó có thể ngủ được. Thật sự y cũng không quên sự nhắc nhở của Hạ Hầu Lan: Hoàng Trung trị quân cực kỳ nghiêm khắc, quân kỷ nghiêm minh, lại không có cái gì gọi là dàn xếp.
Trước đó Hoàng Trung có truyền lệnh giờ Dần tập hợp, lúc này đã giờ Mẹo. Cho nên Bàng Đức lại không có bất kỳ chậm trễ nào, y thấy giờ Dần trôi qua chậm rãi càng thêm sốt ruột, bèn đội mũ giáp, cưỡi ngựa đi vào binh doanh.
Trong binh doanh, cờ bay phấp phới, canh phòng nghiêm ngặt. Trong đại trướng trung quân của Hoàng Trung đèn đuốc sáng trưng. Bàng Đức vội đi vào lều lớn, thấy Hoàng Trung và Gia Cát Lượng sớm đã ngồi ở đó, không chỉ có Hoàng Trung và Gia Cát Lượng mà còn có Diêm Nhu.
- Hán Thăng tướng quân, trời đã sáng rồi ta cũng muốn chạy về chuẩn bị một chút sau đó lên đường tới Liêu Đông, ta cáo từ trước.
Thấy Bàng Đức đến, Diêm Nhu cũng đứng dậy cáo từ. Hoàng Trung và Gia Cát Lượng tiễn Diêm Nhu ra khỏi lều, Gia Cát Lượng nhìn thoáng qua Bàng Đức, cười nói:
- Sao, dường như Bàng đại ca chưa được chợp mắt, đêm qua Hành Nhược có lẽ không ngừng nói tốt về Hán Thăng tướng quân, ha ha, nên có chút khẩn trương hả?
Mặt Bàng Đức đỏ lên không biết trả lời thế nào. Hoàng Trung hừ mạnh một tiếng nói:
- Tên tiểu tử này chỉ lo suy nghĩ không đâu mà không lo luyện võ, cả ngày chỉ lo nói nhảm.
- Ôi chao, Hán Thăng tướng quân, thật oan cho Hành Nhược, mặc dù hắn ở Hứa Đô cũng không khi nào lơi lỏng. Huynh trưởng nói ngày nào cũng thấy Hành Nhược siêng năng tập luyện, rất cần cù, nói về công lực, ngộ tính thì Hành Nhược chỉ kém một bước cuối cùng, huynh trưởng nói chuyện này cần chờ cơ duyên, Hành Nhược hiện chỉ thiếu cơ duyên, nên mới chưa đột phá được.
- Công tử chỉ nói tốt cho hắn thôi, dù sao thì nếu hắn không qua được Luyện Thần thì đừng hòng ta ưng thuận.
- Đúng vậy, đúng vậy...Huynh trưởng cũng nói việc này là việc nhà của tướng quân, huynh ấy chỉ thuận miệng nói ra như vậy. Hán Thăng tướng quân chớ để trong lòng, chỉ có điều tướng quân nên biết "dục tốc bất đạt", người hối thúc hắn đó cũng không phải là chuyện tốt.
Hoàng Trung im lặng.
Gia Cát Lượng là em vợ của Lưu Sấm, hơn nữa Lưu Sấm lại vô cùng xem trọng Gia Cát Lượng. Hoàng Trung và Gia Cát Lượng cũng quen biết hai năm rồi, cũng rất ấn tượng với Gia Cát Lượng.....Nếu không như thế sao trước mặt Hoàng Trung, Gia Cát Lượng dám bàn luận chuyện nhà của Hoàng Trung?
- Lệnh Minh ngồi đi.
Hoàng Trung ra hiệu cho Bàng Đức ngồi xuống, rồi nhìn Gia Cát Lượng.
Gia Cát Lượng trầm giọng nói:
- Đêm qua ta cùng Hán Thăng tướng quân mời Diêm Bá Chính đến, thỉnh giáo y về Ban Hạ Ô Hoàn. Trận chiến này là trận chiến đầu tiên của Hoàng thúc, ta chẳng những phải thắng mà còn phải thắng cho đẹp, hơn nữa phải thắng một cách nhanh chóng không được kéo dài thời gian. Quần cư của Ban Hạ Ô Hoàn khoảng cách với Liễu Thành khá gần, nếu tập kích nơi y dừng chân sẽ kích động đến cứu viện Đại Đốn ở Liễu Thành.
Cho nên trận chiến này đối với Ban Hạ là phải dùng kế dụ địch. Ban Hạ kia dũng mãnh thiện chiến nhưng lại hữu dũng vô mưu, lại tham lam thô bỉ....Ta định chuẩn bị binh lính chia làm hai đường, một đường lấy xuất lấy kích kỵ quân sẽ do Lệnh Minh ngươi thống soái, tuy nhiên binh lực không nhiều, chỉ khoảng sáu trăm người, ngươi phải đánh lén nơi dừng chân của Ban Hạ, cứu thoát dân chúng bị bắt đi, sau đó nhanh chóng rút khỏi. Một đội binh mã khác sẽ do Hán Thăng tướng quân thống soái phụ trách tiêu diệt quân chủ lực của Ban Hạ.
Hoàng Trung nhìn Bàng Đức.
Sáu trăm kỵ quân đánh lén nơi dừng chân của Ban Hạ là nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm. Một khi bị người Ô Hoàn vây quanh tất nhiên sẽ có một cuộc huyết chiến xảy ra, vô cùng nguy hiểm.
Bàng Đức sau khi nghe xong cũng không trả lời liền. Y trầm giọng một lát nói:
- Quân sư có bản đồ Ban Hạ không?
Nói lý ra Bàng Đức xưng hô tên với Gia Cát Lượng, nhưng hiện tại Gia Cát Lượng là quân sư, Bàng Đức cũng thay đổi cách xưng hô. Thật sự y không phải là người kiểu cách mà khi làm việc y công tư phân minh, biết rõ luật trong quân kỷ, điều này cũng khiến Hoàng Trung âm thầm khen ngợi.
- Lệnh Minh yên tâm, vừa rồi ta có nhờ Bá Chính vẽ ra bản đồ Ban Hạ rồi.
Gia Cát Lượng vừa nói vừa lấy trong thư án một cuốn da trâu, đưa cho Bàng Đức.
- Lần này thật sự rất gấp, nói cách khác đợi Bộ chế thành sa bàn Liêu Tây thì có thể rõ ràng hơn.
Sau khi Bàng Đức tiếp nhận bản đồ liền mở ra xem. Một lát sau y trầm giọng nói:
- Hán Thăng tướng quân, quân sư, mạt tướng lĩnh mệnh, sẽ cứu dân chúng bị bắt trở về.
- Nếu đã như thế, mời Tướng quân tiếp lệnh.
Lúc đó, Hoàng Trung lấy ra lệnh tiễn, Bàng Đức tiến lên nhận tiễn rồi lui sang một bên.
Giờ Mẹo nhanh chóng đã đến.
Kèm theo tiếng trống điểm tướng vang lên, quân doanh trở nên sôi nổi....
.........................
- Hán Thăng bọn họ đã xuất phát chưa.
- Bẩm Công tử, Hoàng tướng quân bọn họ đã xuất phát.
Bên trong phủ nha, Lưu Sấm tiếp nhận khăn từ tay Hạ Hầu Lan, lau sạch mồ hôi trên người.
Về đến nhà, hết thảy mọi chuyện đều trở lại như trước, mỗi sáng hắn đều luyện Long Xà Cửu Biến...đã trở thành thói quen. Trước kia lặn lội đường xa nên không thể tu luyện. Nay đã trở về, công phu này lại được hắn luyện tập.....Có lẽ, vũ dũng không không đủ làm nên đại sự nhưng không có được dũng lực này thì sao có thể chinh chiến sa trường? Lưu Sấm không dám nửa phần lười nhác, mỗi ngày đều luyện võ nghệ, chịu đựng khí lực, không dám lơi lỏng.
Hắn đưa tay lấy áo bào trên kệ khoác lên người.
- Hành Nhược, ngươi không cần đi theo ta nữa, mau chóng điều động các dũng sĩ, xây dựng thêm Phi Hùng Kỵ. Ta đoán chắc khoảng nửa tháng Tử Long sẽ trở về Lâm Du, đến lúc đó ta hy vọng Phi Hùng Kỵ có thể hoàn thành, phải mau chóng bắt đầu luyện tập. Ta sẽ nhờ cha vợ ta đến giúp một tay, cha vợ tuy thân thể không khỏe mạnh như trước, nhưng nếu bàn về kỵ chiến thì trên đời này không có người nào hơn.
Về phần phương pháp luyện binh, có thể thỉnh giáo Hiếu Cung. Hắn là bậc thầy của luyện binh.....Ngươi và hắn có giao tình sâu nặng, cũng từng sóng vai giết địch, ta tin tưởng ngươi thỉnh giáo, hắn sẽ không từ chối.
Hạ Hầu Lan nghe xong liên tục khom người lĩnh mệnh.
- Hành Nhược, phải hăng hái mới được....Ta nghe nói Hoàng gia nương tử oán giận ngươi lắm.
Hạ Hầu Lan lập tức mặt đỏ bừng, liên tục gật đầu.
Nhìn bộ dáng xấu hổ của y, Lưu Sấm không nhịn được cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]